Nhưng mà, không lâu sau đó, Thương Bạch trở thành phi tử Ngô vương. Phía trên Lộc đài, tôi chỉ nhìn thấy một gương mặt tuyệt sắc, còn có Huyền Ki, mỉm cười ảo não.
Bọn họ tựa như cỏ dại bị cơn gió mùa thu thổi bay, sau đợt tàn phá đó, chẳng thể nào tươi tốt được nữa.
Tôi đột nhiên cảm thấy bản thân mình, biến thành người tàn nhẫn và vô tình. Mặc kệ buồn vui hờn giận của người khác. Nếu như tôi không phải vì hàng vạn hàng nghìn bất an và ghen tị, cũng sẽ không dụng tâm lương khổ thi kế khiến Ngô vương nạp Thương Bạch làm phi.
Chỉ vì Thương Bạch nói với tôi, Huyền Ki không yêu tôi. Giọng điệu khẳng định kiên quyết. Hình như nàng có thể nhìn thấu tất cả tâm tư Huyền Ki. Tôi càng phải khẳng định, Huyền Ki nếu không yêu tôi, vậy nữ tử mà hắn yêu, nhất định là Thương Bạch.
Tôi giận dữ không kìm được, cho Thương Bạch một bạt tai. Nói, ngươi tin hay không, ta sẽ giết ngươi? Nếu hắn không yêu ta, ta cũng không cho phép hắn yêu nữ tử khác.
Nàng nói, ngươi không dám. Bởi vì sau khi ngươi giết ta, ngươi vĩnh viễn sẽ không có được tình yêu của Huyền Ki.
Tôi quả thực không dám. Tôi quá yêu Lục Huyền Ki. Tôi không thể tưởng tượng hắn vĩnh viễn hận tôi, vĩnh viễn không cần tôi, mà tôi lúc đó sẽ như thế nào.
Thế là, tôi đến trước mặt Ngô vương, cực lực nói Thương Bạch chính và vật quý báu hiếm có.Nếu không nạp nàng làm phi, sẽ là tổn thất lớn của vương quốc này. Theo lời tiên đoán của tôi, nói nàng sẽ phù trợ đại vương, thống nhất thiên hạ.
Như thế, tôi lừa Ngô vương, thành công tách Thương Bạch và Huyền Ki.
Nhưng mà, kết quả tách ra, chỉ là khiến tôi càng lúc càng chứng minh được, Lục Huyền Ki, hắn không yêu ta. Không mảy may yêu dù chỉ một chút. Hắn chịu đựng, thiệt thòi, đau thương. Hắn cách bờ Dao Trì, nhìn bờ bên kia trước hoa dưới trăng. Nhìn thấy Thương Bạch dựa vào Ngô vương bên cạnh.
Nhìn thấy bọn họ, tựa hồ bộ dáng ân ái.
Sau, tôi mới biết rõ, Thương Bạch chẳng qua so với nữ tử Liên Đóa hắn từng yêu, có gương mặt tương tự. Thế là, hắn thu giữ Thương Bạch bên bờ suối, mang nàng trở về Ngô quốc. Đối đãi như khách quý.
Liên Đóa là tên tôi biết rõ.Khi chưa đến Sở quốc, Huyền Ki đã vô số lần nói với tôi. Tiểu thư nhà Mộ Dung. Mộ Dung Liên Đóa. Chết đã rất nhiều năm rồi. Năm đó, hắn vẫn chỉ là một nô tài trong nhà Mộ Dung. Cũng là một vụ diệt mon thảm án, người duy nhất sống sót. Công tử Quang cứu hắn.
Thế là, hắn thành môn hạ thích khách của công tử Quang. Khi Lục Huyền Ki mười tám tuổi, hắn rốt cục thay nhà Mộ Dung báo thù.
Hắn nói, báo thù và nhớ nhung, là việc duy nhất hắn có làm vì Mộ Dung Liên Đóa.
Chỉ là tôi còn cho rằng, thời gian rồi sẽ xóa nhòa mọi thứ. Thời gian sẽ chứng minh, tôi yêu Lục Huyền Ki, hắn chung quy là có thể thấu hiểu, thấy rõ ràng.
Lục Huyền Ki đột nhiên nói hắn yêu tôi, hắn sẽ mang tôi đi.
Lúc đó, hắn đứng ở dưới cây đào như lúc trước, một cây, ánh sáng mùa xuân ấm áo, chiếu đến nở gan nở ruột.
Hắn nói, chúng ta thay công tử Quang hoàn thành xong xuôi một chuyện, ta liền dẫn ngươi trở về phương Bắc. Làm người chăn dê, làm nhà gỗ, trồng đủ loại cây đào trên đất. Ngươi nói được không?
Tôi ngưỡng mặt lên, nhìn hắn mỉm cười. Như bông hoa mùa xuân vượt qua ngàn khói lửa, cuối cùng nở rộ.
Nhưng mà, tôi cảm thấy có chút mất mát.
Tôi nhìn thấy phi tử Thương Bạch mang trang phục hoa lệ của Ngô vương. Gầy yếu được như cành liễu phất phơ trong gió. Trang phục lộng lẫy như vậy, lại cảm thấy tiều tụy. Như là một cuộc sống điêu tàn.
Chỉ là, nàng nói, ta chẳng hề hận ngươi. Nếu như không có ngươi, ta sẽ không biết rõ mình, trong tim của Huyền Ki, chẳng qua là bóng dáng Mộ Dung Liên Đóa. Nếu không, hắn sẽ mang ta đi, chạy về nước khác. Hắn sẽ làm nhiều việc, đều không thể nào biết được hắn không yêu ta.
Nói đến kết thúc, như nữ tử giản dị ngày xưa, không thể nén khóc.
Như thế, tôi không nói cho nàng, tôi sắp cùng Lục Huyền Ki cao chạy xa bay đến nơi chỉ có hai chúng tôi. Tôi mới là người yêu Lục Huyền Ki, trong những mùa xuân thu loạn lạc, gốc đào đó vẫn vì hắn mà nở hoa.