Tôi và Y Doãn thường gặp mặt trên đỉnh cung điện Huyền Vũ xây từ đá, ở đó tôi nhìn thấy Quyết Lan.
Tôi không chỉ một lần thấy Quyết Lan và Doãn lén lút gặp riêng tại nơi này. Nhìn thấy tay Y Doãn, trên mái tóc tơ lụa kia, như cá bơi lội. Tôi lại không nói gì.
Từ nhỏ tôi đã có thói quen giữ mắt mình bàng quan. Giống như tôi biết mẫu thân tôi rồi cũng sẽ rời tôi mà đi.
Nhưng mà, tôi không nghĩ đến Y Doãn bên cạnh tôi lại biến mất.Lập một kế hoạch,lời kịch, thời gian, tình huống. Giả dạng một tâm bệnh. Làm Lý Quý luống cuống hoảng hốt. Hắn nói, ái phi, nàng có tâm sự gì, đừng ngại nói ra.
Tôi chỉ ngón tay vào Quyết Lan, nghe giọng nói của mình, mái tóc của nàng, cùng với mạng sống của mình.
Không để Quyết Lan biện bạch, tóc nàng phủ đầy mặt đất. Trong phòng tóc đen tán loạn. Nàng chỉ biết lặp đi lặp lại một câu, nương nương tha mạng.
Tôi sẽ không tha mạng nàng.Vì sao tôi phải tha cho nàng.
Tôi đau đầu suy nghĩ, đều là tay Y Doãn, cùng mái tóc dài của nàng. Chân tướng phía sau, chính là tình yêu mà tôi chôn giấu. Tôi nhất định phải bảo vệ.
Bên cạnh tôi rất nhanh xuất hiện thị nữ mới. Không xinh đẹp, không đủ cơ trí, thậm chí nàng thường xuyên mang nụ cười trên môi, cũng khiến tôi chán ghét. Rất nhiều ngày sau, Y Doãn hỏi Quyết Lan. Tôi nói cho hắn, Quyết Lan cùng một nam tử bỏ trốn xuất cung.
Hắn tin là thật. Trên mặt không chút bi thương. Điều này làm cho tôi hoài nghi, giữa hắn và nàng, đã từng nảy sinh những gì.
Tôi nghĩ đến Quyết Lan trước khi chết, nhìn tôi nói vài lời. Nàng nói, nương nương, tôi chẳng hề oán người. Tôi vẫn tin tưởng câu nói đó.Khi thế gian này tuyệt vọng, tất cả những người tương thân tương ái, đều có thể biến thành kẻ địch. Người không có lừa tôi.
Lý Quý chung quy cũng phát hiện, tôi và Y Doãn ám muội. Hắn không phải không đau lòng. Cũng kinh hoảng, sợ mất đi tôi. Hắn nói, ái phi, nàng đến cùng muốn trẫm làm thế nào, nàng mới chịu cười. Trẫm đã bỏ giang sơn, vứt đi tánh mạng, chỉ cần nàng cười. Về sau, trẫm cho rằng nàng sẽ không bao giờ cười, chỉ là, vì sao nàng lại cười với Y Doãn.
Trước mắt tôi ngậm miệng không nói. Tiện đà cầu xin hắn, thành toàn cho tôi và Y Doãn, về sau đó, tôi vẫn quỳ ở chỗ ấy, xin hắn cho Y Doãn sống. Tôi nói, chỉ cần hắn sống, cái gì tôi cũng sẽ đồng ý với ngài. Cầu ngài cầu ngài cầu ngài, van xin ngài.
Trong khoảng khắc này, tôi nghĩ về phụ thân tôi ở Thi quốc.Ông cũng đã từng vì tôi mà quỳ xin Lý Quý như vậy. Vì tôi.
Tôi vẫn quỳ trước Khuynh cung, không ăn không uống. Hai ngày sau, Lý Quý nói cho tôi, hắn thả Y Doãn, cũng hạ lệnh thiên hạ, ai cũng được động đến hắn. Nam nhân này vô cùng ưu thương nói, trẫm chỉ là không nghĩ nàng khổ sở như vậy.
Tôi lần nữa đánh mất thợ săn phương Đông. Tại bầu trời mùa hạ, tôi nhìn thấy gương mặt Nguyệt thần. Đẹp tựa thiên tiên. Nàng nói, Muội Hỉ, tất cả chỉ là bắt đầu.Triều Hạ sẽ tiêu vong, triều Hạ sắp vong rồi.
Tôi mơ thấy thị nữ Quyết Lan, đứng trên Lộc đài, nhìn tôi mỉm cười.Gương mặt nàng, được rọi sángdưới ánh trăng, lạnh lùng. Nửa đêm rả rích tiếng côn trùng, cây lá xào xạt. Sau lưng nàng, chim huyền khổng lồ giương cao đôi cánh màu trắng, từ từ bay lên cao.
Tiếng cười của nàng, vang vọng trong đám lá cây mùa hạ.
Nàng khiến tôi nhớ về mẫu thân. Mong manh không chịu nổi gió, bi thương như thế, rét lạnh và đau đớn như mùa đông, mẫu thân tôi, như một chiếc lá mùa thu chết lặng trên đất. Vô thanh vô thức.
Ngày đó, tôi đứng tại Khuynh cung trong đêm đen, nhìn thấy Sóc Mã đã lâu chưa gặp. Hắn nói, Muội Hỉ, ta đến mang ngươi đi. Hắn nói với tôi rất nhiều lời, hắn cằn nhằn, tựa như mẫu thân đã vô số lần thì thầm cùng tôi.
Tôi nói với hắn về Túc Đan, Y Doãn. Tôi nhớ về Y Doãn biết bao nhiêu. Cho đến khi tôi chết, tôi cũng chỉ nhớ về Y Doãn.
Sóc Mã mỉm cười, thân mình hắn thơm ngát mùi hoa, mùi của hoài bão, bao dung cho nước mắt tôi. Hắn nói hắn là linh hồ trên núi Linh Thứu, nói hắn từ lúc quen tôi, chưa từng rời khỏi tôi.
Hắn nói, ta có thể giúp ngươi.
Như vậy, ngươi quả thật có thể giúp ta. Tôi nói, nhiều năm trước, Y Doãn đuổi bắt ngươi. Nếu như ngươi chết, ta đem da lông ngươi, cơ thể hiến cho Y Doãn, hắn nhất định sẽ mang ta đi. Ta vì hắn làm tất cả, hắn không thể không cảm động, không thể không yêu ta.
Tôi bắt lấy vạt áo hắn, động não suy nghĩ, chỉ thấy trước mắt hình ảnh Y Doãn cười. Tôi xem nhẹ nước mắt của Sóc Mã, lệ chảy dài thê lương.
Không lâu sau đó, Sóc Mã biến mất. Nằm trên đất là một con hồ ly màu đỏ lửa. Tôi nghe được, là tiếng gào thét thống khổ của Sóc Mã, rốt cục từ từ âm thanh đó biến mất chìm vào im lặng.
Hắn không thể nói bất kì điều gì nữa rồi. Tôi biết rõ, sẽ không có cáo biệt. Mãi mãi, cho đến về sau.
Tôi giết Sóc Mã, chẳng qua là tự tạo cho mình một ưu thế, lệnh Y Doãn mang tôi đi.
Nhưng mà, cuối cùng, tôi cũng thất vọng.
Trong nháy mắt hắn thấy được hỏa hồ ly, lóe ra kinh hỉ. Tiện đà hắn nói, Muội Hỉ, ngươi nhất định phải ở bên cạnh Hạ vương,điều ngươi sẽ làm, khiến vương triều bị hủy diệt. Ta tạm thời còn không thể cứu ngươi đi.
Hắn lần nữa từ bên cạnh tôi rời khỏi.
Y Doãn đi rồi,hàng đêm tôi bắt đầu ca sênh. Tôi đem tất cả tội lỗi quy cho Lý Quý. Phỉ báng vu cáo hãm hại những trung thần của hắn. Nhìn thấy đầu lâu bọn hắn, không khác gì những quả bóng cao su bình thường khác, lăn trên đất.
Tôi chỉ là cô đơn. Tôi vay mượn tình yêu, đem sự sủng ái bậc nhất của đế vương, khiến một vị vua bình thường, trở thành vị vương tàn bạo tầm thường.
Các bộ lạc lần lượt hợp nhau tấn công.
Triều Hạ sắp vong là sự thật, kết quả đã ngã ngũ. Quân đội Thành Thang, đã dựng thẳng lên thương kỳ( cờ), thẳng đến vương thành. Thần tử cầm đầu, chính là Y Doãn.