Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 21

Bởi vì không khí ẩm ướt giảm bớt, lá bùa trong tay Diêu Mạnh Đạt bắt đầu khôi phục linh lực, từng khối mộc dương trăm năm chỉ chốc lát đã bắt đầu cháy, lão liếc nhìn Trương Úc Giai và đứa nhỏ búng ra sữa kia, âm thầm oán tại sao không sớm bảo thằng nhóc con xuất ra chiêu này vậy? Lần tới gặp chuyện cứ mang cậu ta theo, dù sao cậu ta cũng có kẻ chống lưng.

Đốt cháy dương mộc để tiếp tục làm phép bố trận tạo ra một bình cảnh có lợi, Diêu Mạnh Đạt chỉ cần trước làm một cái bùa sống để cho Trương Úc Giai thoát thân, sau đó thu anh linh này vào tử ngọc, cuối cùng thông qua minh cừ thả nó vào một đồng tiền, niêm phong vĩnh viễn là xong.

Bùa sống chính là một loại bùa ngụy trang người sống, dùng bùa mô phỏng dương khí của người, sau đó hấp dẫn quỷ, thật ra thì bùa sống vốn dùng trên thân quỷ chết oan, bởi vì quỷ chết oan có oán khí, phải giết người mới có thể bình ổn oán khí, sau đó mới đi đầu thai, mà người bị nó giết tất nhiên cũng có oán khí, như vậy sẽ tạo thành tuần hoàn ác tính, mà bùa sống chính là một loại khiến quỷ cho rằng mình đã giết người hoặc có người cùng chết với mình, như vậy sẽ bình ổn được oán khí.

Ngày hôm nay dùng bùa sống chính là để ngụy trang Trương Úc Giai, giúp cậu thoát thân, dĩ nhiên, máu vẽ phù sống phải là máu của cậu, như vậy mới có thể càng giống.

Bước đầu tiên làm rất thuận lợi, chẳng qua Trương Úc Giai không rõ tại sao lão đầu này dùng một cái chén lớn như vậy tới lấy máu, cho nên Trương Úc Giai thiếu chút nữa bị dọa ngất đi.

Mà sau khi thả anh linh lên bùa sống, phải thu nó vào tử ngọc.

Loại tử ngọc có thể thu hồn hoặc ác quỷ này đều là tổ tông hoặc sư đồ tương truyền, bình thường một tử ngọc chỉ có thể niêm phong một ác quỷ, mà loại tổ truyền không thể nào chỉ phong một ác quỷ, cho nên liền dùng minh cừ đưa bọn chúng ra, sau đó phong vào một bề mặt nào đó, khiến bọn chúng vĩnh không thấy được mặt trời, mà tác dụng của minh cừ, chính là đem ác quỷ từ một cái đồ vật chuyển dời đến một đồ vật khác, như thế, có thể tái sử dụng tử ngọc .

Thu vào tử ngọc cũng rất đơn giản, Diêu Mạnh Đạt chỉ cần lấy một mảnh dương mộc đốt một lá bùa ám quang lên không trung, sau đó kia anh linh liền biến mất.

Trương Úc Giai có chút không thể tin nhìn mảnh tử ngọc gồ ghề trong tay Diêu Mạnh Đạt, đột nhiên trong lòng một trận mất mát, cho nên thầm phỉ nhổ chính mình hai cái, sau đó loại mất mát này liềnbiến mất, nhanh chóng chuẩn bị xem minh cừ.

Diêu Mạnh Đạt đã sắp xếp xong minh cừ, là dùng điễn văn vẽ dẫn quỷ chú, chỉ cần thông qua một chút môi giới này là xong

Thật ra minh cừ có hai loại, một là dùng vật, hai là dùng trận. Phương pháp dùng vật, chính là lấy một chút tài liệu thuần âm như âm mộc và điễn thủy, sau đó theo phương thức sắp xếp nhất định tạo thành minh cừ; mà phương pháp dùng trận, chính là dùng điễn văn làm dẫn quỷ chú, điễn văn chính là văn chỉ cho người chết nghe, người bình thường chỉ có thể nghe thấy tiếng nhưng không nghe ra được cụ thể.

Mà lúc ba người bọn họ khí thế ngất trời chuẩn bị mọi thứ, tử ngọc kia đột nhiên ‘Vèo một tiếng từ trong tay Diêu Mạnh Đạt bay ra ngoài, sau đó ‘Toang’ rơi trên mặt đất…

Ngọc vỡ.

Ba người ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt lộ ra thần sắc kinh hoàng, nhanh đến mức không kịp phát biểu bất kỳ cảm nghĩ gì, đã thấy sương mù màu đen đã nhạt kia đột nhiên áp xuống, sau đó không ngừng xoay tròn, xoay ra một hắc động giống như vực sâu, không chỉ như thế, theo tốc độ xoay tròn kia, hắc động kia dường như có thể hút người bình thường, dẫn đến Trương Úc Giai sắp bay lên rồi, căn bản phân không rõ đâu là trời, đâu là đất, cuối cùng lại phát hiện bản thân bị giắt lên trần nhà.

Mà Diêu Mạnh Đạt bên cạnh nhìn thấy Trương Úc Giai bắt đầu ly thần, lập tức đập một tờ tĩnh tâm phù ở trên người cậu, phải biết rằng, đây chỉ một ảo tưởng do quỷ sai khiến, người không đủ định lực sẽ bị hút vào, mà hồn phách Trương Úc Giai vốn không ổn, chút định lực của cậu có thể bảo vệ cho hồn phách của mình đã không tệ rồi.

Lúc này, hắc động trên đỉnh đầu kia đã bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, Trương Úc Giai cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ít nhất không có cảm giác tụ huyết não treo ngược, nhưng sau khi đầu óc tốt lên, lỗ tai lại bắt đầu chịu hành hạ.

Mới đầu chỉ là những lời trầm trầm vô nghĩa, cùng với đó chính là gió lạnh như nước đá không ngừng theo da tay thẩm thấu đến xương cốt, sau đó tiếng nói kia càng lúc càng lớn, tiết tấu lặp lại cũng càng lúc càng nhanh, tựa như một câu chưa nói hết một câu đã bắt đầu, mà tiếng phát ra đều tới từ bốn phương tám hướng, âm điệu giống nhau, âm sắc phát ra lại sâu mỏng ồ ồ không đều, cảm giác đây căn bản không phải là một người, mà là vô số oan hồn đang gào thét, nội dung gào thét đều thống nhất một câu “Ba ba… Người muốn giết con…”

Trương Úc Giai cảm thấy mình đã đứng ở bên trong nước đá, đầu ngón tay bị đông cứng cũng bắt đầu rút gân, đồng thời màng nhĩ bắt đầu ngứa vì tiếng gào không ngừng, cậu muốn hỏi Diêu Mạnh Đạt bên cạnh bước kế tiếp làm thế nào, không ngờ quay đầu lại thấy hai người bọn họ đã ngồi trong ngũ giác trận lúc trước, lúc này đang vẫy tay với cậu.

Trương Úc Giai thầm phỉ nhổ một cái, trong bụng cảm thấy hai người này bắt quỷ nhiều quả nhiên là vô tình, cho nên di chuyển cơ thể nặng nề, từng bước đi về phía bọn họ.

Nhưng quái sự xảy ra, cậu rõ ràng không ngừng nhấc hai chân, khoảng cách tới trận kia cũng chỉ có hai bước, nhưng tại sao lại đi xa như vậy, thậm chí cậu căng chân chạy thở hồng hộc vẫn như cũ cách bọn họ hai bước chân.

Cùng lúc đó, cậu càng chạy nhanh, xung quanh lại càng lạnh, tiếng gào thét điên cuồng kia cũng theo âm khí lạnh lẽo kia mà bắt đầu vặn vẹo biến hình, thành tiếng oán trách, từng tiếng đánh thẳng vào đáy lòng cậu, khiến cậu nặng nề không thở nổi, cho nên cậu đành phải che lỗ tai của mình, hy vọng như vậy có thể giảm nhẹ một chút cho đôi tai của mình.

Dần dần âm khí như nước đá lại như cát sỏi đánh vào mặt người, từng cái còn sắc nhọn hơn mũi kim, đâm đến mức đầy mặt đầy người Trương Úc Giai đều đau đớn, cho nên cậu phải vươn tay ra che mặt , nhưng khi tay rời khỏi lỗ tai, tiếng oán trách bị ngăn chở kia lại ầm ầm tràn vào lỗ tai, khiến cho màng nhĩ giống như bị kim châm đến phát rét, ngay cả.sọ não cũng chấn động theo.

Đang lúc ấy tay của cậu bị người kéo một cái, sau đó lảo đảo bước vào một nơi yên tĩnh.

“Thế nào? Có khá hơn chút nào không? ” một thanh âm tang thương xuyên qua tiếng gào thét văng vẳng tiến vào màng nhĩ của cậu, đợi đến khi Trương Úc Giai phân rõ đó là Diêu Mạnh Đạt, liền nắm lấy vạt áo của lão điên, cuồng gào thét nói: “Lão bất tử này, tôi con mẹ nó hấp tấp chạy tới giúp ông cho quỷ ăn sao? Ông có biết vừa rồi tôi suýt chút nữa chết không.”

“Cậu làm cái gì vậy! ” Dương Duẫn Trạch kéo Trương Úc Giai ra, phun cho một tràng: ” Cậu đụng phải quỷ đả tường, còn vào mê hồn trận của quỷ, một mình ở nơi đó không ngừng vòng quanh, nếu không phải sư phụ tôi liều mạng kéo cậu vào đây, đoán chừng một mình cậu cũng có thể xoay vòng vòng đến chết.”

“Nếu không phải tôi tôn kính lão ta, tôi căn bản sẽ không tới xen vào làm hỏng chuyện, còn tưởng rằng gặp được đại sư, không ngờ ngay cả l một tiểu quỷ cũng không thu phục được. “Trương Úc Giai không cách nào bình tĩnh cảm xúc của mình, tai và mắt bị đau nên cậu thậm chí không thể nhìn rõ mặt của đối phương, Dương Duẫn Trạch nói cũng còn có hồi âm, vì thế cậu cảm thấy hối không kịp vì quyết định tối nay của mình.

Dương Duẫn Trạch nghe cậu nói như vậy, nhất thời tức giận nói: “Tên ranh, mày nói sao? Nói cho mày biết, chỗ này bị người ta bày ba cái sát cục, nếu sư phụ tao không có một chút bản lãnh ngươi đã sớm chết.”

“Nếu hôm nay tôi không tới, chẳng lẽ còn có chuyện này?”

“Nếu không phải sư phụ tao ở đây, liệu mày còn có thể sống sót?”

“Có ý gì? ” Trương Úc Giai vì những lời này của Dương Duẫn Trạch mà khiếp sợ, chẳng lẽ Diêu Mạnh Đạt còn làm chuyện gì cậu không biết ?

Lúc này, Diêu Mạnh Đạt kéo Trương Úc Giai qua, sau đó trách mắng Dương Duẫn Trạch: “Thằng ranh, hai ngươi gây lộn cũng không nhìn một chút tình thế hiện tại, đợi lát nữa trận của ta bị những thứ kia bới ra, các ngươi đợi cãi nhau dưới suối vàng nhé!”

Trương Úc Giai bị nói như thế, nhất thời thanh tỉnh không ít, giương mắt nhìn lại cảnh tượng bên ngoài trận, thiếu chút nữa bị hù chết.

Bóng đen đầy chật phòng đang không ngừng bới trận của bọn họ ra, mặc dù bùa bên cạnh trận không ngừng phát ra từng đạo hồng quang biến thành tiểu kim nhân đánh bọn chúng bật ra xa.

Trương Úc Giai nhìn qua những tiểu kim nhân này, chính là đám hình nhân được đạo sĩ nuôi, có thể nuốt quỷ, nhưng một nhóm lại một nhóm bóng đen đi lên, những tiểu kim nhân hiển nhiên rất trầy trật, không đến lát sau, bọn họ đã bị đám bóng đen kia nuốt sống, mà lúc đám quỷ kia nhai bọn nó, lại phát ra loại âm thanh nhấm nuốt, Trương Úc Giai nghe được không khỏi nôn mửa.

Mà nơi tiểu kim nhân bị ăn sạch liền biến thành chỗ trống, những bóng đen kia liền đồng loạt chạy đến nơi trống không này, sau đó càng tụ càng nhiều, có con thậm chí dán mặt lên trận, khuôn mặt không ngừng biến đổi vặn vẹo, tập thể đều là mặt xanh nanh vàng, dữ tợn cực điểm.

Lúc này, Diêu Mạnh Đạt đem dương mộc đang cháy kia bỏ vào tay Trương Úc Giai, sau đó nguy ngập nói: “Cậu đến chỗ trống kia thắp nến lên, nhớ kỹ, trươc skhi tôi trở về, nhất định không được để nến tắt, nếu không trận liền phá.”

“Ông đi đâu? ” Trương Úc Giai vội vàng hỏi, cậu cảm thấy hơi có lỗi vì hành động vừa rồi của mình.

Diêu Mạnh Đạt lùi lại rung rung mi cười nói: “Tôi đi giết quỷ, tối nay ăn bữa ăn khuya.”

Một câu nói xong, ông liền nhảy ra ngoài, sau đó nhìn ông bị bao phủ trong đám bóng đen kia.

Trương Úc Giai không biết ông rốt cuộc đi làm gì, nhưng trước mắt cậu cũng chỉ có thể làm theo căn dặn của ông, cho nên nhìn thoáng qua Dương Duẫn Trạch đứng ở một chỗ không ngừng vẽ bùa, sau liền ngồi xổm người xuống đốt nến ở những chỗ trống kia.

Nhưng rất nhanh, cậu biết đây một việc tồi tệ không dễ dàng, bởi vì trận này có thể ngăn được quỷ, lại không ngăn được gió lạnh và không khí ẩm ướt, cho nên nến được đốt lên không bao lâu lập tức tắt, cho nên cậu phải bày ra năm cây nến không ngừng thắp, cây này vừa tắt, thắp cây kia, cây kia vừa tắt thắp cây này .

Mà chưa qua một khắc ( 15′) đồng hồ, đã xảy ra nhiều chuyện khó giải quyết, bởi vì theo tiếng gào thét của Dương Duẫn Trạch,Trương Úc Giai phát hiện tiểu kiam nhân phía sau gã lại chết một cái, cho nên gã nhất thời bận rộn gấp bội, không ngừng chạy tới chạy lui. Sau chết ba tiểu kim nhân, gã đã sức cùng lực kiệt, đợi lúc chết sáu tiểu kim nhân, gã gần như không đứng nổi, trực tiếp là bò qua…

Rốt cục, lúc tiểu kim nhân thứ mười bỏ mạng, Trương Úc Giai sơ ý một cái —— nến tắt một cây.

Cho nên những bóng đen và tiếng gào thét chói tai vốn bị ngăn tách khỏi người thì ” một tiếng ầm” làm đầu cậu chấn động đau như muốn vỡ tung, thêm vào đó những bóng đen đồng loạt xông lên, vươn ra xương khô thật dài điên cuồng kéo xé trên người cậu, Trương Úc Giai lập tức bị đè xuống đất xé thành huyết nhục mơ hồ, sau đó trong lúc gần như tuyệt vọng, chỉ thấy trước mi mắt màu đỏ là một đôi chân nhỏ trắng nõn đi về phía cậu, thật vất vả giương mắt lên, lại nhìn thấy tiểu quỷ kia vừa xoa đầu của cậu vừa lẩm bẩm nói: “Ba ba, người muốn giết cục cưng sao?”

“Láo! ” Trương Úc Giai dùng hết toàn lực gầm nhẹ, “Tao không phải là ba mày.”

Tiểu quỷ tựa hồ không nghe thấy, nói tiếp: “Ba ba còn như vậy, cục cưng sẽ tức giận.”

Mẹ nó, đây còn không phải tức giận ư, vậy nếu tức giận là cái dạng gì? ! Trương Úc Giai tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, đau đớn toàn thân làm cậu mất đi ý thức.



Khi Trương Úc Giai tỉnh lại đã là ban đêm, nếu không phải một cơn ác mộng làm cậu tỉnh lại, đoán chừng cậu còn đang ngủ, mà một khắc kia tỉnh lại, cậu cảm thấy gặp ác mộng tốt hơn, ít nhất trong mộng bản thân không lo lắng cho tính mạng, cho dù là có thì cũng có thể sống lại.

Nhưng hiện tại, một tiểu quỷ mặc trắng cái yếm đang đứng ở góc phòng, một đôi mắt to chiếm nửa khuôn mặt đang đi kèm nước mắt nhìn cậu, tủi thân cực điểm, một đại quỷ mặc quần jean áo T shirt, đang ngồi bên đầu cậu, chuẩn xác mà nói là để đầu của cậu lên đùi hắn, sau đó híp đôi mắt màu lam nhìn cậu, bỉ ổi cực điểm.
Bình Luận (0)
Comment