*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sau khi người cá đen bỏ đi, Lê Sóc và Cẩm Tân hai mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Cẩm Tân yên lặng nhảy ra khỏi mặt nước, một lần nữa thả Lê Sóc lại trên thuyền, cái đuôi vừa lướt vừa vạch một đường trên mặt nước, cho thấy sự nôn nóng trong lòng, hắn chăm chú nhìn Lê Sóc, nhỏ giọng nói: "Hắn, hắn tên là Quần, là huynh trưởng của ta, người thừa kế Vương toạ Hải Yêu."
Lê Sóc cúi đầu, dư quang ánh mắt nhìn đến chỗ vảy bị bỏng kia của Cẩm Tân, tựa như bức tranh hoàn mỹ bị nhiễm tì vết, quả thực khiến người thương tiếc, nhưng chàng kiềm nén sự quan tâm, ngược lại hỏi: "Vì sao ngươi gạt ta?"
Cẩm Tân mấp máy môi: "Lúc ban đầu chẳng qua là cảm thấy thú vị, về sau cũng không dám nói thật với ngươi."
Lê Sóc lấy hết dũng khí nhìn sâu vào mắt Cẩm Tân. Đôi con ngươi ấy từng là bảo thạch chàng yêu thích nhất, bây giờ xem ra tràn ngập cảm giác xa cách: "Chiến thuyền của ta gặp phải bão lớn trên biển, có phải là......."
"Không phải!" Cẩm Tân quả quyết phủ nhận, "Không có một Hải yêu nào pháp lực cường đại đến có thể điều khiển thời tiết, ta chỉ là đúng lúc đang ở thuỷ vực đó, đúng lúc nhìn thấy ngươi thôi." Hắn mãi mãi cũng không thể quên được cảnh tượng hắn nhìn thấy trong biển, người thanh niên tóc đen dũng cảm lại anh tuấn, không sợ bão tố, sinh mạng kia mạnh mẽ lại kiên trì đang chống đỡ với thế lực tà ác từ trời cao giáng xuống, khiến hắn không đành lòng nhìn chàng vùi thân trong biển sâu đen kịt.
Lê Sóc nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng trưởng lão luôn nói với chàng hải yêu rất thích trêu đùa con người, tuy rằng Cẩm Tân cũng từng lừa chàng, nhưng chàng vẫn cảm thấy tai nạn trên biển không liên quan đến Cẩm Tân, nếu như hải yêu thực sự có pháp thuật cường đại như vậy, sẽ không ẩn cư trong biển hàng trăm ngàn năm qua mà không bị nhân loại tìm được.
Cẩm Tân xích lại gần một chút, đôi con ngươi nhìn chằm chằm mặt Lê Sóc, cõi lòng tràn đầy mong chờ hỏi: "Lê Sóc, đi theo ta đi, ta có thể dẫn ngươi về nhà của ta."
Lê Sóc sửng sốt.
"Ta có cách để người hô hấp trong biển, chỉ cần ngươi nguyện ý đi theo ta." Đôi mắt Cẩm Tân sáng lên, tựa như tia nắng mặt trời ban trưa rơi vãi trên mặt biển xanh biếc, là trong suốt mỹ lệ như thế, còn toả ra sự ngây thơ không màng thế sự.
Lê Sóc rủ mắt xuống, khẽ nói: "Cẩm Tân, những ngày ở cùng với ngươi, giống như một giấc mộng dài, bây giờ ta tỉnh mộng rồi, chúng ta đến từ thế giới khác nhau, cuối cùng mỗi người cũng phải trở lại nơi thuộc về mình."
Cẩm Tân kinh ngạc nhìn qua Lê Sóc.
"Ta...... muốn về nhà của mình." Lê Sóc khổ sở mà nhìn Cẩm Tân, "Ta là nhân loại, mà ngươi là Hải yêu, ta phải về đất liền, còn ngươi phải về biển cả."
"Nếu như chúng ta thật sự đến từ thế giới khác nhau, vậy tại sao chúng ta lại gặp nhau?" Cẩm Tân lắc lắc đầu, "Chúng ta ngước nhìn cùng một bầu trời, chúng ta vẫy vùng cùng một vùng thất hải, chúng ta..... chúng ta có thể chạm vào đối phương, có thể ôm, có thể hôn, vậy tại sao chúng ta không thể sống chung?"
Lê Sóc nhớ tới trận giết chóc trong sơn động đêm đó, đến giờ chàng vẫn không thể tin được, quái vật khiến chàng sợ hãi kia, với người cá mỹ lệ thâm tình trước mắt này là cùng một người. Nhưng chàng không thể không tin, giấc mộng của chàng vào thời khắc ấy đã hoàn toàn bị đập nát, chàng phải trở lại hiện thực, chàng vì sự hoang đường của chính mình mà xấu hổ, tự trách.
Cẩm Tân chậm rãi tiến lại gần, đôi con ngươi ướt sũng: "Bởi vì những nhân loại kia? Rõ ràng là bọn họ muốn giết ta." Hắn kéo tay Lê Sóc, phủ lên làn da bị phỏng của mình, uỷ khuất nói: "Ta cũng rất đau nha."
Lê Sóc cảm giác lòng bàn tay của mình như bị bỏng một chút, tuy rằng xúc cảm vẫn là lạnh buốt, nhưng đã không còn bóng loáng như trước, mà là phủ đầy sẹo bỏng thô ráp, khiến trong lòng chàng từng cơn từng cơn nhói đau: "........ Còn đau không? Sẽ lành lại không?"
"Cần thời gian rất lâu mới có thể khôi phục, Hải yêu sợ nhất chính là Hồng hoa quỷ của nhân loại*, chính là lửa theo cách nói của các ngươi......" Cẩm Tân chậm rãi vùi mặt vào ngực Lê Sóc, "Bọn họ dùng lửa thiêu ta, ngươi lại trách ta không đủ nhân từ."
(*红花
: hồng hoa hay hoa rum, tên khoa học là Carthamus tinctorius) Lê Sóc ngập ngừng nói, "Bọn họ đã trả giá vì sự lỗ mãng của mình, nhưng ngươi cũng không cần......" Không cần đuổi cùng giết tận.
Cẩm Tân ôm lấy eo Lê Sóc, có chút tham lam mà hít vào hương vị dễ chịu ấm áp trên làn da chàng, lúc trước hắn không biết nhân loại lại có kiểu ấm áp này, không, chỉ có nhân loại như chàng mới đặc biệt như vậy.
Lê Sóc kiềm chế ý nghĩ muốn ôm lại cánh tay Cẩm Tân, chàng cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm lớn, đã để bản thân mình chìm sâu vào tình cảm không nên có này.
"Ngươi đang sợ ta sao?" Cẩm Tân yếu ớt nói.
Lê Sóc trầm mặc.
Cẩm Tân ngẩng đầu, mềm mại hôn lên môi Lê Sóc, hắn kỳ vọng có thể nhận được sự đáp lại nhiệt tình và kiên định, nhưng Lê Sóc chỉ là khẽ run, cũng không nhúc nhích, hắn khổ sở nói: " Không cần phải sợ ta."
Lê Sóc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vàng óng của Cẩm Tân: "Cẩm Tân, ta muốn về nhà, người nhà của ta, con dân của ta, đều đang đợi ta."
"Ngươi muốn rời khỏi ta." Cẩm Tân nhìn chàng thật sâu.
Lê Sóc cười khổ: "Ngươi lớn lên trong biển, không thể rời khỏi nước, ta lớn lên trên đất liền, không thể rời khỏi đất, ngươi nói muốn ta theo ngươi xuống đáy biển, vậy ngươi, ngươi có thể đi theo ta lên đất liền không?"
Cẩm Tân cắn nhẹ môi, một mảnh đại dương bi thương ẩn giấu trong đôi con ngươi xanh thẳm ấy.
Trái tim Lê Sóc đau nhức, nhưng vẫn buộc phải nói ra: "Ta thích ngươi, Cẩm Tân, bọn họ nói ngươi mê hoặc ta, không, không phải như thế! Ta biết, ta là thích ngươi, bất luận ngươi có đang trêu đùa ta hay không, có từng lừa ta hay không. Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngươi, nhưng ta cũng nên tỉnh táo, chúng ta đã định sẵn....... là không cách nào ở chung với nhau."
Cẩm Tân nâng mặt Lê Sóc lên, nghiêm túc nói: " Ta cũng thích ngươi, ta thấy qua vô số trân bảo trong biển, nhưng khi gặp được ngươi, ta mới tìm được kho báu lớn nhất đời ta."
Vành mắt Lê Sóc phiếm hồng, bi thương trong thoáng chốc như sóng triều đánh tới.
"Đi theo ta đi, Lê Sóc, đi theo ta đi! Nếu như ngươi nguyện ý xuống đáy biển với ta, ta thề sẽ vĩnh viễn bảo hộ ngươi, vĩnh viễn yêu ngươi, ngươi sẽ đạt được sinh mệnh dài đằng đẳng và dung nhan bất lão, ngươi sẽ vượt ra khỏi khái niệm nhân loại, đi theo ta đi."
Nước mắt Lê Sóc lặng lẽ chảy xuống, chàng nắm lấy tay Cẩm Tân, nức nở nói: "Cẩm Tân, xin lỗi, ta không thể đi theo ngươi, ta muốn, về nhà."
Cẩm Tân bình tĩnh mà nhìn Lê Sóc, đau thương thấm ướt đôi mắt hắn, nước mắt trong suốt nhẹ nhàng lăn xuống gương mặt hắn, trong nháy mắt hoá thành từng hạt từng hạt trân châu óng ánh!
Lê Sóc mở rộng bàn tay, tiếp được những hạt trân châu trắng ngà mỹ lệ lấp lánh kia, chúng dường như nặng tựa kim loại, chúng dường như nóng bỏng đến có thể đốt cháy bàn tay chàng, nhưng chàng vẫn vững vàng tiếp lấy.
Cẩm Tân rơi nước mắt, trịnh trọng ấn xuống một nụ hôn trên trán Lê Sóc: "Ngươi là của ta, hãy chờ ta." Nói xong, hắn buộc mình phải quay mặt đi, xoay người nhảy vào trong biển.
Đuôi cá bảy sắc hoa mỹ trong nháy mắt biến mất trên mặt biển, nhưng lại mạnh mẽ khắc ghi trong lòng Lê Sóc.
Lê Sóc nắm chặt trân châu trong tay, đau thương mà ngẩn ngơ nhìn mặt biển yên tĩnh.
Có lẽ lúc này chàng nên lo lắng mình phải sống sót như thế nào, nhưng trong lòng chàng tràn đầy hình ảnh gương mặt bi thương của Cẩm Tân, họ sẽ còn gặp nhau không? Chàng còn có thể cùng người cá mỹ lệ kia dạo chơi trong biển không? Quãng đời còn lại của chàng, phải chăng sẽ luôn chịu đựng nỗi hối hận và nhớ mong này?
Lê Sóc lòng đau như cắt, nước mắt người cá hóa thành trân châu, lại trở thành kỷ niệm sau cùng của chàng và Cẩm Tân.
Đột nhiên, chàng cảm thấy dưới thân thuyền lắc lư một cái, chàng khẩn trương bắt lấy mép đáy thuyền, thân thuyền lại đột nhiên bị nhấc lên khỏi mặt biển, chàng kinh ngạc nhìn xuống, chính là con cá voi lúc trước đã từng chở qua bọn họ!
Đại kình ngư chở theo chàng và chiếc thuyền buồm đã lật úp, bơi nhanh thật nhanh về phía nam.
Lê Sóc nhịn không được gào to về phía biển cả mênh mông vô bờ: "Cẩm Tân — — — —!"
Mặt biển trống trải mà cô tịch, sẽ không còn một người cá tuyệt sắc hiện ra khỏi mặt biển, hướng về phía chàng mang theo nụ cười có thể hoà tan tất cả...
Cẩm Tân...
- ---------------------------
Đại kình ngư chỉ tốn vẻn vẹn chưa đến một ngày đã có thể đưa Lê Sóc về Vương quốc Lan Bá Đặc, hoá ra Cẩm Tân đã sớm biết Lan Bá Đặc ở nơi nào. Chàng trở về là một kỳ tích chấn động cả vương quốc, tất cả mọi người đều cho rằng chàng đã chôn thân nơi biển cả cùng với chiến thuyền kia, và chàng cũng là người duy nhất — — người duy nhất còn sống trở về.
Lê Sóc bị ép tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, tuy rằng thân thể của chàng cũng không có gì đáng lo, nhưng chàng sầu não buồn bã và tâm sự nặng nề, khiến người bên cạnh thập phần lo lắng.
Chàng bắt Đại tế ty tìm tất cả những ghi chép liên quan đến người cá trong tàng thư quán của vương quốc ra, chỉ là trong đó phần lớn đều là truyền thuyết hư cấu, chỉ có một bản văn hiến cổ là có ghi chép một chút về tập tính của Hải yêu, nhưng vĩnh viễn cũng không nhiều bằng hiểu biết của chính chàng về hải yêu, chẳng lẽ hàng ngàn hàng vạn năm qua, cũng không có một nhân loại nào thực sự từng chung sống với hải yêu sao?
Chàng cũng không biết là mình muốn đọc cái gì, có lẽ, chỉ là muốn nhìn thấy một chút bức hoạ về những người cá kia, dù rằng chúng không thể biểu đạt một phần vạn vẻ đẹp của Cẩm Tân.
Câu sau cùng Cẩm Tân nói với chàng là "chờ ta", vậy họ còn có thể gặp nhau sao? Gặp nhau thì có thể thế nào đây, giống như chính chàng đã nói, họ là một người thuộc về đất liền, một người thuộc về biển cả.
Cứ xem chuyện chàng và Cẩm Tân gặp nhau như là một câu truyện cổ tích đi. Suy cho cùng, nếu nhân loại và hải yêu thật sự có thể chung sống với nhau, thì trong lịch sử dài đằng đẳng kia, chàng cũng không phải là người hiểu rõ hải yêu nhất.
Lê Sóc ngồi trên đầu giường, trong lòng bàn tay vẫn luôn cầm mấy viên trân châu, thất thần nhìn ra đại dương ngoài cửa sổ, tưởng tượng ra hình ảnh người cá mỹ lệ ưu nhã nhảy ra khỏi mặt biển, tóc vàng óng ánh phát sáng dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ, vảy cá hoa mỹ phản xạ ánh sáng bảy sắc cầu vồng sáng chói, khung cảnh đẹp như vậy, cả đời chàng cũng sẽ không thể nào quên.
Như thế, cũng thoả mãn rồi.