Người trước mặt anh, thân dưới đang quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo, trên tóc vẫn còn ướt nước chưa khô, trên cổ và lồng ngực thì trải đầy dấu hôn, đây chính là người mà đêm đó anh gặp trong câu lạc bộ, đi cùng Triệu Cẩm Tân, tên Ken.
Tuy rằng Lê Sóc đã chuẩn bị tinh thần sẽ gặp phải những hình ảnh phiền lòng, nhưng khi thực sự đối diện với cảnh này, trong nháy mắt hô hấp của anh trở nên khó chịu. Lại thêm tiếng nhạc ồn ào ầm ĩ từ bên trong truyền ra, càng khiến anh khó chịu đến cực điểm.
Ken nhìn thấy anh, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, hắn dựa vào trên khung cửa, miễn cưỡng cười chào hỏi: "Hi, anh tìm Leon?"
"Đúng, cậu ta có đây không?" Lê Sóc cười nhẹ, vẫn cố duy trì phong độ bình thản.
"Không có. Anh tìm tôi được không?" Ken chớp chớp mắt, dùng tiếng Trung ngọng ngịu nói.
Lê Sóc hơi giật mình, anh rõ ràng nghe được bên trong có tiếng động.
Ken cười ha ha lên: "Easy, I"m kidding!" Hắn mở lớn cửa, hất hất đầu, "Vào đi."
Lê Sóc nhíu mi lại, trong lòng thực sự bài xích không muốn bước qua cánh cửa này: "Có thể gọi cậu ta ra đây không?"
Ken quay đầu nhìn thoáng qua, rồi lắc lắc đầu, sau đó không chút hảo ý mà cười cười.
Ánh mắt Lê Sóc lạnh xuống, lướt qua Ken, đi vào nhà.
Lọt vào trong mắt anh là một phòng khách rất rộng, phong cách tối giản hiện đại, giữa phòng khách lót một tấm thảm cực to, trên thảm là bộ sô pha da mềm, nằm trên sô pha... là một người trần trụi thân trên, bên dưới mặc quần bò, giữa tiếng nhạc rock ầm ĩ chấn động vẫn nằm im không hề nhúc nhích, cũng không có phản ứng. Chung quanh, nơi nơi hỗn độn nào là chai rượu, thức ăn, vỏ hộp cơm, tàn thuốc ném khắp nơi, quần áo vài món nhăn nhúm rơi trên sàn... Cả căn phòng cực kỳ nhếch nhác, tràn ngập một mùi rượu khó ngửi. Nhìn qua tổng thể cứ như một bức tranh doạ người.
Ánh mắt Lê Sóc nóng rát, hai tay bất giác nắm chặt thành quyền, tự đáy lòng cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Anh bước qua, cái người đang nằm bất động trên sô pha, đầu tóc rối loạn, râu ria xồm xoàm, say đến bất tỉnh nhân sự, chính là Triệu Cẩm Tân.
Ken cũng đi tới: "Anh tới vừa đúng lúc, giúp tôi khiêng cậu ta vào phòng ngủ đi?"
Lê Sóc không nói chuyện, bước vòng qua đám chướng ngại vật trên sàn, cầm lấy chai nước khoáng to trên bàn, vặn mở nắp, hướng thẳng trên mặt Triệu Cẩm Tân đổ xuống.
Ken ngăn cản không kịp, đành phải xòe hai tay ra vẻ bất lực.
Triệu Cẩm Tân giật bắn người lên như bị điện giật, hai tay hắn vung loạn về phía trước, định "đẩy ra" dòng nước lạnh lẽo kia, trong miệng thì mắng to: "Đệt! Đệt!"
Lê Sóc ném bình nước xuống, lạnh lùng nhìn Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân bị nước lạnh dội, mơ màng mở mắt, hai mắt lúc này lại khó điều chỉnh tiêu cự, nhìn về hướng Lê Sóc nửa ngày mới mơ hồ trào phúng "sách" một tiếng, sau đó nhắm mắt lại. Nhưng rất nhanh... hắn lại mở mạnh mắt ra.
"Lê..." Triệu Cẩm Tân lấy ngón tay xoa xoa ánh mắt, "Lê Sóc?"
Mặt Lê Sóc không chút biểu tình nhìn hắn.
"Lê Sóc?" Triệu Cẩm Tân lảo đảo đứng lên, ánh mắt mờ mịt như đang chìm sâu trong mây mù đột nhiên có thần thái, "Là anh thật sao? Anh sao lại... Thế nào lại..."
Lê Sóc lạnh nhạt nói: "Chú Triệu nhờ tôi đến xem cậu, nếu cậu không có chuyện gì, thì gọi điện thoại lại cho chú ấy, sau đó đi làm lại, đừng làm người nhà lo lắng."
"Tôi..." Triệu Cẩm Tân còn có chút không tỉnh táo, hắn muốn nói cái gì, lại đột nhiên thấy được Ken đang đứng một bên, sắc mặt hắn khẽ biến.
Ken nhún vai, "Tôi đi về trước."
"Đừng đi." Lê Sóc nhanh chóng nói, "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, tôi đi."
Triệu Cẩm Tân bước một bước ngăn ở trước mặt Lê Sóc, trầm mặc nhìn anh, ánh mắt hắn có chút đỏ lên.
Lê Sóc nhíu nhíu mày, định vượt qua hắn.
"Ai cho anh tùy tiện chạy đến nhà tôi?" Triệu Cẩm Tân đột nhiên mở miệng, giọng nói đang phát run, còn mang theo vẻ say rượu, "Người đã nói không muốn nhìn thấy tôi không phải là anh sao? Anh nghe lời ba tôi nhờ nên cứ như vậy mà chạy đến đây à?"
Lê Sóc hít sâu một hơi: "Tôi không tiện từ chối. Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không bao giờ đến đây nữa." Anh đẩy Triệu Cẩm Tân ra.
Triệu Cẩm Tân lại đột nhiên bắt lấy tay anh, vặn ngược ra sau lưng, bức bách kéo Lê Sóc gần sát vào ngực hắn, mặt đối mặt nhìn thẳng vào hắn.
"Cậu muốn làm gì?" Lê Sóc cắn răng nói.
"Đây chính là anh tự mình đưa đến cửa." Hai mắt Triệu Cẩm Tân đỏ ngầu, một thân mùi rượu, cả người nhìn qua đều rất không bình thường.
"Đưa cái rắm, là ba cậu nhờ tôi... Ưm..."
Triệu Cẩm Tân đột nhiên đè ót Lê Sóc, dùng môi hắn ngăn chặn môi anh, mãnh liệt hôn môi, hắn dùng lực mạnh đến nỗi khiến Lê Sóc đau nhức.
Lê Sóc tức giận đến mức cả người phát run, kịch liệt giãy dụa thoát ra, anh đạp một cước lên chân Triệu Cẩm Tân, hắn đau đến nhíu mày lại, nhưng lại dứt khoát gạt một chân Lê Sóc, thuận thế ấn người anh ngã xuống thảm, thân hình cao lớn của hắn đè áp lên.
"Triệu Cẩm Tân!" Lê Sóc nổi giận gầm lên một tiếng, không thể nhịn được nữa đấm ra một đấm. Nghĩ đến còn có người lạ đang đứng bên cạnh, người này lại là người có quan hệ thân thể với Triệu Cẩm Tân, anh liền cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Một tay Triệu Cẩm Tân bắt được nắm đấm của Lê Sóc, sau đó hắn nắm chặt, kéo luôn tay còn lại lên, giữ chặt hai tay anh áp trên đỉnh đầu, lại tiếp tục càng lúc càng thô bạo chà đạp đôi môi mềm mại.
Đúng là chính mình tự đưa đến cửa... là mình! Tại sao, tại sao mình còn ngu xuẩn đến đây gặp hắn! Lê Sóc bị hôn đến đại não thiếu dưỡng khí, phẫn nộ cùng nhục nhã khiến mặt anh đỏ bừng, anh quyết tâm đá vào cẳng chân Triệu Cẩm Tân, Triệu Cẩm Tân đau đến mặt mũi vặn vẹo nhưng cũng cương quyết không chịu buông tay, thậm chí một tay còn vói vào trong quần áo anh, làm càn mà vuốt ve làn da ấm áp kia.
Ken ở một bên vừa xấu hổ lại vừa khó xử, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Đầu óc Triệu Cẩm Tân bây giờ không còn tỉnh táo nữa, dường như nãy giờ động thủ hoàn toàn là dựa vào bản năng. Hắn hôn đủ, mới buông tay Lê Sóc ra, nhưng lại muốn xé rách quần áo anh.
Một khi tay Lê Sóc được giải phóng, liền hung hăng đẩy Triệu Cẩm Tân một phen, cũng thừa cơ ngồi dậy.
Sắc mặt Lê Sóc trắng bệch, trong mắt đầy căm ghét: "Cậu... tên khốn này..."
Triệu Cẩm Tân nhìn anh, đột nhiên phụt cười một tiếng, trong mắt biểu lộ thương cảm khó tả: "Biết tôi là tên khốn còn tới tìm tôi? Còn thích tôi? Không phải đáng đời anh sao? Không phải anh chơi không nổi sao?"
"Đúng, tôi... mẹ nó, thật đáng đời!" Lê Sóc cảm thấy trái tim mình bị khoét rỗng, anh hung tợn nói: "Nhưng mà giờ tôi chơi xong rồi!"
"Ây, các người..." Ken bất đắc dĩ nói, "Thật là xấu hổ, tôi phải đi đây."
"Đừng đi." Tiếng kêu "đừng đi" này, là Triệu Cẩm Tân nói. Nói xong hắn liền nở nụ cười, nụ cười này khiến người ta rét run. Hắn cứ như vậy mà nhìn Lê Sóc, ánh mắt đăm đăm, "Thế nào gọi là chơi nổi hay không nổi? Như Ken đây mới gọi là chơi nổi, sẽ không nói những chuyện ngây thơ như thích tôi, sẽ không biết tự lượng sức muốn theo tôi ở chung, lại càng không cần tỏ tình, không cần hứa hẹn gì đó..." Triệu Cẩm Tân càng nói, mắt hắn càng đỏ, hắn cười ha ha, "Lê Sóc, anh không cảm thấy anh rất buồn cười sao? Không cảm thấy mình đã sống uổng phí nhiều năm như vậy sao? Nếu như anh thực sự chơi nổi, thì chúng ta sao lại biến thành như ngày hôm nay? Chúng ta sẽ... sẽ ở cùng nhau, sẽ.... vui vẻ bên nhau..." Hắn nói xong lời cuối cùng, giọng nói đều trở nên nghẹn ngào.
Mắt Lê Sóc mở to như muốn nứt ra, mỗi một câu mỗi một từ Triệu Cẩm Tân nói ra đều như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào cơ thể anh, khiến anh thương tích đầy mình. Anh cơ hồ là dùng sức lực cả người mới có thể từ mặt đất đứng lên. Nghe thấy những lời nói như vậy, đáng lý anh sẽ vì bản thân mình, vì tức giận vì tôn nghiêm mà lớn tiếng phản bác, sắc bén chế giễu hắn, thế nhưng...thế nhưng cuối cùng anh một lời cũng không nói được, thậm chí đến một lời biện bạch cho chính mình anh cũng không còn sức để nói. Giờ khắc này, anh chân chính cảm nhận được thế nào gọi là bi thương đến chết tâm. Nếu tâm cũng đã chết rồi, thì còn gì quan trọng nữa đâu.
Đúng, là anh chơi không nổi... Là anh không thể chơi nổi.
Chỉ là, từ đầu đến giờ anh không nghĩ mình muốn chơi.
Tại sao? Tại sao thích một người là việc tốt đẹp như thế, đáng trân trọng như thế, lại biến thành sai lầm? Lại biến thành trò chơi chứ?
...
Ken vỗ vỗ bả vai Triệu Cẩm Tân, thấp giọng nói: "Leon, cậu uống nhiều rồi, đừng nói nữa."
Triệu Cẩm Tân mắt điếc tai ngơ, cứ như vậy nhìn chằm chằm Lê Sóc, khàn giọng nói: "Lê Sóc, có đôi khi tôi cảm thấy, có phải anh đang chơi tôi hay không? Có phải anh đối với ai cũng miệng thì nói thích, chân tâm thực lòng thích, nhưng chỉ cần chia tay, ngay lập tức có thể đi tìm người kế tiếp? Lập tức có thể bảo tôi từ nay về sau biến mất?"
Lê Sóc nhìn Triệu Cẩm Tân, trước mắt đột nhiên cảm thấy mơ hồ.
Triệu Cẩm Tân lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, "Từ lúc chia tay đến giờ có bao lâu đâu, nhưng anh đã đổi đến vài người rồi nhỉ? Cái thích của anh, đến cùng đáng giá bao nhiêu tiền, hả?!"
Lê Sóc đột nhiên cười ha ha lên: "Cái thích của tôi không đáng một đồng, cho nên có ném đi cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng cái thích của cậu cũng rẻ tiền như tôi thôi, cậu có đếm được, là tôi đổi nhiều người hơn, hay là cậu đổi nhiều người hơn không? Ha ha ha ha ha..." Rất đáng cười, thật sự là rất đáng cười! Từ lúc anh bắt đầu đoạn tình cảm này với Triệu Cẩm Tân cho đến tất cả những chuyện xảy ra sau này đều đáng cười. Ngay cả bản thân anh cũng biến thành trò cười cho người khác.
Triệu Cẩm Tân cũng cười, hắn cười đến hai mắt đều ướt, hắn nói: "Lê Sóc, anh đi đi, tôi không cần anh đến xem tôi, tôi vẫn tốt..." Hắn chẳng hề để ý nói, "Tiêu phí thời gian và tinh lực đều trên một người, thực sự rất – vô – vị! Bây giờ cuối cùng tôi cũng được tự do."
Lê Sóc gật gật đầu, nói: "... Chúc mừng cậu." Anh xoay đi ra phía cửa.
Triệu Cẩm Tân nhìn bóng lưng kia, chính là bóng dáng y như một tháng trước đã cự tuyệt hắn, giống như cơn ác mộng một lần nữa lặp lại, trước sau vẫn không thể tỉnh... Hắn nhắm hai mắt lại.
Đến khi xuống dưới lầu, rốt cuộc Lê Sóc không kiềm chế được cảm xúc đang cuồn cuộn nổ ra trong người, anh một cước lại một cước đạp lên vách tường, đạp đến hai chân tê rần.
Tại sao hôm nay anh lại chạy tới đây tự chuốc lấy nhục? Nếu biết thế này, thì dù Triệu Vinh Thiên có lấy dao ép buộc anh, anh cũng không tới đây. Bởi chuyến đi này so với dao cắt còn đau hơn. Trong đời này, bất cứ chuyện gì có liên quan đến Triệu Cẩm Tân anh đều không muốn lại dính đến dù chỉ một chút.
Anh trở lại xe, mắt dại ra nhìn hoa cỏ trong tiểu khu, nửa ngày cũng không động đậy nổi.
Quá tốt, anh nghĩ. Triệu Cẩm Tân sẽ không bao giờ đến đùa bỡn anh nữa, hai người từ đây chọn hai hướng khác nhau, đường ai nấy đi.
Anh lấy di động ra, máy móc bấm ký tự, gửi tin nhắn cho Triệu Vinh Thiên: Chú Triệu, cháu đã đến xem Cẩm Tân, trạng thái hiện giờ của cậu ấy quả thật không tốt lắm, nhưng cháu không thể hỏi ra nguyên nhân, cháu nghĩ chú nên tìm một người cậu ấy tin tưởng hơn để đến thăm.
Gửi tin nhắn xong, Lê Sóc tắt máy.
Đúng lúc này, anh nhìn thấy Ken từ bên trong đi ra khỏi khu nhà, bước đi dồn dập, trên mặt còn mang theo tức giận rõ rệt.
Lại một người nữa hắn đã "chơi xong"? Lê Sóc nhẹ nhàng cười một thoáng.
Anh đã không còn cảm giác phẫn nộ hay ghen tị, anh chỉ cảm thấy mệt chết đi được.
Anh không bao giờ nghĩ sẽ mệt mỏi như vậy.
Anh sẽ buông bỏ...