Lê Sóc thu dọn đống chai rượu trên bàn, lau sàn nhà, sau đó đi tắm rửa.
Tắm rửa xong đi ra, phát hiện Triệu Cẩm Tân nằm rạp trên mặt đất...
Lê Sóc đi qua, bất đắc dĩ nhìn Triệu Cẩm Tân đang bất tỉnh nhân sự, do dự một chút cũng cúi xuống ôm hắn lên, đưa sang phòng khách*.
(*客房
– khách phòng: ở đây chỉ phòng ngủ dành cho khách) Triệu Cẩm Tân thật không nhẹ, nhất là bây giờ hoàn toàn không còn ý thức, lúc đặt được hắn lên giường Lê Sóc đã toát đầy mồ hôi. Anh đắp kỹ chăn cho Triệu Cẩm Tân, vốn định đóng cửa lại, nhưng trong phòng giờ nồng nặc mùi rượu, anh không muốn trong nhà mình ám đầy mùi này nên vẫn là hơi mở hé cửa sổ, lại mở cửa phòng, trong phòng không khí cũng khá ấm áp, nếu đắp kỹ chăn chắc sẽ không bị lạnh.
Lê Sóc đi ngủ một giấc.
Anh nằm trên giường trằn trọc trăn trở, trong đầu tất cả đều là đủ mọi chuyện phát sinh gần đây, không chuyện nào có thể tìm được đầu mối, cũng không chuyện nào không khiến anh phiền não lo lắng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, anh rốt cuộc ngăn không được mệt mỏi rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Đột nhiên, một tiếng gào thét nghe như tiếng gầm rú lọt vào tai anh, trong đêm khuya yên tĩnh bỗng nhiên có tiếng thét to, khiến toàn bộ đại não của anh đều nổ tung, anh đột nhiên bừng tỉnh.
Anh giật mình thở mạnh, trái tim kinh hoàng, tưởng mình gặp ác mộng, nhưng rất nhanh lại nghe được tiếng kêu hoảng sợ lần nữa, là từ phòng khách truyền ra...
Lê Sóc xốc chăn lên nhảy xuống giường, cả dép cũng không kịp mang, chạy chân trần hướng về phòng khách.
Trong phòng, Triệu Cẩm Tân đang ôm đầu lăn lộn trên giường, đang khàn giọng gào thét, đầu giường va chạm vào tường lạch cạch, trong đêm khuya mà thấy một màn như vậy quả thật có chút dọa người.
"Cẩm Tân!" Lê Sóc vọt qua, định ngăn chặn hắn, "Cậu làm sao vậy?! Triệu Cẩm Tân cậu làm sao vậy!"
Bộ dáng Triệu Cẩm Tân rất khác thường, thật giống như hắn đang sợ hãi cái gì, nhìn hắn cuộn tròn thành một đống, Lê Sóc không nhịn được trong lòng đau xót.
Triệu Cẩm Tân tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, rướn mạnh thân mình, dùng lực ôm lấy Lê Sóc, sức lực lớn đến như muốn làm gãy xương sườn người khác, đồng thời toàn thân hắn lại run rẩy bất thường.
"Cậu..." Lê Sóc bị hắn ôm chặt đến thiếu chút nữa không thở nổi.
Triệu Cẩm Tân giọng ồm ồm hô to: "Tối quá, đèn đâu? Đèn... tối quá... tối quá..."
Lê Sóc giật mình, ra sức vuốt lưng hắn: "Lập tức có ngay, tôi lập tức đi bật đèn." Anh định kéo tay Triệu Cẩm Tân ra, Triệu Cẩm Tân lại quấn càng chặt hơn, căn bản không chịu buông tay. Anh hết cách, phải dùng chân kéo ngăn tủ đầu giường ra, trong tủ có đèn pin.
Lê Sóc định đứng lên đi lấy, Triệu Cẩm Tân lại gắt gao ôm anh bất động, run giọng ghé vào tai anh nói: "Đừng đi... đừng đi."
"Được được được, tôi không đi, tôi chỉ là lấy đèn." Lê Sóc tha hắn từng chút từng chút về phía tủ đầu giường, anh phải na một người thân hình to lớn như mình, động tác này vừa mệt vừa có chút buồn cười, anh na nửa ngày, cánh tay mới với tới tủ để lấy đèn pin. Anh bật đèn pin lên, đặt ở trên giường: "Được rồi, cậu xem, có đèn rồi, không sao đâu."
Hô hấp dồn dập của Triệu Cẩm Tân dần dần bắt đầu dịu xuống.
Lê Sóc vuốt ve lưng hắn, giọng nói dịu dàng: "Không sao mà, có ánh sáng rồi, không tối nữa... đừng sợ nữa!"
Triệu Cẩm Tân trầm mặc ước chừng vài phút đồng hồ, mới nhỏ giọng nói: "... Lê thúc thúc."
"Là tôi." Giọng nói Lê Sóc đặc biệt mềm nhẹ, e sợ dọa đến hắn.
"Lê thúc thúc, tối quá."
"Đã hết tối rồi, tôi ra mở đèn lớn, được không?"
"Không, anh đừng đi!" Triệu Cẩm Tân vùi mặt vào giữa cổ anh, dùng lực cọ cọ, "Đừng đi, đừng đi!!"
Lê Sóc thở dài: "Được, tôi không đi..." Đột nhiên anh cảm thấy có cái gì không đúng lắm.. người Triệu Cẩm Tân nóng quá!
Lê Sóc đưa tay sờ sờ cổ Triệu Cẩm Tân, thật sự đang nóng lên!
Chẳng lẽ là bởi vì anh mở cửa sổ sao?
Trong lòng Lê Sóc đầy hối hận, anh xoa xoa tóc Triệu Cẩm Tân: "Cẩm Tân, hình như cậu phát sốt rồi, tôi đo nhiệt độ cho cậu nha?"
"Không." Triệu Cẩm Tân dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu nói bên tai Lê Sóc: "Lê thúc thúc, tôi sợ lắm!"
"Đừng sợ đừng sợ... ngoan, không sợ!" Lê Sóc ôn nhu nói, "Tôi không đi đâu hết, tôi qua kia lấy nhiệt kế thôi được không?"
"Không." Triệu Cẩm Tân dùng lực ôm Lê Sóc, hoàn toàn không định buông tay chút nào.
Lê Sóc rõ ràng cảm nhận được, Triệu Cẩm Tân đang không được tỉnh táo cho lắm, anh trước giờ chưa thấy qua Triệu Cẩm Tân như vậy, nhất thời bị dọa đến không dám tự ý làm gì, chỉ có thể mặc cho đối phương ôm, anh một lần lại một lần vuốt ve vỗ về lưng hắn, nhẹ giọng an ủi.
Vài phút sau, Triệu Cẩm Tân không động đậy nữa, cũng không lên tiếng, bên tai Lê Sóc truyền đến tiếng hơi thở đều đều.
Lê Sóc thở phào một hơi, nhẹ nhàng kéo tay Triệu Cẩm Tân ra, lại nhẹ nhàng đỡ người hắn nằm xuống giường.
Nương theo ánh sáng đèn pin, anh nhìn thấy Triệu Cẩm Tân mặt đầy mồ hôi, môi trắng bệch, hiển nhiên là thực sự bị kinh hoảng. Anh không ngờ Triệu Cẩm Tân lại sợ tối đến vậy, lúc trước hắn cũng có nói qua, nói sau khi lớn lên đã đỡ rất nhiều, lúc anh vừa về nhà, Triệu Cẩm Tân cũng đang không bật đèn mà uống rượu, sao bây giờ đột nhiên lại... Chẳng lẽ là có liên quan đến việc hắn phát sốt?
Lê Sóc càng thêm hối hận vì đã mở cửa sổ, trong phòng tuy rằng không khí cũng khá ấm, nhưng quả thật có từng trận gió lạnh thổi vào qua cửa sổ, dù sao thì cũng là gió lạnh tháng giêng.
Anh rón ra rón rén bước ra ngoài, lấy nhiệt kế trở vào phòng.
Triệu Cẩm Tân sốt hơn 39°, khó trách người lại nóng như vậy.
Anh lấy khăn lông thấm ướt đắp lên trán Triệu Cẩm Tân, sau đó gọi điện thoại, gọi một bác sĩ tư đến chuẩn bệnh.
Khi bác sĩ đến, tiêm cho Triệu Cẩm Tân một mũi hạ sốt, kê thêm chút thuốc, sau đó rời đi.
Lê Sóc sợ Triệu Cẩm Tân lại sợ tối, những cũng sợ bật đèn sáng quá làm hắn tỉnh giấc, nên lấy trong nhà ra ba chiếc đèn pin to, đặt ở góc phòng, như vậy trong phòng tuy rằng hơi tối, nhưng vẫn là nhìn thấy được.
Cho dù là như thế, anh cũng không dám đi ngủ một giấc, anh do dự một lát, sau đó vẫn nằm xuống bên cạnh Triệu Cẩm Tân.
Nhìn Triệu Cẩm Tân trong lúc ngủ mơ mà cũng nhíu mi lại, Lê Sóc nhịn không được lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt, anh lẩm bẩm nói: "Cậu nhóc đáng thương này...".
Đến nửa đêm, Lê Sóc cách một lát thì đứng lên đổi khăn ướt đắp trán cho Triệu Cẩm Tân, mãi đến gần sáng, ngăn không được cơn buồn ngủ nữa mới ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Lê Sóc tỉnh lại trước, Triệu Cẩm Tân còn đang mê man, anh sờ trán Triệu Cẩm Tân, dường như vẫn còn nóng. Anh lại đo nhiệt độ một lần nữa, vẫn sốt 38°.
Anh đứng lên, lại đổi khăn ướt, sau đó đi vào phòng bếp nấu cơm, vừa nấu cơm vừa gọi điện thoại cho Tiểu Trần, gọi Tiểu Trần lập tức đến nhà anh.
Làm xong bữa sáng, Tiểu Trần cũng đến.
Lê Sóc chỉ chỉ vào phòng khách: "Bây giờ tôi cần đi ra ngoài, lát nữa người ở trong phòng tỉnh lại, cậu hãy nói là cậu chăm sóc cậu ấy, nói tôi đã đi từ sớm rồi."
"A?" Tiểu Trần nghệch mặt ra.
Lê Sóc vỗ vỗ bả vai Tiểu Trần: "Cứ làm như vậy đi, chờ cậu ấy tỉnh lại, cho cậu ấy ăn cơm, sau đó cho uống thuốc, thuốc tôi để trên bàn trà."
"... Được."
"Hôm nay cậu cứ ở đây chăm sóc cậu ấy, chờ cậu ấy khoẻ lên một chút thì đưa cậu ấy về nhà. Cậu ấy đi rồi thì cậu gọi điện thoại cho tôi."
"Không phải, Lê tổng, người bên trong là ai a?"
Lê Sóc nhìn thoáng qua phòng ngủ, thản nhiên nói: "Triệu Cẩm Tân."
Tiểu Trần à một tiếng, lộ ra một nét mặt như là đã hiểu rõ.
Lê Sóc mang theo vài bộ quần áo, đi khách sạn. Hành vi trốn tránh như vậy anh cũng biết là rất mất mặt, nhưng thực sự bây giờ anh không muốn, cũng không biết phải đối mặt với Triệu Cẩm Tân như thế nào. Huống chi trước mắt anh cũng không có tâm tình đi ứng phó hắn, chuyện Từ Đại Duệ đã khiến anh sứt đầu mẻ trán rồi.
Đến khách sạn, anh gọi điện thoại cho Hạng Ninh, hỏi tiến triển vụ việc, Hạng Ninh nói anh không cần gấp, hiện tại vẫn đang giải quyết.
Treo điện thoại, anh ngã xuống giường, nhìn trần nhà mà ngẩn người. Rõ ràng một đêm không ngủ rất mệt, nhưng giờ lại không hề buồn ngủ, nhất thời anh không biết nên làm gì.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi một năm, anh giống như đã mất đi rất nhiều thứ. Tình cảm, sự nghiệp, danh dự, từng thứ từng thứ một sụp đổ ở trước mặt anh. Bây giờ chẳng những sự nghiệp không có khởi sắc, mà tình cảm thì loạn thành một đoàn, còn bị bọn cho vay nặng lãi quấn lấy. Dường như trong quá khứ hơn ba mươi năm qua anh chưa trải qua vận xui, cho nên lúc này lập tức dồn dập ùa đến cho anh trải nghiệm hết một lần.
Lê Sóc thật sự không biết nên oán hận Thiệu Quần, hay là nên oán trách chính mình gặp năm hạn xui xẻo.
Thật ra bây giờ anh cũng đã lười đi trách cứ bất kỳ ai, anh thầm nghĩ giải quyết cho xong những chuyện này, sau đó... sau đó đại khái chính là rời khỏi nơi này, rời xa tranh giành, về nhà, chỉ còn gia đình ấm áp và yêu thương.
Chỉ là, chưa bao giờ anh cảm thấy thời gian lại dài như thế này, trôi qua chậm thế này, anh ngủ không được, cũng không có việc gì làm, trong đầu toàn là nghĩ đủ mọi loại chuyện, anh thậm chí không biết, chuyện bọn cho vay nặng lãi với chuyện của Triệu Cẩm Tân, chuyện nào làm cho anh khó chịu hơn, cả hai chuyện này anh đều không thoát khỏi được.
Anh đưa tay nhìn đồng hồ, nhìn nhìn thời gian. Đã buổi chiều rồi.
Triệu Cẩm Tân chắc là đã tỉnh đi, còn kinh sợ không? Đã ăn cơm chưa, đã uống thuốc chưa, đã hạ sốt chưa? Chắc là vẫn chưa về nhà đâu... Tiểu Trần sao còn chưa gọi điện thoại cho anh... Anh... bây giờ đang nghĩ gì vậy...
Lê Sóc nhắm mắt lại, cốc cốc đầu, anh muốn moi hết toàn bộ những suy nghĩ khiến anh khó chịu ra khỏi đầu, đáng tiếc anh lại làm không được.
Đột nhiên, di động reo, Lê Sóc nhanh chóng bắt lấy di động, nhưng tên hiển thị trên màn hình gọi đến lại là —— Thường Văn Ấu.
Lê Sóc thở dài, tiếp điện thoại: "Alo, Tiểu Thường."
"Lê tổng, anh đang bận sao?" Bên trong điện thoại truyền đến một giọng nói trong trẻo sang sảng, rất êm tai.
"À, không có."
"Vậy, anh đi đánh banh không?" Thường Văn Ấu cười nói, "Thời tiết hôm nay không tệ."
"Anh..." Lê Sóc sững sờ nhìn trần nhà, anh vốn định từ chối, lại cảm thấy lúc này bản thân rất cần vận động một chút, vận động có thể phát tiết rất nhiều cảm xúc không cần thiết, vì thế anh sửa lời nói, "Được, đánh ở chỗ nào?"
Giọng Thường Văn Ấu thật vui vẻ: "Để em gửi địa chỉ qua cho anh, Lê tổng, em chờ anh chỉ giáo nha."
Lê Sóc cười nhẹ: "Không dám nhận."
Lê Sóc từ trên giường ngồi dậy, lắc lắc đầu, đi ra cửa.
Đến sân tennis, anh mới mua một bộ đồ thể thao thay.
Hai người đụng nhau tại phòng nghỉ, vừa gặp mặt liền phát hiện họ mặc cùng một kiểu đồ thể thao y đúc, hai người nhìn nhau cười.
"Em cũng là mua ở trong này." Thường Văn Ấu chỉ chỉ cửa hàng, có chút ngại ngùng cười nói: "Thật trùng hợp."
"Xem ra ánh mắt chúng ta đều không tệ." Lê Sóc huơ huơ cánh tay một chút, "Lâu rồi anh không đánh, hi vọng sẽ không làm trò cười."
"Sao lại như vậy được, lúc trước anh đánh rất giỏi."
"Lúc trước, đã là mười hai năm trước rồi." Lê Sóc cảm thán nói, "Thời gian qua thật nhanh, em khi đó vẫn còn là một cậu nhóc."
"Đúng vậy, mà anh là thần tượng của em lúc nhỏ." Thường Văn Ấu dùng vợt tennis vỗ nhè nhẹ lên vợt của Lê Sóc, đôi mắt sáng ngời mà trong trẻo, "Đến đi, nguyện vọng năm đó của em chính là cùng anh đánh một trận banh, bây giờ rốt cuộc đã có thể thực hiện được."
Lê Sóc lên chút tinh thần: "Đi."
Hai người đi ra sân banh.