Lê Sóc thật không muốn trước mặt Triệu Vinh Thiên mà có biểu hiện như thiếu niên chưa lớn thế này, nhưng cũng không biết tại sao, anh thực sự cảm thấy khá ngại ngùng.
Triệu Vinh Thiên cười nói: "Con đừng khẩn trương, người trẻ tuổi các con yêu đương, ta cũng không định quản. Thế nhưng con là con trai người bạn tốt nhất của ta, lại ưu tú như vậy, trong lòng chúng ta đều rất vui mừng vì chuyện hai đứa, cũng hi vọng hai đứa nghiêm túc đối đãi với nhau, hòa thuận ở chung. Nếu chúng ta thành người một nhà thì thật sự là thân càng thêm thân."
Lê Sóc cảm kích gật gật đầu: "Triệu tổng... Chú Triệu, cám ơn chú."
Triệu phu nhân cũng nói: "Lê Sóc à, con lớn tuổi hơn nó, lại chín chắn hiểu chuyện, về sau con cứ quản lý Cẩm Tân nhiều vào. Ta chỉ hi vọng nó khỏe mạnh bình an, mấy chuyện khác không quan trọng. Cẩm Tân rất nghe lời con, dì giao nó cho con, trông cậy vào con."
"Dì, dì yên tâm, con nhất định chăm sóc cậu ấy thật tốt."
Triệu Cẩm Tân ôm bả vai Lê Sóc, nhẹ nhàng lung lay: "Ba, mẹ, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời Lê đại ca."
"Con cũng phải nghe lời anh con nữa, biết không. Lần này may mà nhờ có anh con, sau này chuyện gì cũng phải bàn bạc với gia đình, không được tự ý quyết định nữa."
"Vâng, con biết."
Lúc ăn cơm, Thiệu Quần kéo Lý Trình Tú ngồi ở chỗ xa Lê Sóc nhất, gần như là khoảng cách đường chéo của chiếc bàn dài.
Lê Sóc nếm một ngụm đồ ăn, liền tán thưởng nói: "Trình Tú, món măng tây này là em làm sao? Mùi vị thật ngon."
Lý Trình Tú cười nói: "Là em làm."
Thiệu Quần nhướn cao mắt, Triệu Cẩm Tân liền quay đầu về phía Lê Sóc há miệng ra: "Tôi cũng muốn ăn, aaa —— "
Lê Sóc nở nụ cười, gắp lên một miếng nhét vào miệng hắn, "Ăn ngoan đi." Nhìn thấy Triệu Cẩm Tân ra sức giải vây, anh quyết định tạm thời bỏ qua Thiệu Quần.
Thiệu Quần trừng mắt liếc nhìn Triệu Cẩm Tân, đầy mặt biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thiệu Văn giơ ly rượu lên: "Hôm nay là vì chúc mừng vết thương của Cẩm Tân đã cắt chỉ, nào, chúng ta cùng nhau chúc cậu ấy sớm bình phục."
Mọi người lần lượt giơ ly rượu lên, mồm năm miệng mười nói lời chúc bình phục, sau đó đưa rượu đến bên miệng.
Lê Sóc nhẹ nhàng cản lại ly rượu của Triệu Cẩm Tân: "Cậu không được uống, không tốt cho việc hồi phục vết thương, tôi uống thay cậu."
"Tôi chỉ uống một ly." Triệu Cẩm Tân giơ lên một ngón tay thon dài.
"Một ngụm cũng không được." Lê Sóc lấy ly rượu của hắn qua, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Vợ chồng Triệu Vinh Thiên vui mừng đưa mắt nhìn nhau.
Cơm nước xong, Triệu Cẩm Tân hỏi Thiệu Quần và Lý Trình Tú việc nhờ người mang thai hộ. Nhắc tới con cái, Lý Trình Tú mặt đầy vui sướng: "Ngày dự sinh còn có ba tháng nữa, đã kiểm tra, tất cả các chỉ số đều bình thường."
Thiệu Quần cũng đắc ý nói: " Trình Tú nhà ta đã chuẩn bị thật nhiều quần áo cho em bé." Hắn lấy di động ra cho mọi người xem ảnh, "Thế nào, đều là tự tay làm, lợi hại không."
"Oa, siêu dễ thương." Chị ba của Thiệu Quần hưng phấn mà khen.
Triệu phu nhân cũng lại gần xem, cảm thán nói: "Chào đón sinh mệnh nhỏ sắp chào đời thật sự là rất hạnh phúc." Nói xong thoáng có chút ai oán liếc mắt nhìn Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân buông tay nói: "Mẹ, con mới 24 tuổi."
"Con bao nhiêu tuổi thì liên quan gì, con cũng đâu tự sinh được." Triệu Vinh Thiên hất hất cằm phía Lê Sóc, "Lê Sóc đâu? Con với ba mẹ có bàn qua về vấn đề con cái không?"
Lê Sóc cười nói: "Đã bàn qua, con cảm thấy điều kiện hiện tại vẫn chưa thích hợp, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có."
"Có ý định là tốt rồi, vẫn là nên có con cái."
Triệu Cẩm Tân mỉm cười nhìn Lê Sóc: "Con anh nhất định sẽ tốt giống anh vậy."
Lý Trình Tú cũng gật đầu.
Thiệu Quần liếc mắt nhìn bọn họ.
Đến tối, người Thiệu gia đều lần lượt cáo từ, Lê Sóc cũng muốn về, Triệu Cẩm Tân theo tới cửa, tự giác mang giày: "Tôi đưa anh xuống bãi đỗ xe."
Hai người đi xuống lầu, Lê Sóc nói: "Ngày mai thật sự không cần tôi đưa sao?"
"Ba tôi cũng nói không cần, anh cũng đừng chạy qua chạy lại, trừ phi ngày mai anh đặc biệt đặc biệt muốn gặp tôi."
Lê Sóc bật cười một tiếng: "Thôi, tôi còn bận chuyện khác."
"Bận chuyện gì?"
"Chuyện công ty mới đó, lần này mọi việc chuẩn bị thực sự nhanh, cuối tháng là có thể hoạt động, đến lúc đó phải tổ chức một buổi tiệc rượu, mời nhiều người một chút cho náo nhiệt."
"Được a." Triệu Cẩm Tân cầm tay anh, "Đến lúc đó anh định giới thiệu tôi như thế nào?"
Lê Sóc nhìn hắn: "Cái gì mà giới thiệu như thế nào?"
"Vẫn là "Giám đốc chi nhánh tập đoàn Ân Nam" thôi sao?"
"Có gì không đúng sao?"
"Đằng sau đó phải thêm hẳn một câu "Cũng là bạn trai tôi", thế mới đúng."
Lê Sóc nhéo nhéo mặt hắn một phen: "Công là công, tư là tư, sao lại trộn lẫn vào nhau mà nói."
"Tôi sợ người xung quanh anh không biết tự lượng sức mình muốn câu dẫn anh, thật hận không thể dán hình tôi lên trán anh."
Lê Sóc cười một tiếng: "Tôi là người không biết kiềm chế như vậy sao."
"Tôi sợ người khác không biết kiềm chế." Triệu Cẩm Tân đến gần bên tai anh nhỏ giọng nói, "Ví như mỗi khi tôi nhìn thấy anh liền không thể kiềm chế, liền muốn cởi sạch anh rồi hung hăng làm."
Lê Sóc đẩy đầu hắn ra: "Tiểu dâm ma, cậu cho rằng ai cũng giống cậu sao."
"Những người khác đương nhiên không thể làm giống tôi, tôi sẽ đánh chết họ." Triệu Cẩm Tân ôm lấy eo Lê Sóc, ngọt ngào nói, "Lê thúc thúc là của một mình tôi thôi."
Lê Sóc không nhịn được khóe miệng giương lên: "Được rồi, tôi phải về rồi. Cậu cũng về bồi cha mẹ đi, ngày mai họ phải đi rồi."
"Lần sau chúng ta cùng về Mỹ thăm họ đi."
"Được."
Triệu Cẩm Tân tươi cười rạng rỡ, đầy mặt ngọt ngào như vừa được ăn kẹo.
Lê Sóc hôn hắn một cái: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
- -----------------------------
Lê Sóc tập trung hầu hết tinh lực vào việc thành lập công ty mới, còn Triệu Cẩm Tân cũng bận rộn lên theo từng dự án ngày càng lớn của Ân Nam, mỗi ngày đều mang theo cái tay bị thương chạy tới chạy lui.
Cho dù là dưới tình huống như vậy, Triệu Cẩm Tân cũng tận dụng hết khả năng dành ra thời gian đến tìm Lê Sóc, có thể ở lại một đêm liền ở lại ngay, không thể ở lại thì cũng nhất định phải tìm anh ăn cơm.
Càng là loại tình yêu cuồng nhiệt như "cửu biệt trùng phùng" này, Lê Sóc càng muốn duy trì bình tĩnh, nếu thật sự như lời Triệu Cẩm Tân nói, họ đang bàn chuyện cảm tình một đời một kiếp, thì càng không có lý do gì quá nôn nóng như vậy. Cho nên anh trước sau vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Triệu Cẩm Tân, đây cũng là khảo nghiệm đối với Triệu Cẩm Tân, cũng là khảo nghiệm đối với chính mình, khảo nghiệm anh có thể khống chế được đầu óc đang nóng lên của mình không.
Hôm nay, lúc Lê Sóc đang cùng Ôn Tiểu Huy uống rượu, Triệu Cẩm Tân gọi điện thoại đến, hỏi anh đang ở đâu, Lê Sóc nói: "Không phải bây giờ cậu đang ở trước cửa nhà tôi chứ?"
"Đúng vậy, tôi đúng lúc lái xe đi ngang qua, tại sao muộn như vậy anh còn chưa về."
"Trong khoảng thời gian này cậu đã "đúng lúc" đi ngang qua nhà tôi mấy lần rồi?" Lê Sóc bất đắc dĩ nói, "Tôi đang cùng bạn uống rượu, cậu về nhà nghỉ ngơi đi."
"... Bạn nào vậy a."
"Tiểu Huy."
Triệu Cẩm Tân khẽ hừ một tiếng: "Tôi chờ anh."
"Cậu trở về đi, tôi còn muốn ngồi một lát nữa."
"Tùy anh, tôi vẫn muốn chờ anh."
Lê Sóc bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi, cậu đợi đi." Anh treo điện thoại.
Ôn Tiểu Huy bĩu môi: "Yêu tinh dính người."
Lê Sóc cười cười: "Đúng là có chút dính người, nhưng rất dễ thương."
"Dễ thương?" Ôn Tiểu Huy làm một bộ dáng chịu không nổi, "Chắc chỉ có anh thấy hắn dễ thương. Dễ thương như vậy sao anh còn không về đi?"
"Anh muốn chậm rãi ở chung, quá nôn nóng vội vã không tốt." Trước kia họ chính là quá vội vã, kích tình giống ngọn lửa lớn, thiêu đốt toàn bộ lý trí, mới tạo thành những thống khổ không thể chịu nỗi kia. Anh đã chịu giáo huấn, đã nhận được bài học, nên không dám phạm lại sai lầm.
"Có đạo lý, đàn ông nha, nói một là một." Ôn Tiểu Huy nhướn mi nhướn mày nói, "Ai, mấy cái em đưa anh, hai người đã thử chưa? Tốt không?"
Lê Sóc thiếu chút nữa phun rượu ra khỏi miệng, trên mặt anh có chút không được tự nhiên, "Còn... còn chưa."
"Thử đi chứ, đừng lãng phí nha." Ôn Tiểu Huy cười dâm đãng nói, "Em cam đoan hai người sẽ thích."
Đến giờ Lê Sóc vẫn không dám để Ôn Tiểu Huy biết vị trí thực sự của anh và Triệu Cẩm Tân khi lên giường. Cũng không phải anh cảm thấy mất mặt gì, chỉ là nghĩ đến khả năng Ôn Tiểu Huy sẽ bị dọa khóc, nhưng cũng không có gì phải đặc biệt giải thích. Lại nói, Triệu Cẩm Tân cũng hoàn toàn không thèm để ý người khác thấy thế nào, chỉ một mực cho anh hết thể diện, về điểm này Lê Sóc rất cảm động.
Ôn Tiểu Huy thấy anh có vẻ mắc cỡ, cố ý trêu anh: "Ai nha, anh mắc cỡ hả? Em thấy người ở nhà anh cũng đâu giống là biết mắc cỡ đâu."
Lê Sóc cười nhẹ nói: "Lúc rãnh... lúc rãnh anh sẽ thử xem."
"Ha ha ha... em chờ anh cho phản hồi về sản phẩm nha."
Lê Sóc ý thức được đêm cũng đã khuya, trò chuyện cũng đã lâu rồi, nên muốn về trước, hơn nữa, tuy rằng anh không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng quả thật luôn nghĩ về Triệu Cẩm Tân đang chờ anh trước cửa nhà.
Anh vội vàng về nhà, Triệu Cẩm Tân quả nhiên đang ngồi trước cửa, vừa thấy anh trở về, hắn liền ôm đầu gối, bộ dáng giả bộ đáng thương hề hề.
Lê Sóc tựa người vào tường, từ trên cao xuống nhìn hắn: "Thật ra cậu có chìa khóa nhà tôi mà?"
"Đúng vậy, nhưng tôi mà tự tiện đi vào anh nhất định sẽ giận tôi đi."
"Sẽ."
"Cho nên tôi chỉ ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ anh." Triệu Cẩm Tân "mieo" một tiếng, "Chủ nhân, người đã trở lại."
Lê Sóc xì một tiếng nở nụ cười, đi qua ôm hắn lên.
Triệu Cẩm Tân ôm được anh liền hôn một cái, sau đó dán chặt trên lưng anh, cùng vào cửa, một bên đầu còn ghé vào bên mặt Lê Sóc ngửi ngửi: "Uống rượu?"
"Chỉ uống một chút."
"Anh không cho tôi uống rượu, lại tự mình lén đi uống rượu nha."
"Không cho cậu uống là vì sức khỏe của cậu."
"Miệng vết thương của tôi đã khép lại rồi."
"Còn có vết sẹo mà, uống rượu ảnh hưởng đến chữa trị sẹo."
" Vết sẹo thì có liên quan gì." Triệu Cẩm Tân mở bàn tay ra trước mặt Lê Sóc, cười nói, "Tôi càng nhìn càng thấy đỉnh, anh có đọc qua truyện "Khuyển dạ xoa"* không?"
(*Là truyện Inuyasha í!) "Tôi không đọc mấy thứ con nít các cậu đọc."
"Cái gì con nít chứ, người lớn cũng đọc mà. Trong truyện đó có một nhân vật, bên bàn tay phải có một phong huyệt*, có thể hút mọi vật vào, anh xem tôi có giống thế không?" Triệu Cẩm Tân đưa bàn tay lên kề sát mặt Lê Sóc, miệng còn giả lồng tiếng, "Ù ù.... chính là thế này, hút anh vào trong tôi, sau đó anh và tôi không thể tách ra nữa."
(*Cẩm Tân đang nhắc đến nhân vật Miroku, bàn tay phải anh có một phong huyệt - Kazaana, có thể hiểu là "lỗ đen" có thể hút bất cứ thứ gì vào đó.) Lê Sóc cười nhẹ nói: "Ấu trĩ."
Triệu Cẩm Tân hôn lên hai má và môi anh: "Chỉ cần có thể không tách ra khỏi anh, biện pháp gì tôi cũng sẽ dùng."
"Biện pháp gì cậu cũng không cần phải dùng, chỉ cần ngoan ngoãn, bình thường yêu đương là được." Lê Sóc vỗ vỗ tay hắn, "Muốn uống chút gì không?"
"Sữa." Triệu Cẩm Tân nói, "Anh cũng uống một ly đi, giải rượu, dễ ngủ."
"Được." Lê Sóc đi hâm sữa.
Triệu Cẩm Tân ngồi trên sô pha, nhìn bóng dáng Lê Sóc bận rộn trong phòng bếp, trong ánh mắt hắn là si mê không hề che giấu.
Rất nhanh, Lê Sóc bưng hai ly sữa ra, đưa cho Triệu Cẩm Tân một ly, chính mình cũng uống một ly.
Triệu Cẩm Tân vừa uống vừa cố ý để vết sữa dính trên môi, sau đó vươn ra đầu lưỡi đỏ hồng, dọc theo môi mà nhẹ nhàng liếm liếm, cũng dùng đôi mắt đào hoa hồn xiêu phách lạc nhìn Lê Sóc.
Hầu kết Lê Sóc trượt lên xuống, anh chuyển mắt đi nơi khác, cẩn thận che giấu cảm xúc dao động, anh đưa tài liệu trên bàn cho Triệu Cẩm Tân, "Trợ lý tôi đã lên kế hoạch tổ chức tiệc rượu khai trương, cậu xem xem thế nào."
Triệu Cẩm Tân bĩu môi, cầm lấy kế hoạch lật lật: "Lý Trình Tú, Ôn Tiểu Huy, Thường Văn Ấu..." Hắn nhướn nhẹ một bên mi, "Anh đang tổ chức tiệc rượu khai trương hay là tổ chức họp mặt bạn trai cũ vậy?" Vừa nghĩ đến phải cùng lúc trực tiếp gặp ba người đã từng có quá khứ với Lê Sóc, hắn cảm thấy tâm tình khó chịu.
"Mời thêm nhiều bạn bè một chút đến chung vui không tốt sao." Lê Sóc dừng một chút, "Mặt khác, Tiểu Huy và Văn Ấu không phải là bạn trai cũ của tôi."
"Lý Trình Tú cũng không phải nha, đó là do anh đơn phương tình nguyện thôi." Triệu Cẩm Tân thường xuyên nhắc nhở chính mình, không được giống như anh hắn suốt ngày ăn giấm hỗn loạn vô cớ, nhất là đối với người hiện tại đã là chị dâu hắn, nhưng ngẫu nhiên, khi hắn cảm nhận được đâu đâu cũng có kẻ mơ tưởng đến người của mình, hắn đột nhiên liền có thể hiểu được tâm trạng ông anh mình.
Lê Sóc nheo mắt, anh bê ly không đi vào trong bếp, lúc đi ngang qua sô pha, anh xoa xoa đầu Triệu Cẩm Tân, ngữ điệu ôn nhu: "Đó là chuyện của hai chúng tôi."
Triệu Cẩm Tân khóe miệng nở nụ cười, nhưng bên trong mắt lại không có ý cười. Hắn theo vào phòng bếp: "Anh mời chị dâu tôi, không sợ anh tôi một mực đòi theo tới sao? Anh tôi là người không sợ trời không sợ đất, lỡ như anh ấy làm anh mất mặt, thì rất xấu hổ nha."
"Ừ, vậy thì tôi mướn bảo an nhiều một chút." Lê Sóc lưu loát rửa ly, "Ly của cậu đâu? Đưa qua đây."
"Còn chưa uống xong."
"Uống nhanh lên, thời gian cũng không còn sớm, cậu về nghỉ ngơi sớm chút đi."
Triệu Cẩm Tân từ sau lưng ôm lấy anh, ghé vào tai anh thổi khí, thanh âm trầm thấp gợi cảm: "Anh lại đuổi tôi nha, hôm nay tôi không thể ở lại sao."
"Cậu đã giở trò nhiều lần rồi." Lê Sóc ôn nhu nói, "Ngoan, lái xe cẩn thận một chút."
Triệu Cẩm Tân không chịu nhúc nhích, vẫn ôm chặt eo anh làm nũng: "Tôi nhất định muốn ở lại đây."
Lê Sóc khóe môi mang cười, lại không nói chuyện. Anh yên lặng rửa ly, giũ giũ nước, lau khô, sau đó lấy khăn chầm chậm lau tay, rồi ném khăn vào chậu rửa.
Cuối cùng, anh mới nhẹ nhàng gỡ cánh tay Triệu Cẩm Tân đang ôm eo mình ra.
Triệu Cẩm Tân thất vọng nói: "Lê thúc thúc, anh đúng thật là khối xương khó nuốt mà."
"Vừa khéo cậu cũng là người đủ cứng rắn." Lê Sóc nghiêng sang hôn lên hai má hắn một chút, "Trở về đi, ngoan."
"Bộ dáng ôn nhu lại vô tình của anh đúng là cực kỳ mê người." Triệu Cẩm Tân cúi đầu ngậm lấy môi anh, ôn nhu hôn, khó khăn lắm mới buông ra, "Nhưng người ta còn chưa uống sữa xong đâu."
"Vậy uống cho xong đi."
Triệu Cẩm Tân giơ ly sữa lên: "Anh đút tôi."
Lê Sóc nhếch môi cười cười, ngửa đầu uống phần sữa còn lại vào miệng, sau đó một phen đè lại ót Triệu Cẩm Tân, cánh môi ấm áp mang theo vị sữa ngọt ngào phủ lên môi hắn, nụ hôn này so với khi nãy thô bạo hơn, nóng bỏng hơn gấp trăm lần, dùng phương thức nguyên thủy nhất đút sữa vào miệng Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân một tay bắt lấy tay anh, một tay ôm chặt eo anh, đảo khách thành chủ, áp người anh trên tường, thô bạo hôn môi.
Sữa theo khóe môi chảy xuống áo, hai người thở hồng hộc tách ra, trên cằm lưu lại vết sữa, cũng có chút chật vật.
Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi, híp lại đôi mắt phong lưu đào hoa trời sinh, ái muội nói nhỏ: "Thật sự muốn để tôi về sao?"
Lê Sóc hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "...Ở lại."
Triệu Cẩm Tân phảng phất nghe được tiếng tim đập như tiếng trống vang lên trong lồng ngực, tất cả máu trong người hắn đều theo hai tiếng đơn giản kia mà sôi trào.
Đó là một đêm thật dài... thật ngọt ngào...