Ái Đích Thành Nhân Thức

Chương 5

Nụ hôn sâu nhiệt liệt giống như hòa tan hết thảy. Quang lắc thân thể phản kháng, bị nam nhân đẩy lên trên tường, bắt lấy đầu của hắn hôn.Cổ họng Quang không kịp nuốt vào,nước bọt theo khóe miệng chảy xuống dưới. Cho dù vậy, nam nhân cũng không có chút ý định buông hắn ra. Buông môi ra hô hấp,sau lại lần hôn lần nữa,hai người hai người dây dưa qua lại.Đầu óc Quang trống rỗng, thời điểm có chút ý thức, hắn mới phát hiện chính mình đang gắt gao ôm cổ nam nhân, phần eo dưới hoàn toàn mất đi khí lực.

Nam nhân rốt cục rời môi hắn.Hai chân Quang mềm nhũn, bị nam nhân thuận thế kéo vào trong lòng.

“Buông ra……”

Thanh âm há mồm thở dốc,lỗ tai Quang nghe cảm thấy thẹn. Đúng lúc này tay bị nam nhân bắt lấy, hướng vị trí ngực, sờ soạng ngừng lại.

“Nơi này. Xương sườn chặt đứt.”

Quang lắp bắp kinh hãi ngẩng đầu lên. Nam nhân biểu tình không giống như là đang nói dối. Thâm trầm nhìn Quang, ngữ khí kể ra giống như đang nói chuyện người khác

“Ngày hôm sau ngươi đi, bởi vì trên đường về nhà ngủ gà ngủ gật, kết quả bị xe đụng vào. Chặt đứt hai cọng xương sườn, thầy thuốc nói có một cây thiếu chút nữa sáp đến lá phổi, bất quá đã không có việc gì. Nằm viện một tuần chính là quan sát có nội thương hay không.”

Quang lăng lăng dừng lại ở trên mặt.

“Ngủ gà ngủ gật?”

“Ân. Bởi vì một đêm không ngủ.”

Nam nhân thản nhiên nói. Quang nhớ tới tiếng hô của mình đêm hôm đó, cuối cùng còn thấy ánh mắt bi thương của Nghĩa Chỉ. Hắn do dự ngẩng đầu, Nghĩa Chỉ chỉ yên lặng nhìn chính mình. Hai người tự nhiên mà nhìn như vậy, sau đó môi lại đến cùng nhau. Quang cũng không hiểu được mình,nụ hôn có ý nghĩa gì, chính là vì chính mình mà Nghĩa Chỉ mới có thể bị thương, nhận ra làm cho hắn chấn động.

Theo lời hắn nói, chính mình có thể ảnh hưởng đến hắn sao? Thật vậy chăng?

Quang mơ hồ hơi hơi trợn mắt, nhìn bao trùm ở phía trên thần cánh hoa nam nhân thu hút hắn.Xem bao lâu cũng không chán gương mặt hoàn mỹ này. Lần đầu tiên gặp mặt,liền mê luyến, đối bạn học khoe “Trên thế giới tốt nhất là xem ba ba ta”. Cái thời điểm kia thật là muốn cùng hắn sống cả đời đi? Muốn một tay nắm mụ mụ, một tay nắm hắn, ba người khoái lạc cả đời.

“Quang?”

Nam nhân giật mình rời môi đi, ngạc nhiên nhìn mặt Quang.

Đã bao nhiêu lâu? Lấn cuối cùng là khi mụ mụ qua đời.Về sau đã không còn khóc,thời điểm Nghĩa Chỉ tái hôn,nghĩ đến bị vứt bỏ, còn có bị hắn bắt buộc làm cái chuyện này,cũng đều không khóc. Cũng thường xuyên nghĩ đến mẫu thân, nhưng là cũng không khóc. Hôm nay lại chảy nước mắt xuống.

“Đừng lo lắng, đã không có việc gì.”

Nghĩa Chỉ ôn nhu liếm nước mắt Quang, nhưng Quang khóc lắc đầu.

Không phải như thế. Không nên là như vậy. Cho dù sinh hoạt cùng nhau, thậm chí biến thành cái loại quan hệ tội ác này, tâm cũng cách xa. So với mụ mụ khi còn trên đời, thậm chí lần đầu tiên hô “Ba ba”. Rõ ràng muốn cùng hắn một chỗ như vậy, rõ ràng sống trên đời mỗi một bước đều mong được đến hắn cổ vũ cùng làm bạn, nhưng hiện tại biết hết thảy cũng không khả năng.

Bởi vì đã biến thành quan hệ như vậy.

Bởi vì đã biết lòng chính mình cũng đều cải biến.

Muốn …… Không hề là một cái phụ thân.

Chính mình nghĩ đến đều có lẽ vĩnh viễn không chiếm được, nước mắt liền tự nhiên chảy ra. Cho dù bị nam nhân gắt gao ôm hơn nữa giải khai quần áo, cho dù tản ra ấm áp, Quang vẫn như cũ từ chỗ sâu trong tim cảm thấy tuyệt vọng cùng bi thương.

Dùng làm phòng tiếp khách,trong không gian hẹp hòi nam nhân thở hào hển đặt Quang trên người.Đùi bị tách ra cả người liền run lên,phản ứng quá mức trung thự làm cho đáy mắt nam nhân hiện lên hào quang.Lúc bị hung hăng trừu sáp,Quang liều mạng che miệng mình mới không có kêu ra tiếng, tay bị rớt ra,môi lưỡi giao triền nồng hậu.Thời điểm ý thức dần dần đi xa,Quang nghe được Nghĩa Chỉ ở bên tai thở hổn hển, mở miệng:

“Rất muốn ta đúng không, quang……”

Nam nhân đưa tay hướng phân thân cao vót đã muốn nhảy lên.

“Nơi này…… Sẽ nói lời nói thật……”

Khoảnh khắc bị cầm gắt gao, Quang hít một hơi. Ngay sau đó vuốt phẳng kịch liệt làm cho hắn cơ hồ thét chói tai đi ra. Kích động, Quang hung hăng nắm lấy phía sau lưng Nghĩa Chỉ.

“Ô……”

Nam nhân đau đến kêu rên, liền liều mạng trừu sáp phần eo. Lập tức gặp được trừng phạt, Quang cho dù hối hận cũng đã muộn,giữa tình ái kịch liệt cả tầm mắt đều trống rỗng.Âm thanh *** ô trừu sáp gia tốc,làm cho Quang cảm thấy thẹn cả người nóng bừng, cuối cùng nam nhân bắn vào chính mình.Nam nhân ngã vào lưng Quang thở dồn dập,phía sau vẫn duy trì tư thế kết hợp, liền như vậy vẫn không nhúc nhích.

“Theo ta trở về.”

Nghe thấy âm thanh sau lưng,thân thể Quang cứng ngắc. Thân thể bị nắm quay lại nắm hai má.

“Hiện tại liền theo ta đi.”

Không biết vì cái gì trước mắt lại lần nữa thoảng qua hình ảnh một đêm kia. Cành đi công tác trở về, buổi tối vợ chồng kích tình ôm. Mỗi lần nhớ tới đều đã dâng lên cảm giác khác thường. Quang buông tha tự hỏi cái loại cảm giác này là cái gì, nhưng bản năng biết, không thể trở lại nơi đó, vô luận như thế nào cũng không thể.

Đẩy nam nhân nhìn mình nóng bỏng ra, Quang đứng lên yên lặng mặc quần áo.

Nghe không được hắn trả lời, nam nhân dần dần thay đổi sắc mặt.

“Sau khi trở về sẽ lặp lại chuyện như vậy sao?” Quang cúi đầu nhìn xuống chân nam nhân, không có biểu tình mở miệng:

“Ta cũng chỉ có tác dụng này đúng không? Cho nên ngươi mới có thể chạy tới tìm ta.”

Nghĩa Chỉ ngay cả quần áo cũng chưa mặc,đứng lên nhìn Quang:

“Ngươi đang nói mê sảng cái gì?!”

“Kêu lớn tiếng bà ngoại sẽ nghe thấy.”

Chỉ dùng khí thế ánh mắt chính mình nhìn nam nhân cao lớn. Bị dọa đi? Nhất định không biết chính mình cũng có thể cường thế như vậy. Nếu thật sự lo lắng,buổi tối ngày đó sẽ đuổi theo, giống như buổi tối sinh nhật 16 tuổi kia.Từ ngày nào đó chính mình sinh ra cải biến.. Một khi đã như vậy nên nhận ra trách nhiệm, nhưng nam nhân cố tình không tự giác như vậy.

Bởi vì chính mình muốn có được cái gì đó. Thật giống như bóng dáng đen tối bỗng nhiên dưới ánh mặt trời hiện ra nguyên hình, tất cả đều có đáp án. Tuy rằng kết quả như vậy làm cho chính mình khiếp sợ đến rơi lệ, nhưng Quang đồng thời cũng hạ quyết tâm.

Rốt cuộc…… Không cần quan hệ như vậy. Làm cho phụ thân ôm chính mình, đây là một lần cuối cùng.Đi ra bên ngoài, thân thể bị kéo lại,nam nhân cả người trần trụi nhìn thẳng ánh mắt Quang.

“Thật sự không chịu theo ta trở về sao?”

Quang không chút nào lùi bước nhìn lại. Hai người trầm mặc nhìn nhau,ánh mắt nam nhân càng ngày càng nôn nóng:

“Vì cái gì?”

Quang yên lặng hít vào một hơi,trả lời:

“Bởi vì ta chán ghét ngươi.”

Không nghĩ nhìn biểu tình của nam nhân cho nên hắn cúi đầu. Nhưng khí lực hung hăng tạp trên vai chính mình,thân thể bị kịch liệt lay động.

“Nói dối! Nghe được ta bị thương người khẩn trương như vậy là ai? Bị ta cầm nơi này, cả người run run là ai?” Chỗ bị nam nhân cầm làm Quang nhất thời rối loạn hô hấp.“Bị người đáng ghét làm như vậy là không có cảm giác đi? Thật sự chán ghét ta, nhìn thấy ta lúc ấy tình hình đặc biệt khóc sao? Ngươi nói a!”

“Đủ! Ba ba!”

Nam nhân nghe cái xưng hô như bị dội một chậu nước lạnh, dừng động tác. Quang cũng không biết như thế nào lại dễ dàng lộ ra tươi cười.

“Ngươi không phải ba ba ta sao? Đối ta làm cái loại sự tình này, chẳng lẽ ta không có lý do gì chán ghét ngươi sao!”

Đẩy nam nhân ra không có gì khó khăn, nam nhân tựa như nguồn điện bị đứt,ngơ ngác buông lỏng tay ra. Quang chạy nhanh mở cửa liền xông ra ngoài.

Chạy đi làm động đến nơi đó liền chảy xuống chất lỏng. Theo gốc đùi chảy xuống là dịch thể nam nhân. Quang mặc kệ hạ thể đau đớn, một hơi chạy đến bờ sông không người. Nơi này so với Đông Kinh tốt hơn là có thể dễ dàng tìm được một nơi không ai đến quấy rầy. Giống hiện tại ôm đầu gối ngồi ở bờ sông một đêm, cũng sẽ không có người phát hiện chính mình.

Vì thế Quang cứ ngồi như vậy một đêm.Lúc trở về phòng khách đã không có một bóng người. Quang nhìn chằm chằm, mặt trên hoàn toàn không có dấu vết tội ác. Chậm rãi trở lại phòng chính mình,Quang ngã vào trên giường. Rõ ràng đã đau đầu sắp vỡ ra, lại không ngủ được. Mặc kệ xoay người vài lần đều vẫn trợn tròn mắt.

Buổi sáng nghe được bà ngoại nói Nghĩa Chỉ đã trở về, là việc sớm đoán từ trước,Quang vẫn là thùy hạ ánh mắt. Bà ngoại do dự mà hỏi có phải hay không cùng Nghĩa Chỉ cãi nhau, Quang lắc đầu. Nhưng lại nghe được bà ngoại nói “Thật sự một chút cũng không lưu luyến ba ba sao”, trong lòng Quang giống như bị cái gì đâm vào một chút,ẩn ẩn đau.

Về sau không hề có tin tức Nghĩa Chỉ

Ngay cả bà ngoại cũng không mở lời nhắc tới, giống như hoàn toàn đem Quang từng sống ở bên một nam nhân là chuyện không có. Trong phòng Quang dần dần càng ngày càng nhiều đồ dùng, bà ngoại cùng cậu như là bố trí tân phòng vậy, mua đống lớn tân gia cụ đồ điện, ngay cả máy tính cũng mua đến đây. Về sau bà ngoại liền lôi kéo tay Quang từ ái cười nói, bà ngoại nhất định đưa quang đi học đại học tốt nhất.

Những lời này đại biểu là tuyên ngôn người giám hộ đi. Nói cách khác, cuối cùng bị nam nhân kia buông tha.

Không biết bà ngoại còn nói cái gì,Quang đứng ở nơi đó cái gì cũng không có nghe vào.Sau khi bà ngoại rời khỏi, yên lặng nghĩ, Quang kéo ngăn tủ tận cùng, tìm ra cái khuôn hình giấu ở dưới.

“Mụ mụ.”

Nữ nhân tóc dài,ôn nhu mỉm cười với mình. Bên cạnh mình còn mặc chế phục quốc trung, lộ ra tươi cười xa lạ. Có một bàn tay khoát lên vai mình,đứng ở bên người,là nam nhân kia.

Hé ra ảnh gia đình hoàn mĩ. Vuốt mụ mụ mặt, Quang nhắm mắt, lại mở ra.

Thực xin lỗi, mụ mụ. Ta……

Ta……

Bất quá…… Đã muốn không quan hệ.

Ngày nghỉ đi qua,một nửa thời gian chuẩn bị thủ tục chuyển trường. Mặc dù cách khai giảng còn một đoạn thời gian, nhưng nếu nói đợi đến khi đó không biết như thế nào sẽ vào lớp học. Quang muốn hảo hảo học bài. Bởi vì đó là chuyện duy nhất trước mắt chính mình có thể làm, cũng là biện pháp huy nhất báo đáp bà ngoại cùng cậu.

Tìm lần nữa sở hữu cũng không thấy đệ tử chứng. Cố gắng tìm vài lần,khiến Quang lặp lại xác nhận, cuối cùng không thể không tin là còn để tại nơi Nghĩa Chỉ. Ý nghĩ như vậy làm cho người hắn rùng cả mình.

Chẳng lẽ phải trở về một chuyến, không thể…… Nghĩ đến đây thân thể hắn không khỏi lui lại. Bản năng bài xích, nhưng lại tựa hồ ẩn ẩn khát vọng cái gì.

Kỳ thật vốn cũng có thể nhờ bà ngoại hoặc là cậu, nhưng thứ nhất Quang không muốn phiền toái bọn họ, thứ hai cho dù bọn họ đi cũng không thấy tìm được. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có quay trở về.

May mắn còn giữ lại chìa khóa. Chỉ cần nơi đó không có đổi khóa…… Tìm được giấy chứng nhận sau thuận tiện đem cái chìa khóa trở về. Nghĩ như vậy, Quang do dự mà đi vào khu nhà quen thuộc. Chung quanh im ắng một người cũng không có. Bởi vì thời gian đi làm cho nên cũng không lo lắng có người ở nhà, Quang cắm vào ổ khóa lập tức đi vào.

Nhìn đến cảnh tượng trước mắt, hắn đứng ở tại chỗ vừa muốn động đều không động được.
Bình Luận (0)
Comment