Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mùa hè năm đó, tiếng ve sầu râm ran ỏm tỏi hơn hẳn mọi năm. Những tán cây xanh mướt bên ngoài cửa sổ phòng học không cản được ánh mặt trời nóng cháy.”

Trên tầng cao nhất của tòa nhà Minh Lý thuộc Trường trung học trực thuộc [1] vào thời gian nghỉ giữa giờ lúc nào cũng ầm ầm như cái chợ vỡ, lớp phó học tập lớp 11A vọt từ ngoài hành lang vào phòng học, ré lên: “Báo cáo —- có người mới sắp chuyển vào lớp!”

[1] Trường THPT trực thuộc Đại học, ví dụ như VN mình có Trường Chuyên sư phạm trực thuộc Đại học Sư phạm Hà Nội

“Tiểu thái giám của Kính Sự Phòng [2] đang troll nhau đấy à.” Có người chế nhạo.

[2] Kính Sự Phòng: chuyên ghi chép việc thị tẩm của hoàng đế.

“Đệt mọe mày mới là tiểu thái giám ấy, tao nói thật mà.”

“Không phải giữa kì chẳng phải cuối kì, ai vào?” [3]

[3] Mỗi lần thi giữa kì, cuối kì sẽ tiến hành xếp lại lớp dựa theo thành tích.

“Thì học sinh chuyển trường ấy.”

Vừa dứt lời, cả lũ đang gật gù trong phòng học lập tức sống dậy: “Nam hay nữ? Có chắc không?”

“Chắc chắn trăm phần trăm luôn! Tao vừa mới thấy, là nam, đẹp trai trắng trẻo sạch sẽ.” Lớp phó học tập ngẫm nghĩ, nói thêm: “Không biết ông thầy nào bất lương đi bứng hotboy trường người ta qua đây.”

Trong phòng học rộn tiếng kêu gào ầm ĩ, vài nữ sinh thừa dịp loạn lạc ngắm nhìn vị trí  hàng cuối cùng trong góc lớp. Chỗ ấy có một nam sinh đang nằm bò trên bàn ngủ bù, một bàn tay vắt sau gáy với những đốt ngón tay thon dài hơi cong, xương cổ tay nhô ra.

Xung quanh ồn quá, hắn cào cào mái tóc ngắn, nghiêng đầu đối hướng nằm.

Các cô gái thu hồi tầm mắt, giọng nói bỗng chốc nhỏ nhẹ hơn nhiều: “Chuyển từ đâu tới?”

Lớp phó học tập nói tên một trường học.

“Gì zợ? Quanh đây có trường này à?”

“Tao chưa nghe tên bao giờ, nhưng chắc cũng là trường trọng điểm của tỉnh, nếu không đã chả được chuyển vào lớp mình.”

“Chờ tí để tao tra cho.” Nam sinh dứt lời bèn lén lút rút di động trong ngăn bàn ra như một tên trộm. “Có thầy cô nào đi qua đây không? Canh cho tao đi.”

Tốc độ tìm kiếm của hắn cực nhanh, tra xong bỗng ngây ra như phỗng: “Đệch?”

“Sao thế?”

Nam sinh nọ cầm điện thoại khoe một vòng, những người còn lại cũng choáng theo.

Mãi lâu sau mới có người hoàn hồn: “Cậu ta ở tỉnh khác á? Học hết lớp 10 ở tỉnh khác mới chuyển tới Giang Tô? Tham gia kì thi đại học? Thằng cha đẹp trai này bị kẹp đầu vào cửa à?” [4]

[4] Tỉnh Giang Tô là 1 trong 5 tỉnh ở Trung Quốc có đề thi Đại học riêng và khoai nhất cả nước. Cơ chế thi cử và học tập ở đây cũng rất khoai.

Thịnh Vọng bị kẹp đầu vào cửa đang đứng chờ ở phòng giáo vụ.

Mấy con ve sầu trong lùm cây rít lên những tiếng kêu xéo xắt, cậu phải rời khỏi vị trí cạnh cửa sổ và đeo thêm tai nghe mới thấy rõ giọng nói của bố mình. Gửi liền 3 câu, mỗi câu dài đến 1 phút là phong cách trước sau như một của Thịnh Minh Dương.

“Chú Tiểu Trần của con vừa gọi điện thoại cho bố bảo con tự lên tầng rồi. Sao không đợi chú đi cùng? Lạ nước lạ cái có người đi bên cạnh tốt hơn chứ ——”

“Trường lớp thế nào, có khác lắm không? Tuy đều là trường trọng điểm của tỉnh nhưng dẫu gì cũng không phải cùng một tỉnh ——”

“Con có thấy chú Từ không ——”

Điều hòa trong phòng giáo dục đạo đức hơi cũ nên chỉ làm mát được một phần, thích hợp với người trung niên và cao tuổi. Thịnh Vọng đứng ở đầu gió, mồ hôi ẩm ướt cuối đuôi tóc bị gió thổi lạnh toát. Ngón tay cậu bấm màn hình, mỗi tin nhắn âm thanh chỉ nghe sương sương độc đoạn đầu rồi dừng, nghe một cái trợn mắt xem thường một lần, trợn đến lần thứ 3 bỗng ngẩn ngơ.

Chú Tiểu Trần thì cậu biết, đó là lái xe đưa cậu tới báo danh. Khu dạy học không cho xe vào mà bãi đỗ xe thì xa quá, Thịnh Vọng ngại đi đi lại lại tốn sức nên bảo chú về trước.

Thế thì…

“Chú Từ là ai?” Thịnh Vọng giữ nút ghi âm.

“Con lại cắt xén lời bố đấy à?” Thịnh Minh Dương rep trong vòng vài giây.

Thịnh Vọng phẩy phẩy cổ áo tạo gió, giả bộ rớt mạng.

Thịnh Minh Dương gọi điện tới, giọng điệu bất đắc dĩ lắm: “Thầy Từ là Chủ nhiệm phòng giáo dục đạo đức, dáng người không cao, bề ngoài đĩnh đạc, có thể sẽ hơi nghiêm túc. Lẽ ra thầy ấy phải ra đón con chứ, đã gặp chưa?”

Thịnh Vọng ngẫm lại theo miêu tả của ông: “Hình như không ạ. Cái thầy đón con lên tầng rất dễ gần và hay cười, cơ mà bề ngoài giống khỉ miệng rộng [5].”

[5] Khỉ miệng rộng:

c1-khỉ

Còn lùn ấy à, thoạt nhìn chỉ đứng đến vai Thịnh Vọng, lúc nói chuyện cứ phải ngửa mặt lên. Thầy ấy bảo Thịnh Vọng ngồi ở đây rồi đi xuống tầng, nói là lấy bộ sách giáo khoa mới.

Thịnh Minh Dương cạn lời: “Ờm, đúng rồi đấy, là thầy ấy.”

Thịnh Vọng: “….”

Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Bố, bố trông con có đĩnh đạc không?”

Thịnh Minh Dương muốn đập thằng con một trận.

Là một người làm ăn buôn bán, trình độ “Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy” của ông vô cùng điêu luyện, chỉ có mỗi thằng con là không tương tác được.

Ngoài cửa có tiếng người, Thịnh Vọng ngoảnh đầu nhìn thoáng qua: “Khỉ, à nhầm, Chủ nhiệm Từ đến rồi, con cúp máy đây.”

Thịnh Minh Dương đáp nhanh: “Ừ, xử sự cho phải phép, ngày đầu tiên cố gắng để lại ấn tượng tốt cho thầy cô, đừng có mà gọi biệt danh.”

“Vâng.” Thịnh Vọng kéo dài giọng trả lời.

“Buổi tối để Tiểu Trần đón con, tầm đấy bố cũng về đến nhà rồi, sẽ dẫn con ——”

Ông chần chừ một lát rồi ra vẻ nhẹ nhàng ung dung nói: “Hai bố con mình mời cô Giang ăn một bữa cơm, chuyện đó bố đã bàn bạc với con từ trước rồi đấy, được chứ?”

Thịnh Vọng mím môi.

Cô Giang tên là Giang Âu, có một cậu con trai. Cậu chưa gặp Giang Âu ngoài đời bao giờ, chỉ mới nhìn hai bức ảnh chụp thôi, còn nhìn một cách vô cùng qua quýt.

Cậu đã nghe cái tên này gần một năm nay, tần suất từ hai ba tháng một lần đến hầu như ngày nào cũng xuất hiện, cậu sắp quen luôn rồi. Không thể không nói Thịnh Minh Dương là tay lão luyện trong việc khống chế nhịp điệu, chẳng bới ra được lỗi sai nào. Thế nên ngay cả khi cáu bẳn thì Thịnh Vọng cũng chả tìm được chỗ nổi giận thích hợp.

Tháng trước, Thịnh Minh Dương nói tầm cuối năm ông sẽ bận rộn hơn, chẳng ở nhà được mấy ngày cả, còn nói phía Giang Âu gặp chuyện, không thể sống ở nhà được nữa. Nên ông muốn mời Giang Âu dọn tới đây, vừa có nơi để ở vừa có thể giúp chăm sóc Thịnh Vọng.

Thật ra chăm sóc là giả, quét dọn nấu cơm có giúp việc cả rồi. Gặp chuyện cũng chả phải thật, chẳng qua là tìm một bước đột phá mà thôi, đã ở chung rồi chả lẽ còn dọn đi được à?

Nói là bàn bạc chứ thực ra chả đợi Thịnh Vọng gật đầu thì trong nhà đã bắt đầu xuất hiện đồ dùng mới rồi, mọi thứ đã sẵn sàng để nghênh đón người phụ nữ ấy, à, còn cả đứa con của cô nữa.

Bữa cơm tối nay có ăn hay không cũng chỉ có một kết quả.

Mãi mà không thấy Thịnh Vọng trả lời, Thịnh Minh Dương ở đầu dây bên kia gọi cậu một tiếng.

Đúng lúc ấy Chủ nhiệm Từ bề ngoài như khỉ miệng rộng bước vào, Thịnh Vọng khựng lại rồi cúp điện thoại.

Dù sao cũng là học sinh mới tới báo danh, Chủ nhiệm Từ phòng giáo dục đạo đức vẫn giữ được nét hiền từ: “Gọi điện cho gia đình à? Không sao đâu, không cần cúp vội làm gì, cứ nói chuyện thêm đi.”

Thịnh Vọng quay đầu lại, nở nụ cười mang theo hơi thở thanh xuân: “Cảm ơn thầy, em nói xong hết rồi ạ.”

Chủ nhiệm Từ gật đầu với giáo viên phía sau ông. Mới nãy ở dưới tầng ông đã bảo rồi, học sinh chuyển trường tuy có gương mặt đủ sức làm các cô bé đảo điên nhưng thoạt nhìn là một học sinh ngoan ngoãn, không có gì cá biệt cả.

“Nào, ngồi đi.” Chủ nhiệm Từ chỉ vào một chồng sách mới: “Theo lý mà nói thì đây là sách giáo khoa cần dùng trong kỳ này, em có thể mở ra xem thử.”

“Theo lý mà nói” là sao?

Thịnh Vọng tạm thời không hiểu được ý nghĩa của lời ấy, cậu cầm quyển sách Hóa đặt trên cùng lật hai trang xem thử, nội dung khá gần với chương trình học lúc trước, không khác nhiều lắm, chắc hẳn sẽ theo được.

“Thầy đã xem hồ sơ của em, em chuyển trường mấy lần rồi?” Chủ nhiệm Từ hỏi.

Thịnh Vọng gật đầu đáp: “Dạ, chuyển một vài lần ạ.” Toàn là chạy theo Thịnh Minh Dương.

Tiểu học thì học ở Giang Tô, lớp 7 đến lớp 10 chuyển 2 lần, đây là lần thứ 3. Nhờ những gì đã trải qua mà cậu chưa từng có tình cảm với bất cứ nơi đâu vì chẳng bao giờ ở lại nơi nào quá lâu.

“Thầy đã xem bảng điểm của em rồi, em là một học sinh rất xuất sắc, thành tích chưa bao giờ rơi khỏi 3 vị trí đầu. Em có đủ năng lực dù cho tiến độ giảng dạy ở 2 trường có phần hơi khác nhau một chút.” Chủ nhiệm Từ chìa tay minh họa khoảng cách 1mm, an ủi: “Chuyển trường hoặc ít hoặc nhiều gì sẽ gặp phải vấn đề này, chỉ cần chú tâm chút thôi là theo kịp ấy mà, đừng sợ.”

Bạn trẻ Thịnh Vọng xưa giờ xuôi chèo mát mái, học hành chả biết sợ ai trong trường nên tất nhiên giờ cậu cũng chẳng sợ. Nhưng cậu không thể bộc lộ kiêu ngạo quá được, buộc lòng phải đè cái đuôi đang hất cao xuống: “Trước khi đến em đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi ạ, em sẽ cố gắng đuổi kịp.”

Chủ nhiệm Từ thêm phần hàm hậu: “Lớp 10 đã phân khoa chưa?”

Thịnh Vọng nói: “Chưa ạ, nhà trưởng mới thử nghiệm đổi lớp theo kỳ [6] một học kỳ.”

[6] Mô hình học tập phổ biến tại Mỹ, học sinh sẽ được lựa chọn lớp dựa theo năng lực của mình, lớp học luôn cố định nhưng học sinh thì sẽ di chuyển. Ví dụ thi cuối học kỳ lớp 10 xong, điểm Toán cao nhất, điểm Văn thấp nhất thì sẽ được giáo viên gợi ý đăng kí vào lớp Toán đầu và lớp Văn cuối, còn quyền quyết định sẽ nằm trong tay học sinh, nên mỗi tiết sẽ đổi một lớp khác nhau.

“Ồ.” Chủ nhiệm Từ gật gù. “Thật ra trường mình cũng là đổi lớp theo kỳ, cơ mà hơi đặc biệt một chút.”

Thịnh Vọng ngớ người: “Đăc biệt? Đặc biệt thế nào ạ?”

“Lớp A em sắp vào học là lớp 11 chuyên Lý Hóa, trường mình cứ nửa học kỳ chuyển một lần. Không chỉ có hai kỳ thi giữa kì và cuối kỳ thôi đâu, 3 hạng cuối cùng trong mỗi kỳ thi sẽ lùi về lớp B và sau đó sẽ chọn 3 hạng đứng đầu để bổ sung vào. Đây là kiểu đổi lớp theo kỳ đó đấy.”

Thịnh Vọng: “….”

Nói tóm lại là người ta thì chuyển theo cách tự chọn, còn mình thì chuyển theo cách cút xéo.

Chủ nhiệm Từ hù dọa bạn nhỏ đủ rồi, cuối cùng quyết định làm người tử tế.

Ông dẫn Thịnh Vọng băng qua hành lang hoa tới tòa nhà Minh Lý. Lúc đi ngang qua bức tường danh dự, Thịnh Vọng không nhịn nổi nhìn chằm chằm, bởi vì mấy bức “Ảnh thẻ” mặt mày lạnh tanh giống lệnh truy nã quá.

Gu thẩm mỹ của ngôi trường này độc ghê, cậu thầm nghĩ.

Chủ nhiệm Từ nhón chân, trình diễn màn khổng tước xòe đuôi ngay tại chỗ, ông tự hào nói: “Số lượng các cuộc thi học sinh giỏi của lớp 10 không nhiều lắm nhưng biểu hiện của trường mình không tệ, đa số những người có mặt trên bức tường này sẽ trở thành bạn học cùng lớp với em, em có thể làm quen trước một chút.”

Thịnh Vọng chả nhớ nổi mặt mũi và không hứng thú với chuyện làm quen trước các bạn cùng lớp nên cậu bèn nhớ kỹ một bạn trong đó.

Thứ nhất tần suất lặp lại của tên này quá cao, dựa vào thực lực của bản thân tạo ra trò Pikachu trên bức tường danh dự; thứ hai hắn họ Giang, tên Giang Thiêm.

Chủ yếu là cái thứ hai.

Thịnh Vọng tin rằng nếu mình làm vua thì chắc chắn sẽ một tên vua tồi thích giận cá chém thớt. Bụng dạ hẹp hòi thì kệ bụng dạ hẹp hòi chứ, dù sao dạo gần đây cậu không vừa mắt họ Giang.

Chủ nhiệm Từ đang tự hào về bức tường lần thứ một nghìn bỗng dưng bạnh cái mặt lừa. Ông dí sát vào bức ảnh của Giang Thiêm, giơ tay kì cọ, cả giận nói: “Đứa nào dám vẽ trái tim lên bức tường danh dự thế này, chẳng ra thể thống gì cả!”

Thịnh Vọng đứng bên ậm ừ bổ sung: “Mà không chỉ một bức ảnh.”

Nhiếp ảnh gia của trường quá dã man nhưng người trong ảnh vẫn giữ vẹn nguyên khí chất riêng của mình, nếu theo cách nói của chủ nhiệm Từ thì là đủ sức làm các cô bé đảo điên. Nhưng Thịnh Vọng cảm thấy cái cậu trai với vẻ ngoài lạnh lùng này chắc chắn là Bking [7]

[7] Bking: dịch ra là “B vương”, mang ý trêu chọc 1 người có hành động cool ngầu.

Cậu ước gì những tháng ngày về sau có thể tránh xa anh bạn này một chút, tránh cho có ngày ngứa mắt xông lên quánh lộn.

Kết quả điều ước ấy chỉ ứng nghiệm không quá 5 phút đồng hồ và cậu đã bị chủ nhiệm Từ xếp cho ngồi cạnh Bking người thật. Lý do là vừa mới bắt đầu đuổi theo tiến độ sẽ hơi tốn sức, biện pháp tốt nhất là có chuyện gì thì hỏi bạn cùng bàn.

Chủ nhiệm Từ nói: “Phóng tầm mắt cả lớp, có lẽ không tìm thấy bạn cùng bàn nào thích hợp hơn so với Giang Thiêm.”

Vừa dứt lời, tất cả bốn mươi mấy đôi mắt trong lớp ào ào quẳng tới ánh nhìn ngạt thở.

Thịnh Vọng chán chường nhìn khỉ miệng rộng một cái và nghĩ: thầy giết em luôn đi.Chúi: Tạm thời tui sẽ ngừng “Diễn viên lấn sân” vì Bắc Nam chưa hoàn, chắc còn lâu mới hoàn và tập trung vào “Ai đó” của Mộc Tô Lý, mỗi ngày 1 chương (cố gắng =)))))))

Bé Thịnh dễ thương lắm, chú Thịnh cũng rứa =))))) Thiêm thì thôi rồi, hông thấy nạnh nùng gì hết á, thấy dữ dằn bomera…
Bình Luận (0)
Comment