Đêm tháng 5 chưa nằm đã sáng, mùa này vẫn vậy, mới hơn 5 giờ thôi mà nắng mai trong veo đã sà xuống ban công, cửa kính và lan can kim loại dần dần bừng sáng, hắt lên mặt Thịnh Vọng.
Nhiệt độ lúc bình minh vừa phải, mang theo hơi thở man mát của mùa thu. Từ bé đến giờ cậu ngủ không yên, chăn chỉ đắp một nửa, cẳng tay cẳng chân thò hết ra ngoài, lăn lộn cả đêm rốt cuộc thấy hơi rét.
Cậu trở mình, chân tay đồng loạt rúc vào trong chăn, cuộn tròn lớp vải mềm mại lên tới tận cằm, nhìn y như một con mèo nằm bò trong ổ.
Giang Thiêm dùng sữa tắm giống cậu: mùi muối biển hòa lẫn mùi gỗ, một thứ mùi nhạt nhòa khoan khoái, nhưng úm vào hai chiếc giường khác nhau lại thành ra khác lạ, vừa ngửi quen mũi vừa có chất riêng.
Thịnh Vọng chìm trong vòng vây của mùi hương ấy, ánh nắng hắt lên mặt làm cậu nheo đôi mắt và rồi dần lịm đi theo cơn buồn ngủ. Kết quả vừa mới mơ màng đã bị cảm giác đau nhói ê ẩm nơi mắt cá chân đánh thức.
Thịnh Vọng bực bội, cuộn chăn hầm hừ một lúc, cuối cùng đành lật người mò dậy. Mắt cá chân nhức buốt, cậu vén chăn lên nhìn và quả nhiên nó đã sưng phù.
Cái món bổ dưỡng nào đó của thím Tôn có tác dụng rồi đây, giờ chân cậu trông như cái móng lợn.
Giường trên bỗng vang lên tiếng động, Thịnh Vọng bưng móng lợn ngẩng đầu lên thì thấy Giang Thiêm bước từ giường trên xuống.
Hai người còn lại trong phòng vẫn đang ngáy o o, Thịnh Vọng thì thào hỏi: “Lục sục làm cậu tỉnh à?”
“Không.” Giang Thiêm đáp: “Tỉnh đúng lúc thôi.”
Thoạt nhìn hắn không buồn ngủ tí nào thật, hình như đã dậy được một lúc rồi.
Thịnh Vọng kinh ngạc hỏi: “Sớm thế á?”
Giang Thiêm mấp máy môi nói: “Đồng hồ sinh học.”
Thịnh Vọng cầm điện thoại lên xem: 5 giờ 20.
Đồng hồ sinh học cái cục cớt.
Học sinh nội trú tại trường trung học trực thuộc không có tiết sáng sớm, đi từ phòng ngủ đến lớp học không tới 5 phút, căng tin nằm giữa hai nơi. Hà Tiến từng nói, nếu buổi sáng muốn ngủ thêm tí nữa thì có thể mang đồ ăn vào phòng học, đừng huênh hoang quá là được. Thế nên ưu điểm lớn nhất của nội trú đó là họ được ngủ sớm một tí và dậy muộn thêm tẹo.
Có phải mới ngày một ngày hai đâu, đồng hồ sinh học từ ngày xưa đã thay đổi lâu rồi.
Thịnh Vọng chìa màn hình điện thoại ra trước mặt Giang Thiêm, vạch trần lời nói dối của hắn. Kết quả Giang Thiêm liếc một cái rồi giật luôn điện thoại của cậu cầm đi mất.
“Ơ thẹn quá hóa giận à?” Thịnh Vọng bật thốt, rồi vội nhỏ giọng hỏi: “Cậu cầm điện thoại tôi đi đâu đấy?”
Giang Thiêm thả điện thoại vào túi quần, bước đến bồn rửa mặt. Chỉ chốc lát sau, hắn mang theo hơi nước ẩm ướt vương mùi bạc hà mát lạnh quay về cạnh giường.
“Ê, giúp tôi một chuyện.” Thịnh Vọng bảo.
“Nói.”
“Hôm qua tôi tiện tay vứt thuốc mỡ trong ngăn tủ ấy, cậu lấy giúp tôi đi, giờ tôi mà bò dậy thì ồn lắm.” Thịnh Vọng khẽ giọng nói.
Giang Thiêm lấy một cái bông ngoáy tay, vừa mở nắp tuýp thuốc vừa bước tới gần.
“Tôi xem nào.” Hắn dừng bước bên giường, ý bảo Thịnh Vọng lật cái chăn đang che kín ra.
Thịnh Vọng ngần ngừ, móng lợn xấu lắm. Chẳng biết suy nghĩ thế nào mà giờ cậu không muốn Giang Thiêm thấy một góc thiếu đẹp trai của mình, trong khi rõ ràng cậu đã bẽ mặt trước mắt N người rồi.
Giang Thiêm cầm bông ngoáy tai chấm thuốc ngoài miệng tuýp, thấy cậu mãi mà chả nhúc nhích gì cả bèn nhìn cậu đầy thắc mắc.
Thịnh Vọng hết cách đành thò chân ra.
“Sao sưng thế này?” Giang Thiêm nhăn nhó.
“Không biết nữa.” Thịnh Vọng cười gượng nói: “Nhìn xấu lắm đúng không?”
Cậu đưa tay nhận bông ngoáy tay, nhưng Giang Thiêm tránh ra. Sau đó đối phương bỗng cúi người, bàn tay cầm bông nhẹ nhàng ấn lên chân cậu và lấy đầu bông tản đều thuốc quanh chỗ sưng.
Tự bôi thuốc và được người khác bôi cho khác nhau, thuốc mỡ mát lạnh chẳng chờ Thịnh Vọng sẵn sàng đã dính lên da, cậu giật mình căng cứng mu bàn chân lên.
“Ơ cậu —–“
“Đau lắm à?” Thấy cậu quýnh lên, Giang Thiêm lập tức dừng tay, cứ tưởng thuốc mỡ rát quá.
“Không đau.” Thịnh Vọng chẳng biết giải thích thế nào nữa. Thuốc mỡ có hiệu quả rất nhanh, nơi được bôi nhoắng cái bớt nhiệt hẳn, như được đắp khăn lạnh vậy, và cơn đau nhoi nhói dần dần thuyên giảm. Cậu nhúc nhích mắt cá chân, thôi không lằng nhằng nữa: “Được rồi kệ đi, cậu đừng qua quýt quá là được.”
Thuốc mỡ màu nâu, Giang Thiêm bôi hai lớp cho cậu xong mới đứng dậy. Thịnh Vọng ngồi trên giường ngắm nghía một lúc, tự giễu bảo: “Vừa nãy thì giống hệt cái bánh bao, còn giờ trông như cái bánh bao chiên.”
Giang Thiêm: “….”
Khỏi nói, đúng là giống kinh khủng.
Động tắc đóng nắp của hắn dừng lại, tức giận nói: “Hôm nay ngoan ngoãn rúc ở kí túc xá cho tôi, đừng có lên lớp.”
“Vì sao?” Thịnh Vọng ngồi thẳng dậy.
“Hôm qua đi đi lại lại nên mới sưng phù thế kia, hôm nay chưa chừa?” Giang Thiêm vứt bông ngoáy tai vào thùng rác: “Không cần chân nữa hả?”
Nói đúng lắm, Thịnh Vọng không tìm thấy lí do phản bác, đành hậm hực nhìn hắn lom lom. Kết quả cái tên này đặt thuốc mỡ xuống rồi vươn tay lên giường trên lấy đồ, chẳng thèm cho cậu cơ hội so găng.
Giang Thiêm đang mặc quần dài thể thao vải cotton màu xám nhạt, khi vươn tay lên để lộ một đoạn dây chun quần màu trắng ngang eo, túi bên phải thò ra một góc vuông vuông, đó là nơi cất điện thoại của cậu.
Thịnh Vọng híp mắt rồi bất chợt tấn công, thò tay thọc vào trong cái túi nọ.
Thọc xong cậu bắt đầu hối hận.
Giang Thiêm không ngờ cậu sẽ làm vậy, khom lưng xuống theo bản năng. Hắn chộp tay Thịnh Vọng cách một lớp túi quần. Đang lúc giành giật cơ thể chệch choạng, một người vẹo sang đầu giường, người còn lại phải vịn cột giường mới không sấp mặt.
Nhưng mà sát quá, sát đến mức nghe thấy cả tiếng hít thở.
“Đánh lén cơ à?” Giang Thiêm ngước mắt.
Thịnh Vọng mím môi, tóc tai bù xù. Nhịp thở của cậu gấp gáp, hít sâu một hơi mới bảo: “Cậu phải hỏi xem đứa nào lấy điện thoại trước chứ?”
Tư thế này lúng túng quá, cậu sốt ruột rụt tay về, giãy đôi ba cái mới nhớ ra cái túi này dán sát vào chân Giang Thiêm.
Hai người chợt lặng thinh, bầu không khí vi diệu bỗng ùa ra bủa vây khắp cả căn phòng.
Và bao giờ cũng phải có một nhân vật đánh tan ——
Tối qua nhằm giảm bớt căng thẳng mà Sử Vũ đã uống rất nhiều nước, bây giờ hậu quả mới tới. Đồng hồ báo thức chưa kêu mà bàng quang đã gọi hắn dậy. Hắn dụi dụi mắt ngồi dậy, mơ mơ màng màng nhìn hai bóng người quấn lấy nhau ở đầu giường.
Hắn há to miệng lẩm bẩm như mộng du: “Ôi mẹ ơi…”
Thịnh Vọng nghe tiếng gọi mẹ lập tức hoàn hồi.
Giang Thiêm liếc mắt, thả lỏng miệng túi đứng thẳng dậy. Thịnh Vọng thuận đà rút tay về, cổ tay chả sái chả trẹo mà cậu cứ phải vẩy vẩy mới được. Cứ như không làm gì đó thì bầu không khí vi diệu này sẽ chẳng tan nổi.
“Hai cậu làm gì thế?” Sử Vũ thò chân xỏ dép, chưa hết ngái ngủ.
Giang Thiêm đáp: “Đứng không vững.”
Thịnh Vọng đáp: “Lấy điện thoại.”
Hai câu trả lời không hề liên quan và không hề ăn khớp, mà Sử Vũ vẫn gật gù cho được. Hắn ngáp dài, lê dép loạng choạng bước vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa lầm rầm: “Cứ tưởng thế nào cơ, làm tôi giật hết cả mình.”
Giang Thiêm dời mắt khỏi người hắn, rút điện thoại trả cho Thịnh Vọng, rồi bước tới tủ quần áo tìm đồng phục. Thịnh Vọng vò tóc, trượt từ đầu giường xuống chui tọt vào trong chăn.
Từ lúc đó trở đi không nói năng gì nữa.
Ba người kia ra khỏi cửa lúc 6 giờ 45, đến khoảng 6 giờ 50 Thịnh Vọng nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp Hà Tiến.
Lão Hà lải nhải thuyết trình về vấn đề “Động đến xương khớp mất trăm ngày” suốt một lúc lâu, tiện thể trách cậu dăm câu, cuối cùng bắt cậu phải ở yên trong kí túc xá, không được chạy lăng xăng.
Cậu cứ “Dạ dạ dạ” suốt, vừa cúp điện thoại của lão Hà thì Khâu Văn Bân bỗng vội vàng vọt vào.
“Tớ quên cầm đề theo.” Cậu đặt ba hộp đồ ăn lên bàn, rồi quay sang lục lọi giường trên tìm đề: “Đúng lúc đại thần mua đồ ăn sáng cho cậu, tớ mang về một thể.”
“Nhiều thế? Nuôi lợn chắc.” Thịnh Vọng nhảy lò cò tới bên bàn, vừa mở hộp thức ăn vừa hỏi: “Sao cậu ấy không tự về?”
“Vừa ra khỏi căng tin thì gặp phải thầy Ngô dạy toán lớp các cậu, bị gọi đi rồi.” Khâu Văn Bân giải thích.
“Ầu.”
Thịnh Vọng mở tới hộp cuối cùng, trông thấy bên trong đặt một hàng bánh bao chiên nho nhỏ ngay ngắn, tức thì trợn trắng mắt.
Người chả thấy về mà còn kháy cậu từ xa.
Nhìn một hàng bánh bao nho nhỏ, Thịnh Vọng chiến tranh lạnh đơn phương suốt cả buổi sáng. Bình thường cậu hay canh lúc hết tiết để trêu Giang Thiêm vài câu, nhưng hôm nay đến cả wechat cũng chẳng thèm mở, vùi đầu giải ba đề liền xả giận.
Tới khi cậu viết xong bài cuối cùng, duỗi lưng lắc lắc cổ, mới phát hiện đã hơn 12 giờ rồi, bên ngoài ban công bỗng vang lên tiếng người ồn ã, như nước nóng vẩy vào chảo dầu.
Thịnh Vọng vịn tường nhảy ra ngoài, bắt gặp cảnh tượng biển người ùn ùn kéo tới căng tin, đứng từ đây nhìn xuống, hình ảnh ấy thật là hoành tráng.
Cao Thiên Dương tướng tá to con, lao đi như lũ cuốn, dẫn đầu đám đông trông rất bắt mắt.
Có lẽ cảm nhận được sự tồn tại của người anh em keo sơn, hắn đang chạy bỗng ngẩng đầu lên, liếc mắt trông thấy Thịnh Vọng đứng trên ban công. Hắn vẫy vẫy tay, gào toáng lên: “Anh Thịnh —–“
Thịnh Vọng nhoẻn người, ngồi thụp xuống. Cái chất giọng oang oang của tên đần này làm biết bao người quay sang nhìn cậu, thực sự mất mặt thấy bà nội.
Thịnh Vọng chỉ chỉ nhà ăn, ý bảo hắn câm mồm phắn mau đừng gào nữa. Kết quả tên đần hiểu nhầm, cứ tưởng Thịnh Vọng đói bụng. Tức thì bảo ngay: “Đợi tí, anh Thiêm đi lấy cơm cho cậu —-“
“…”
Ok fine, số người ngửa đầu lên tăng gấp đôi.
Thịnh Vọng quay ngoắt đầu bỏ đi và đóng cửa ban công lại.
Sau hôm dọn vào kí túc xá, cả trường nghe đồn Giang Thiêm tiếng tăm lừng lẫy của khối 11 và Thịnh Vọng mới chuyển trường chuyên bật toolhack ở chung một nhà, là 2 anh em.
Nhưng nghe thì nghe thôi chứ chả có bằng chứng. Giang Thiêm nổi tiếng lạnh lùng, kẻ hóng hớt chẳng dám trắng trợn, chỉ biết túm năm tụm ba rầm rì sau lưng. Rồi thời gian sau đó, người ta thoáng thấy một vài chi tiết trong cuộc sống thường ngày.
Hai câu nói của Cao Thiên Dương đã tự quẳng mình vào biển người mênh mông. Thịnh Vọng vừa đi, hắn lập tức bị người xung quanh vây chặt, đủ các câu hỏi lộn xà lộn xộn ập xuống —–
“Anh Dương! Hai người họ là anh em thật à?”
“Sao ban đầu tao nghe đồn hai người họ hục hặc với nhau mà?”
“Đúng, tao cũng nghe thế.”
“Lớp A các cậu đỉnh vãi, với tốc độ tăng hạng của Thịnh Vọng thì sau này chắc chắn cũng là trùm thôi. Một nhà đẻ ra được 2 đứa con như thế, giời ơi sướng quá đê.”
“Chưa chắc, càng lên cao càng khó tăng hạng, ông nghĩ người như anh Thiêm đẻ cả rổ được chắc?”
“Không vào được top 5, thì top 10 cũng trâu lắm rồi.”
“Chuyện sau này chưa biết chắc được đâu, đờ mờ ngày xưa cấp 2 tôi đứng hạng nhất kì thi liên trường đây này, giờ chả vào nổi top 20.”
….
Đầu Cao Thiên Dương sắp nổ tới nơi và hắn nghiêm túc xét lại thuộc tính loa phóng thanh của mình. Hắn bị đám người này chen chúc chẳng cất bước nổi, mắt thấy nhà ăn ngày càng đông, hắn tuyệt vọng hỏi: “Đê ma ma chúng mày không ăn cơm à? Hít drama thay cơm à? Anh em, thân thiết, keo sơn, hỏi nữa tự sát.”
Trong lúc người anh em cây khế vùng vẫy dưới tầng, Thịnh Vọng nghe thấy tiếng tra chìa khóa ngoài cửa phòng.
Giang Thiêm xách một cái túi đựng hộp giữ nhiệt, vòng tay ra sau khép cửa lại.
“Căng tin vừa mới mở thôi mà?” Thịnh Vọng không ngờ hắn về nhanh thế, nghi ngờ bảo: “Lão Cao còn chưa chạy tới nơi mà cậu đã đến rồi á?”
Không phải cậu bảo Giang Thiêm chạy chậm hơn Cao Thiên Dương, mà là buổi trưa đi ăn cơm Giang Thiêm chưa bao giờ chạy.
“Không phải mua ở căng tin.” Giang Thiêm lấy hộp giữ nhiệt ra, món ăn trong hộp thứ nhất không phải thứ sẽ có ở căng tin.
Cụ Đinh nấu ăn rất đỉnh, những món sở trường không ai bắt chước được. Trong đó có hộp đậu phụ sốt thịt băm đây, Thịnh Vọng từng nói với thím Tôn, thím và Giang Âu đã thử làm rồi, không phải đậu phụ nát quá thì là thịt băm chưa đủ nhỏ, mùi vị khác hẳn.
“Cậu đến Ngoài rặng ngô đồng à?” Thịnh Vọng hỏi.
Giang Thiêm đáp: “Ông cụ làm xong trước rồi, bảo chú câm mang tới đây luôn.”
Trong câu nói của hắn đã lược bớt vô số chi tiết, đầu tiên phải có người báo với cụ Đinh chân Thịnh Vọng bị đau, sau đó còn phải nói cho cụ biết Thịnh Vọng đã về trường, rồi tiếp tục bảo chân cậu sưng phù không leo lên leo xuống được, cuối cùng….phải có người biết cậu muốn ăn gì nhất.
Thịnh Vọng kính cẩn ngồi xuống bên bàn, vừa mở hộp cơm ra, mùi thơm lan tỏa, cậu lập tức chấm dứt chiến tranh lạnh đơn phương cả buổi sáng nay, quyết định gạt bỏ xấu hổ bắt tay giảng hòa với Giang Thiêm.
Cậu múc một thìa đậu phụ, nghĩ thầm lo lắng của Thịnh Minh Dương và Giang Âu đúng là thừa thãi —-
Đấy, cậu ở kí túc xá cũng được há miệng chờ cơm cơ mà, thoải mái hơn ở nhà nhiều.
Thịnh Vọng làm ổ trong kí túc xá chưa được hai hôm thì Quốc Khánh đã tới. Trường trung học trực thuộc không đổi thời gian nghỉ, nói cho nghỉ ba ngày là chỉ được nghỉ đúng ba ngày, nhưng thế thôi đã đủ làm tụi học trò mừng húm.
Bấy giờ, Thịnh Vọng mới nhận ra mình về trường vào đúng cái lúc dở người cỡ nào, vốn chỉ cần nhịn thêm vài hôm nữa thôi Giang Thiêm sẽ về nhà mà. Giờ thì hay rồi, cứ như lúc trước cậu vội lắm không bằng.
Bỏ chuyện sĩ diện qua một bên không nói nữa, hôm nay cậu khập khiễng theo chân Giang Thiêm chạy về nhà, ba ngày sau lại khập khiễng theo người ta về trường? Cái chân thì có tội tình gì đâu!!!
Thế là hai đứa bàn bạc với nhau, quyết định ba ngày nghỉ không về nhà nữa, ở lại kí túc xá luôn.