Câu trước nói cho Thịnh Vọng.
Vì hắn thấy sự im lặng chưa đến hai giây của Thịnh Vọng trước khi cậu mở lời an ủi, bắt gặp sự trốn tránh và khó chịu trong ánh mắt rũ xuống của Thịnh Vọng, dường như hắn luôn phát hiện ra được những điều ấy. Mỗi lần khựng lại, mỗi lần chần chừ, rõ ràng chẳng vui vẻ gì cho cam nhưng vẫn cười đùa với người khác, hắn thấy hết.
Thế nên hắn muốn cho Thịnh Vọng biết rằng, hắn không quan tâm đến những chuyện vụn vặt ấy từ lâu rồi, hắn chỉ căm ghét một mình Quý Hoàn Vũ thôi, không ảnh hưởng gì tới người khác.
Còn câu sau…
Trong suốt một quãng thời gian dài đã từng, hắn luôn thấy mình có đủ sự khách quan và lý tính. Quan hệ của hắn với Triệu Hi Lâm Bắc Đình trước giờ rất bền vững, chơi bời với đám Cao Thiên Dương chưa từng gặp vấn đề gì, hắn cảm giác mình đã tìm được một điểm cân bằng tốt nhất bên ngoài ranh giới. Mãi tới khi Thịnh Vọng xuất hiện, bỗng dưng hắn chẳng thể đứng ở điểm cân bằng ấy được nữa.
Thực ra hắn đã ý thức được rằng, đối với hắn, Thịnh Vọng không giống những người khác, hắn chỉ đang giằng co với bản thân mình mà thôi.
Thỉnh thoảng hắn sẽ tự ngẫm và nhớ lại rất nhiều người rất nhiều chuyện, nhưng hắn luôn tránh cái chỗ ấy, cố ý bơ lác cảm xúc mập mờ hay khác lạ, cứ như không nghĩ tới thì những điều đó không tồn tại vậy.
Tận tới hôm nay gặp Quý Hoàn Vũ ở Ngoài rặng ngô đồng, khi nghe Quý Hoàn Vũ nói câu ấy, hắn bỗng nghĩ thông. Đối phương càng muốn kéo hắn vào bóng đêm, thì hắn càng muốn thoát ra. Đối phương muốn khiến hắn buồn nôn, vậy hắn sẽ không để ông ta được như ý.
Quý Hoàn Vũ muốn hắn giậm chân tại chỗ, nhưng hắn đã tháo gỡ chính bản thân mình rồi. Hắn không muốn giằng co nữa.
Hắn chỉ thích Thịnh Vọng thôi mà, thích từ lâu rồi.
Nhờ quan hệ của Triệu Hi và Lâm Bắc Đình mà hắn hiểu rõ con đường này hơn người bình thường nhiều, hắn đã chứng kiến cảnh chia chia hợp hợp trong ấy. Lý trí bảo hắn rằng đừng kéo người khác vào, người ấy quý giá lắm, hắn mong người ấy mỉm cười nhiều hơn.
Nhưng đôi khi, vào lúc cực kì hiếm hoi, hắn sẽ không kìm nổi xáo động.
Hắn vừa muốn nói cho Thịnh Vọng nghe vừa ước ao Thịnh Vọng không nghe thấy hắn.
Ký túc xà ồn ào quá, đúng lúc đó phòng ngủ sát vách ùa ra như biển thét núi gầm, lão Mao và Đồng tử túm Thịnh Vọng dặn dò ngày mai đi tập huấn rồi, cả hai cố lên nhé, giúp trường trung học trực thuộc nở mày nở mặt.
Hắn biết, Thịnh Vọng không nghe thấy.
Hắn sẽ đứng trên đường một mình, mong mỏi Thịnh Vọng dừng chân ven đường, nghỉ một lúc rồi đi ngay, tốt nhất đừng chào hỏi hắn. Hắn không chững chạc như mọi người vẫn tưởng đâu, hắn sợ mình không kìm nổi.
*
Tập huấn tổ chức ở thành phố khác, cách trường trung học trực thuộc một con sông.
Theo lời chị Tinh nói, họ đặc biệt chọn một trường học cực kỳ vắng vẻ, cách trung tâm thành phố xa tít mù khơi, đổi xe nhảy xe rất phiền phức. Nhằm giúp học sinh đỡ việc qua tay nhiều xe, trường trung học trực thuộc đã xếp riêng một chuyến xe. Dương Tinh – với tư cách giáo viên dẫn đội của trường trung học trực thuộc – chịu trách nhiệm đưa họ đi.
Địa điểm lên xe vẫn là chỗ đứng chờ xe bus trường học.
“Khó lắm tôi mới kiếm được một ngày không phải chữa bài tập chấm bài thi, thế mà phải dựng cổ dậy hóng gió lạnh căm từ sớm tinh mơ, trời còn chưa sáng kia kìa!” Dương Tinh mặc áo len chân váy da, bên ngoài khoác áo dạ mỏng đủ để che đến tận cổ chân, dậm chân trong gió mắng Từ miệng rộng, người già hay dậy sớm, sắp xếp xe cũng chẳng nghĩ người trẻ cần ngủ.
Cô mắng Từ miệng rộng xong chuyển sang mắng Thịnh Vọng, vì Thịnh Vọng mặc ít hơn cả cô.
Cậu chủ Thịnh cũng hối hận lắm, sáng nay cậu đã cầm một chiếc áo khoác dày dặn rồi. Rời khỏi trường học không cần mặc đồng phục suốt ngày, đống quần áo đơn giản mà đẹp trai của cậu cuối cùng cũng có đất dụng võ. Nhưng vừa ra đến cửa, đầu óc nghĩ sao mà cậu lại đổi sang cái áo mỏng hơn.
Dương Tinh lướt điện thoại, bảo hôm nay nhiệt độ hạ xuống trên diện rộng. Thịnh Vọng lạnh tới mức lỗ tai đỏ ửng, nhưng vẫn phanh áo ra lắc lư trước mặt anh cậu, Giang Thiêm cau mày lườm cậu mấy lần, hỏi cậu
“Có biết hôm nay bao nhiêu độ không”, mà cậu cứ đeo tai nghe giả vờ không nghe thấy.
Lắc lư một lúc, rốt cuộc Giang Thiêm không nhịn được nữa, túm khóa áo cậu kéo lên như lần trước, rồi gỡ tai nghe của cậu ra nói: “Thích rét cóng lắm hả?”
Thịnh Vọng thầm nhủ đờ mờ đương nhiên em không thích rồi, sắp rét tới mức rớt nước mắt này. Em chỉ muốn xác nhận xem tâm trạng anh đã bình ổn hay chưa thôi mà?!
May thay, hình như cơn bực dọc do cái đồ cặn bã Quý Hoàn Vũ gây ra chỉ đọng lại vào tối qua. Anh cậu vẫn nhíu mày dạy bảo, không xa lánh không ghét bỏ, vẫn kéo khóa cho cậu, chứng tỏ sức ảnh hưởng không lớn như cậu tưởng.
Nhưng cậu vẫn hơi lo.
Cơn lo lắng át hẳn suy nghĩ khác, đến nỗi cậu quên cả những lời Triệu Hi nói ngày hôm qua, quên cả chuyện Giang Thiêm hiểu hết mọi thứ, chỉ lo xác nhận xem đối phương có bị ám ảnh vì Quý Hoàn Vũ hay không.
Đương nhiên, cũng có thể trong tiềm thức cậu muốn bơ lác những việc ấy.
Có đôi khi lối suy nghĩ của tụi học trò rất quái gở, như thể tất cả mọi chuyện xảy ra trong trường học thì chỉ gói gọn trong trường học, ra khỏi cổng trường thì sẽ khác.
Bọn cậu phải đi tập huấn, phải đến thành phố khác, tạm rời khỏi trường trung học trực thuộc. Những cảm xúc âm thầm nơi góc khuất trong phòng học, ngoài ban công kí túc xá, bên cạnh sân vận động hay dưới tàng cây sẽ lặng lẽ cuốn theo gió, nên không cần phải cẩn thận từng li từng tí nữa.
Coi như là một kỳ nghỉ giới hạn thời gian.
Kết quả, mở đầu kỳ nghỉ không như tất cả mọi người mong muốn —- Thịnh Vọng hiếm khi say xe mất rồi, không phải giả vờ như lần trước.
Xe vừa đi qua trạm thu phí, cậu bắt đầu thấy dạ dày cồn cào, không khí trong xe thoang thoảng mùi thuộc da, bình thường không để ý nhiều, vào lúc này bỗng trở nên rõ nét vô cùng, ra sức chui vào mũi cậu.
Cậu đang mải nói chuyện với chị Tinh, tìm đủ trò trêu chọc Giang Thiêm. Bấy giờ tự dưng đàng hoàng hẳn ra, nói “Em ngủ tí đây” rồi tựa vào ghế, còn chụp mũ áo hoodie lên đầu kéo thấp xuống che ánh sáng.
Cậu thấy tính mình quái đản ghê, lần trước giả vờ say xe thì mở mồm nói như thật, lần này khó chịu thật thì lại khăng khăng ương bướng, cứ như mở miệng nói một câu thì mình cực kỳ yếu ớt vậy.
Giang Thiêm giỏi làm người ta sôi máu và không giỏi tán gẫu, Thịnh Vọng vừa ngậm miệng, Dương Tinh cũng chẳng còn hứng nói chuyện nữa, lướt lướt điện thoại rồi chuẩn bị ngả đầu ngủ một lát, trong xe dần dần im lặng. Thịnh Vọng hí nửa mắt trong cơn cồn cào khó chịu, ngắm Giang Thiêm đeo tai nghe màu trắng, cúi đầu gõ chữ vèo vèo trên điện thoại, không biết đang tìm cái gì nữa.
Cảm giác buồn nôn trào dâng, Thịnh Vọng không nhìn nữa mà vội vàng nhắm mắt lại.
Khi bị say xe mỗi giây trôi qua dài dằng dặc, cảm giác như thời gian rối tung lên. Cậu không biết mình ngả đầu bao lâu, bỗng thấy người bên cạnh nhúc nhích, hình như ngả người ra đằng trước.
Giang Thiêm hạ giọng nói nhỏ với Dương Tinh gì đó. Màng nhĩ Thịnh Vọng lùng bùng không nghe rõ lắm. Giọng Dương Tinh cất cao hơn, cô nói: “Tầm hai cây nữa.”
Tiếp đó là tiếng kéo khóa, chẳng biết cô đang tìm gì.
Một lúc lâu sau, ghế ngồi bằng da nhẹ nhàng lõm xuống, người bên cạnh tựa về chỗ rồi.
Ngay sau đó, Thịnh Vọng cảm giác có thứ gì chạm nhẹ bên môi. Giọng nói trầm lắng của Giang Thiêm vang lên bên tai: “Há miệng.”
Thịnh Vọng: “?”
Cậu vô thức hé miệng và mở mắt theo.
Trong tay Giang Thiêm cầm một gói ô mai vừa xé, tay còn lại nhét miếng ô mai vừa lấy ra vào miệng Thịnh Vọng.
“Chị Tinh cho.” Giang Thiêm nói.
Dương Tinh ngồi ghế lái phụ quay đầu lại bảo: “Sao say xe mà không nói? Đằng trước có một trạm dừng chân, cô sẽ bảo bác tài dừng lại một lát, phải mất ít nhất 3 tiếng nữa mới tới nơi, em cố được không?”
Không biết cô mua ô mai ở đâu mà chua loét, chắc là chuyển bị sẵn sàng cho trường hợp say xe. Cảm giác buồn nôn thoáng cái bị đẩy lùi hẳn, cuối cùng Thịnh Vọng cũng có tí sức sống.
Cậu đẩy ô mai sang bên cạnh làm quai hàm cộm lên, nói với chị Tinh: “Bình thường em không say xe đâu.”
Giang Thiêm liếc mắt nhìn cậu: “Rõ ràng lần trước mới say xe xong.”
Thịnh Vọng: “….Ò.”
Dương Tinh bật cười, bác tài không nhịn được bèn hỏi: “Bác lái xe xóc lắm à?”
Thịnh Vọng nói: “Không ạ, bác lái vững lắm, chẳng qua hôm nay cháu dậy sớm quá nên không cung cấp đủ máu lên não.”
Dương Tinh tìm được cơ hội, lại bắt đầu mắng Từ miệng rộng, đồng thời dũng mãnh gửi cho đối phương một tin nhắn thoại siêu dài, lên án mạnh mẽ hành vi không để người ta ngon giấc.
Cô như khẩu súng máy nã đạn vào mặt lãnh đạo, bác tài ngôi cạnh nghe mà cười nghiêng ngả. Thịnh Vọng kéo mũ xuống và ngả ra lưng ghế, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cậu không nhắm chặt mà ti hí mắt lươn dòm anh cậu đang ngẩn người.
Giang Thiêm vẫn càm gói ô mai, không biết là không tìm được chỗ để hay sợ lát nữa Thịnh Vọng muốn ăn tiếp. Tay còn lại của hắn giơ lên, ngón trỏ ngón cái hơi cong, chắc là dính bột vụn của ô mai.
Trên xe để sẵn khăn giấy nhưng đặt ở mép kính chắn gió hàng ghế trước, chị Tinh đang bận nên trong chốc lát không quan tâm đến đằng sau.
Thịnh Vọng híp mắt xem trò vui, trong lòng nín cười, mỗi lần bắt gặp dáng vẻ bất đắc dĩ của Giang Thiêm, cậu đều sướng vô cùng, ngay cả say xe cũng đỡ hơn nửa.
Quý bà đang mải lên án nghễnh ngãng quá, Giang Thiêm gọi Dương Tinh hai lần rồi thôi, hắn ngả người tựa lưng ghế, bốc một viên ô mai trong gói thả vào miệng, sau đó mút sạch bột vụn dính trên ngón tay.
Thịnh Vọng bỗng không cười nổi nữa.
Cậu lặng lẽ nhắm mắt lại, trong lòng thầm nhủ đờ… mờ….
Một lúc lâu sau, Dương Tinh tạm tha cho Từ miệng rộng, quay đầu đòi gói ô mai. Cô thắc mắc: “Thịnh Vọng, trong xe lạnh à?”
Thịnh Vọng mở mắt ra: “Dạ?”
Dương Tinh bảo: “Sao tai em lạnh tới mức đỏ lên thế kia?”
Thịnh Vọng: “…”
Cậu cắn răng nói: “Lạnh ạ, bật điều hòa được không cô?”
Bác tài không nói hai lời bật điều hòa nóng lên, Thịnh Vọng cảm giác mình say xe ghê hơn.
Chuyến xe mất 3 tiếng rưỡi, giữa đường họ dừng tại một trạm nghỉ chân ăn uống gì đó, đứng hóng gió một lát, lúc quay về xe Thịnh Vọng đã ổn hơn rồi.
Tời gần trưa, cuối cùng họ cũng dừng xe ở điểm đến.
Lúc Thịnh Vọng xuống xe bùi ngùi nói: “Đây đâu phải hơi vắng vẻ, mà là rừng sâu núi thẳm đúng không? Sao phải đến cái chỗ này vậy?”
Dương Tinh nói: “Để nhốt các cậu vào đây chứ sao.”
“Bọn em có phải đến lao động cải tạo đâu.”
“Mấy năm đầu không thế này đâu, mỗi một trại đông trại hè cho học sinh trúng tuyển đều được sắp xếp ở trường học trong thành phố, cậu có biết đám trẻ trâu các cậu khó quản đến mức nào không? Cậy đây không phải trường mình, chuyện gì cũng làm được. Tôi nhớ có một năm bắt được 12 đứa trèo tường đi chơi trong một đêm. Người ta không tiện chỉ đích danh, chỉ biết ngày ngày gửi báo cáo lên văn phòng tập huấn về những đứa đi cả đêm không về.”
Thịnh Vọng và Giang Thiêm liếc nhau, thầm nghĩ những lời mắng chửi mà đàn anh đàn chị không phải chịu sắp bị trút xuống đầu họ rồi.
“Được rồi.” Cậu cam chịu số phận, theo Dương Tinh đến văn phòng báo danh.
Ngôi trường này rộng hơn cậu tưởng, được ngọn đồi nhỏ chia làm hai khu vực trước và sau, đằng sau là khuôn viên chính của trường, phía trước nhỏ hơn. Lãnh đạo nhà trường vô cùng hào phóng, cung cấp toàn bộ mảnh đất trước núi cho trại tập huấn.
“Học tập tại tòa nhà thí nghiệm đằng trước, chỗ ở mượn tạm ký túc xá công nhân viên chức, chắc chắn điều kiện kém hơn khách sạn, giường tầng thôi nhưng tốt hơn nhiều kí túc xá học sinh bình thường, hai người một phòng.” Giáo viên phụ trách hậu cần đưa cho Thịnh Vọng và Giang Thiêm hai tấm thẻ ra vào, nói: “Kí túc xá phân theo trường học, các em vừa đủ hai người luôn. Buổi tối không có quy định tắt đèn, không hạn chế điện đóm và nước ấm, nhưng mà —-”
Thầy giáo trưng vẻ mặt nghĩ lại mà sợ, nhấn mạnh rằng: “Có vết xe đổ rồi, tôi vẫn phải nói một câu, tuân thủ nội quy trường học, được chứ? Các em không phải khách du lịch đâu đấy.”
Thịnh Vọng ngẫm lại suy nghĩ của mình trước khi đến đây, bỗng hơi chột dạ.