Ba tháng sau, bụng Giang Nhân Ly mới lộ rõ.
Chẳng hiểu sao cô tin chắc cục cưng trong bụng mình nhất định là con trai. Mạc Tu Lăng khó hiểu, cô còn chưa có đi làm siêu âm, mà chỉ dựa vào giác quan thứ sáu của mình để đoán.
Không chỉ vậy, cô còn bắt anh đi mua quần áo trẻ con. Anh bị cô giục đến phiền muộn nên cũng phải chiều ý cô, dần dà, trong nhà ngày càng nhiều quần áo và giày dép trẻ con. Chưa hết, cô còn bắt anh mua đồ chơi về, toàn bộ đều là đồ chơi cho con trai. Anh chịu thua. Con còn chưa có ra đời mà đã làm cho mọi người biết hết.
Có điều, ai bảo phụ nữ có thai địa vị rất lớn chứ?
Anh cũng không nhàn rỗi, anh lên mạng tìm hiểu toàn bộ những việc phụ nữ có thai nên làm và không nên làm. Còn viết ra giấy dán ở cửa phòng, nhằm nhắc nhở cô.
Chiều tan ca về nhà anh sẽ cùng cô đi dạo trong khu nhà một lát. Hoạt động một chút rất tốt cho phụ nữ có thai.
Anh rốt cuộc mở miệng: “Vì sao em lại muốn sinh con trai?”
“Con trai thật tốt, có thể cho nó tự sinh tự diệt, không cần phiền phức. Con gái thật lắm rắc rối. Anh chưa từng nghe qua, con gái đòi nhà giàu, con trai đòi nhà nghèo sao?”
“Em lười biếng cũng đừng phát huy trên phương diện này chứ?” Anh không đồng ý lắc đầu.
“Con là ở trong bụng em, theo em mười tháng, từ bụng em mà ra, em chỉ bộc lộ một chút yêu thích cũng không được sao? Có bản lĩnh anh sinh đi!”
“Anh sinh được thì còn cần em làm gì.”
“Công dụng của em là sinh con cho anh à?”
Anh nhíu mày: “Chí ít đây cũng là một trong số đó, được chưa?”
Cô phớt lờ anh.
Anh phát hiện cô ngày càng dễ nổi cáu. Khó tránh người khác nói phụ nữ và trẻ con khó nuôi. Hiện tai cô là hai trong một, vô cùng khó nuôi.
Buổi tối cô cũng không ngủ được, cứ trở mình suốt, khiến anh cũng không ngủ được.
“Em sao vậy?”
“Không sao!”
“Không sao còn chưa ngủ?”
“Anh ngủ của anh, quan tâm em làm gì?”
“Còn không phải do em làm phiền ư?”
Thừa lúc cô còn chưa kịp nổi cáu anh liền lấy lòng: “Nếu em cảm thấy buồn bực thì cứ phát tiết ra. Anh xem trên mạng thấy nói làm vậy hiệu quả không tồi đâu! Đem hết tất cả nói ra ngoài, cái gì cũng không quan tâm.”
“Có thể sao?” Cô hoài nghi.
Anh kinh hãi: “Thử thì biết!”
Cô gật đầu: “Được, em thử!”
Sau đó cô thật sự nói trôi chảy: “Em thích người ích kỷ. Anh nói xem, người ta vĩ đại như vậy làm gì chứ. Vài năm vất vả khổ cực chỉ để đổi lấy một câu khen ngợi, có ý nghĩa sao? Còn nữa, em không thích nhất là những người đàn ông vĩ đại. Cái gì mà vì nước vì dân, hy sinh người phụ nữ, nhiều năm sau lại giả vờ nhớ tới, lập đền thờ. Em cũng không thích đàn ông lương thiện, tự cho rằng mình là người tốt, gặp phải người phụ nữ muốn tự sát, anh ta cũng mặc kệ mình có thích hay không mà lập tức đến ôm đi, người ta tự sát thì có liên quan gì tới anh ta chứ, muốn chết thì chết, Trung Quốc lớn như vậy, thiếu gì kẻ ngốc chứ? Còn có loại đàn ông tự cho mình là đúng, ai nói cũng tin nhưng lại không tin vợ mình, hắn ta ở bên ngoàn ăn chơi trác táng thì không sao, thế mà vợ mình đi ăn với người khác phái là hắn mắng lên mắng xuống.”
Cô vẫn chưa hết tức giận: “Em chỉ thích người ích kỷ thôi. Anh ta yêu em, chiều chuộng em, lúc nào cũng giữ em bên cạnh, dù có chuyện gì cũng sẽ không hy sinh em, sẽ không bao giờ vì người ngoài mà nghi ngờ em, cũng sẽ không tin bất cứ lời nào của người khác. Cho dù em có làm sai cái gì, cũng sẽ đứng bên cạnh em. Anh ta làm việc gì cũng sẽ suy nghĩ đến em trước tiên, không quản người khác lời ra tiếng vào. Tất cả những người phụ nữ khác đối với anh ta đều là phù vân, dù có ai đó vì anh ta mà tự sát, giả bộ như Lâm Đại Ngọc, cũng cút sang một bên, nói tóm lại, anh ta chỉ cần có mình em là đủ, tiểu tam tiểu tứ gì đó đều không có cửa.”
Cô nói liền một mạch, tâm tình tốt lên rất nhiều.
Anh sững sờ nhìn cô.
Cô dè dặt nhìn anh, sợ bộ dạng “đàn bà chanh chua” vừa rồi hù dọa anh: “Cái này… chỉ là em nghĩ thôi nha, không có nghĩa là…”
Anh cắt ngang lời cô, kéo cô lại gần: “Giờ chúng ta nên ngủ được không?”
Cô nhíu mày: “Vì sao?”
“Vì, anh chính là người đàn ông ích kỷ hiếm có đó.”
Cô không có nói tiếp, khóe miệng cong lên mỉm cười.
~~Happy ending~~Đôi lời người dịch“Đây là một trò đùa hoang đường, hóa ra cái gọi là chân tướng cũng không phải là sự thật. Sự thật chính là, nếu như thật lòng yêu cô, anh sẽ bất chấp mọi thứ, sẽ vĩnh viễn lựa chọn ở bên cạnh cô.”
Đọc lại câu cuối trong văn án, tôi tự nhiên lại nhớ lại lần đầu tiên đọc truyện này. Lúc ấy tôi băn khoăn, sao chân tướng lại không phải là sự thật? Dần dần các tình tiết trong câu chuyện giữa bốn con người này được mở ra dưới ánh sáng, tôi mới hiểu. “Chân tướng” ở đây là thứ mà bọn họ – Mạc Tu Lăng & Giang Nhân Ly – nhìn thấy, cảm nhận bằng trực giác của bản thân. Họ ngỡ đó là sự thật, để rồi tự hành hạ bản thân mình, tự sa chân vào cái gọi là “phương án 2″ – sự lựa chọn bất đắc dĩ! Anh yêu cô nhưng không dám thổ lộ, khiến cho có kẻ thứ ba lợi dụng nhược điểm của anh và cô để tách hai người ra. Cô yêu anh nhưng trong mắt cô lúc ấy chỉ nhìn thấy “cặp thanh mai trúc mã” kia, lòng kiêu ngạo và sự tự tôn không cho phép cô tranh giành. Trong cái đêm anh hôn lên trán cô, nhưng vì nhút nhát mà anh vội vã gọi tên “Đình”, lúc ấy, phải chăng chính là lúc cô đã thực sự lựa chọn từ bỏ tình cảm với anh, phải chăng chính là “vì không chiếm được, cho nên mới buông tay…”? Cứ như thế, họ bỏ lỡ nhau, tuổi thanh xuân đẹp đẽ cùng mối tình âm thầm của bọn họ được cất giẫu kỹ lưỡng trong “bảo khố ký ức”.
Nhưng hai con người đáng thương ấy đâu dễ dàng thoát ra khỏi sợi dây định mệnh. Hai năm, một cuộc hôn nhân không tình yêu, sự xuất hiện của một Diệp Tư Đình, cùng với đó là một chuỗi dài những khúc mắc trong cuộc đời họ dần dần được tháo gỡ. Cuối cùng họ cũng vẫn ở bên nhau, “bất chấp mọi thứ, vĩnh viễn lựa chọn ở bên nhau”.