Ai Là Định Mệnh Của Ai

Chương 23

Chương 3: Thử yêu thì “xôi hỏng bỏng không”
Vừa mới tiến triển được một tí đã thất bại! Tôi và Chu Nhất Minh thử yêu nhau rồi cứ thế giữa đường đứt gánh. Tôi không những không có bạn trai mà ngay cả một người bạn tốt cũng không giữ được, cuối cùng tất cả đều “xôi hỏng bỏng không”.
1.
Năm mới qua đi, một tháng trời ăn uống no say khiến thân hình tôi trở lại trạng thái “đầy đặn”. Than ôi, sự nghiệp giảm béo quả là một cuộc chiến gian nan, lơ là một chút cũng không được!
Nhưng vấn đề cá nhân còn khiến tôi phiền lòng hơn chuyện giảm béo gấp bội phần. Năm nay tôi chính thức bước sang tuổi hai mươi sáu. Tuổi hai mươi lăm qua đi, tôi của tuổi hai mươi sáu đã là chiếc bánh ga tô để qua đêm, không còn “tươi ngon” nữa. Nhưng một nửa của tôi đang ở phương trời nào? Ngay cả bóng dáng cũng chưa thấy xuất hiện. Bạn nói xem, có buồn hay không chứ?
Để đấu tranh thoát khỏi vấn đề cá nhân này càng sớm càng tốt, tôi lao vào các cuộc hẹn hò, bất luận là ai giới thiệu, đối tượng ra sao tôi đều đồng ý gặp mặt. Thế nên suốt cả mùa xuân tôi không ngừng đi xem mặt. Ngoài lúc đi làm, thời gian còn lại không phải là đang xem mặt thì cũng là trên đường đến xem mặt. Có trách cũng chỉ trách cảnh xuân tươi đẹp càng khiến người ta chất chứa tâm tư.
Không đi xem mặt thì không biết, đi xem rồi mới giật nảy cả mình, thì ra muốn tìm một người đàn ông tốt thích hợp để yêu đương, kết hôn thật sự không dễ dàng.
Con trai thời buổi này, theo như ngôn ngữ trên mạng thì đúng là loại “thượng hạng” gì cũng có, một số còn có thể giết bạn chết tươi.
Nói có sách mách có chứng, hãy nhìn vào một số trường hợp xảy ra với tôi để làm ví dụ kiểm chứng.
Anh chàng “thượng hạng” thứ nhất: Người này là cháu của một chú hàng xóm, làm ở Sở Lâm nghiệp. Người giới thiệu đưa hai chúng tôi đến gặp nhau. Anh ta rất thích gặng hỏi chuyện tình cảm trước đây của tôi, ví dụ như đã từng yêu mấy người, tại sao lại không yêu nữa... Tôi thấy rất phản cảm, hỏi những điều đó thú vị lắm à? Lớn như thế rồi, ai mà chẳng có quá khứ? Tôi quay sang hỏi anh ta trước đây đã từng yêu mấy người, tại sao lại chia tay? Anh ta cũng tỏ ra không hài lòng. Đấy, xem xem, đúng là điển hình của việc “chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn”.
Kết quả lần gặp mặt này không nói cũng biết, chẳng ai vừa mắt ai. Anh ta còn quay sang người giới thiệu phàn nàn rằng tôi không mấy dịu dàng. Tôi tức quá hóa buồn cười, chắc anh ta hỏi gì tôi trả lời nấy mới được xem là dịu dàng? Anh ta dựa vào cái gì chứ?!

Anh chàng “thượng hạng” thứ hai: Con trai cô cháu gái họ của bạn cũ của bà nội tôi, khi gặp từ đầu chí cuối chỉ nhắc đến mẹ anh ta. Bố anh ta mất sớm, anh ta nguyện cả đời này phải báo hiếu mẹ. Cho nên anh ta chỉ có một yêu cầu với người vợ tương lai là nhất định phải cùng anh ta báo hiếu, không được cãi lại bà, không được làm bà tức giận, mọi việc đều phải nghĩ đến bà trước... Tôi kiên nhẫn ngồi nghe sau đó khách khí đứng dậy cáo lui: “Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước!”
Anh chàng này không phải người xấu, nhưng tuyệt đối không thích hợp làm chồng. Mẹ anh ta vất vả quá nhiều vì anh ta, anh ta nên báo đáp nhưng không có quyền yêu cầu người vợ tương lai của mình cũng phải báo hiếu một cách vô điều kiện như thế. Nói một cách đơn giản, mình mắc nợ tại sao lại bắt người khác trả giúp?
Anh chàng “thượng hạng” thứ ba: Sếp bé trong một cơ quan nào đó, trong suốt thời gian gặp mặt, lúc nào cũng ra vẻ ta đây lãnh đạo khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Anh ta luôn miệng hỏi làm người nghe mà phát cáu: “Em có biết nấu cơm không? Biết giặt giũ không? Có biết làm việc nhà không? Có biết...”
Tôi cố nín nhịn, cuối cùng không chịu được nữa, liền bật lại: “Này anh, nếu anh muốn tìm một bảo mẫu thì hãy ra cửa rẽ trái, đi khoảng năm mươi mét, có một trung tâm giới thiệu người giúp việc đấy. Tôi không đáp ứng được!”
Tôi nghĩ cái tay trưởng phòng này muốn tìm bảo mẫu thì đúng hơn. Anh ta đến trung tâm giới thiệu người giúp việc chắc thích hợp hơn đến trung tâm môi giới hôn nhân.
Anh chàng “thượng hạng” thứ tư: Vị này làm trong lĩnh vực kinh doanh, chúng tôi hẹn gặp tại một nhà hàng. Anh ta mới có hai mươi chín tuổi mà cứ như ông cụ non, đã không thông minh còn học đòi người khác hói đầu. Cái kiểu tóc “hỗ trợ trung ương” ấy khiến tôi không có cảm tình, ngoài mặt không biểu lộ nhưng đã ngầm xác định không cùng anh ta đi đến đâu rồi.
Ăn xong, anh ta thẳng thừng hỏi: “Xin hỏi cô có ấn tượng thế nào về tôi?”
Tôi cũng chẳng quanh co: “Tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau.”
Anh ta càng dứt khoát hơn: “Được, vậy bữa này tôi không mời nữa, ai trả phần người ấy.”
Tôi phục sát đất luôn, thật không hổ danh là người làm kinh doanh, nếu không có lợi, tuyệt đối không bỏ ra một đồng.
Anh chàng “thượng hạng” thứ năm: Người giới thiệu nói đây là một chàng trai trẻ tài năng. Tôi cùng anh ta ăn cơm, suốt bữa ăn anh ta chỉ thao thao bất tuyệt về giang sơn đất nước. Nói chán nói chê rồi dọn hết bát đũa sang một bên, giở bản đồ, chỉ chỗ này chỗ kia, nói trong tương lai anh ta sẽ xây dựng như thế nào, nói hăng đến mức nước bọt bắn tung tóe.

“Chỗ này tôi chuẩn bị xây dựng sân bay, chỗ này dự định sẽ xây một tòa nhà đồ sộ có tính biểu tượng cao, chỗ này tôi dự định...”
Tôi dở khóc dở cười “cổ vũ”: “Ừm, anh quả là... một nhân vật phi thường!”
Đối với những người đàn ông có “chí lớn” như thế này, con chim yến nhỏ bé như tôi chắc phải tìm đường khác mà bay thôi, không thể chung đường được!
Anh chàng “thượng hạng” thứ sáu: Vị này là do dì em mẹ tôi giới thiệu, con trai của người bạn học của dì. Theo như dì nói thì điều kiện gia đình anh ta rất tốt, bố mẹ anh ta đã chuẩn bị sẵn một căn hộ để con kết hôn. Khi mới gặp anh ta, tôi cũng có ấn tượng rất tốt, trông khôi ngô, tuấn tú, nói chuyện cũng thấy hợp. Tôi cứ nghĩ sau mấy lần giẫm phải phân chó cuối cùng cũng may mắn giẫm phải cục vàng, ai ngờ mới gặp mặt được hai lần, anh ta đã tìm tôi mượn tiền, nói là muốn mua ô tô gì đó, đòi vay năm vạn tệ.
Tôi đương nhiên không đồng ý. Anh ta giận dữ nói: “Sao em nhỏ mọn thế? Sau này kết hôn em sẽ cùng anh ở nhà mới, giờ cũng nên bỏ ra chút tiền để anh mua xe chứ!”
Cái loại đàn ông gì thế không biết! Nói thực, lúc đó tôi chỉ muốn vả cho anh ta mấy cái. Cái đồ chết tiệt!
Sau đó, tôi cũng đi xem mặt vài lần nữa nhưng càng gặp càng thất vọng. Tôi có cảm giác như chẳng có ai chân chính, đàng hoàng, toàn đàn ông kiểu gì không biết! Sao số phận của tôi lại hẩm hiu thế? Sau đó, tôi đọc được một bài viết trên mạng, một cô gái quá lứa lỡ thì đi xem mặt bảy mươi lần vẫn chưa gặp được người phù hợp, trong lòng mới thấy cân bằng trở lại. Chị mày đã đáng thương rồi, vậy mà trên đời còn có người đáng thương hơn chị mày bội phần! Xem ra không chỉ có mình chị mày long đong trên con đường tình ái, rất nhiều người cũng lận đận không kém, khổ ải đến phát rồ!
Lúc đầu tôi rất có hứng thú với chuyện đi xem mặt. Người ta nói đó là một môn Kỹ thuật sống nhưng khi tiếp cận với nó, tôi lại thấy đây hoàn toàn là một quá trình mèo mù vớ phải chuột chết, đơn thuần chỉ là chơi đùa cùng số phận. Số may mắn thì có thể gặp được người thích hợp, không may thì coi như mở mang đầu óc, biết thêm được khối điều lạ trên đời.
Sau nhiều lần xem mặt thất bại, tôi điên tiết thay đổi status trên QQ: “Nếu chị ra đi, hãy đốt cho chị một anh trai!”
Thay status chưa được bao lâu đã thấy Chu Nhất Minh lên mạng. Anh ta gửi cho tôi một biểu tượng gào khóc thảm thiết. “Cùng là kẻ đắng cay, khổ ải đã từng. Nếu anh trai chết, cũng đốt cho anh một chị nhé!”

Thời gian này Chu Nhất Minh cũng đi xem mặt vài lần, nhắc đến mấy cô gái đã từng gặp, anh ta lại nghiến răng kèn kẹt: “Mẹ kiếp, mấy cô gái đó người nào người ấy cứ như quả mìn, anh trai đi xem mặt mà tưởng như đi gỡ mìn vậy.”
Đối tượng đầu tiên Chu Nhất Minh xem mặt là cô nhân viên làm ở một công ty liên doanh với nước ngoài. Lần đầu tiên gặp mặt đã muốn anh ta tặng quà, nói cô ta thích một chiếc túi giá lúc đầu hơn hai nghìn tệ, giờ giảm giá còn hơn một nghìn, rất rẻ. Nghe nói thế, anh ta đã lạnh toát sống lưng, hơn một nghìn tệ mà còn nói là rẻ? Cứ như anh ta là thằng ngốc không bằng!
Anh ta không đồng ý tặng túi, người ta lập tức tỏ ra không vui rồi đứng dậy, nói một câu rồi đi thẳng: “Xin lỗi, em bỗng nhớ ra có việc phải đi. Tạm biệt!”
Lần tạm biệt này đương nhiên là không bao giờ gặp lại.
Đối tượng thứ hai là một cô gái làm thủ quỹ, vừa ngồi xuống đã nghe cô ta thao thao bất tuyệt một mình: “Có một số việc em phải nói ngay từ đầu, anh nghe kĩ nhé! Sau khi kết hôn, em tuyệt đối không ở cùng gia đình nhà chồng, anh phải mua một căn hộ khác, căn hộ phải nằm ở trung tâm thành phố. Còn nữa, em không thích có con, một đứa cũng không muốn, em không thích trẻ con, càng không muốn chăm chúng. Cuối cùng, em hy vọng chồng tương lai phải đủ khả năng đảm bảo cuộc sống cho cả gia đình, tiền lương của em, em sẽ giữ lại để tiêu riêng...”
Chu Nhất Minh sao có thể kiên nhẫn nghe hết được, lần này đến lượt anh ta chủ động đứng dậy trước. “Xin lỗi, anh chợt nhớ ra vẫn còn việc phải làm. Tạm biệt!”
Đối tượng thứ ba cũng là một viên chức, mặt mũi xinh xắn, Chu Nhất Minh mới gặp đã cảm thấy có tương lai. Không ngờ cô nương này còn nguy hiểm hơn cô trước, hỏi trực tiếp anh ta những vấn đề mang tính then chốt. Có xe chưa? Có nhà không? Có tài khoản không? Mỗi tháng thu nhập bao nhiêu... Hỏi tới mức anh ta khi đó không còn ý kiến gì nữa!
Đối tượng thứ tư là một cô sinh viên đại học năm thứ hai, người giới thiệu đưa cho anh ta mã số QQ của cô ta, nói để hai thanh niên tự làm quen. Khi nói chuyện trên QQ, anh ta thấy cô gái này rất được, không thực dụng như mấy cô trước, liền hẹn gặp mặt. Vừa gặp, anh ta đã giật thót cả mình, cô gái này quá xấu, mặt đầy tàn nhang, hai hốc mắt chi chít chấm đen như mắt quạ.
Anh ta thấy hơi thất vọng về lần xem mặt này nhưng đã trót gặp rồi, dù sao cũng nên mời người ta ăn cơm. Ăn xong, cô ta còn muốn đi hát, anh ta gắng gượng đưa cô ta đến một quán karaoke. Trong phòng hát, tiểu nha đầu này còn điên đến mức vừa nhảy vừa lắc lư cái đầu loạn lên. Hoang dại đến mức khiến anh ta nổi cả da gà, chợt nghĩ con bé này không phải uống thuốc lắc chứ, đừng có đẩy anh cùng vào đồn công an nhé...
Thế là anh ta giả vờ muốn đi vệ sinh rồi chuồn mất. Về nhà lập tức cho số QQ của cô ta vào danh sách đen, không dám qua lại nữa.
Đối tượng thứ năm là do đồng nghiệp của mẹ anh ta giới thiệu, một y tá, dáng vẻ rất nhút nhát. Chu Nhất Minh nghĩ, xem mặt nhiều như thế rồi, giờ mới gặp được một cô gái chân chất một chút. Nhưng cô y tá này mắc bệnh xấu hổ quá mức, ở bên anh ta mà cứ như ngậm hột thị, nếu ý gì có thể nói được hai từ thì dứt khoát không nói ba, điều đó khiến anh ta rất mệt mỏi, khó chịu, còn nói được cái cóc khô gì nữa!
Tối hôm đó, tôi và Chu Nhất Minh kể khổ với nhau trên QQ, người này nói phải đi đâu để kiếm được một người bạn trai tốt bây giờ, người kia nói kiếm đâu được bạn gái tốt, thật đúng là hai kẻ đắng cay, khổ ải đã từng.

Tôi bất bình gõ bàn phím: “Mẹ kiếp, ngày trước đọc tiểu thuyết lãng mạn, những Vương Lão Ngũ kim cương, vàng ròng nhiều như lá rụng mùa thu, các nhân vật nữ chính thoải mái chọn lựa. Sao ngoài đời thực lại khác xa đến thế? Không cần nhắc đến những anh chàng kim cương, vàng ròng, chỉ sợ bạc đồng cũng khó gặp được một người.”
Chu Nhất Minh gõ một biểu tượng cười ha ha. “Cô nương bự ơi, đến giờ em vẫn còn nằm mơ có một vị tổng giám đốc nào đó đến yêu em à?”
Hồi trung học, tôi mê mẩn đọc tiểu thuyết lãng mạn, ngày ấy cũng là trào lưu một thời. Các truyện cơ bản đều giống nhau, không gì hơn ngoài kiểu nàng Lọ Lem gặp chàng hoàng tử bạch mã, nội dung cũ rích nhưng lại khiến các cô gái U20 như tôi say như điếu đổ, mất ăn mất ngủ.
Trong truyện xưa, những nhân vật nam chính không phải vua chúa thì cũng là hoàng tử, không phải thương gia giàu có thì cũng là anh hùng võ lâm oai phong, lẫm liệt, tuyệt đối không bao giờ là kẻ thường dân ngu muội. Còn nhân vật nam chính trong các cuốn tiểu thuyết hiện đại thì không phải tổng giám đốc cũng là chủ tịch hội đồng quản trị, đôi khi còn là trùm xã hội đen cho thêm phần phong phú. Vua chúa, hoàng tử cách niên đại tôi đang sống quá xa nên khó có cảm giác gần gũi; còn trùm xã hội đen làm tôi thấy sợ, chỉ có thể tôn kính mà không dám gần gũi. Sau khi một số nhân vật nam chính điển hình đã bị loại thì đương nhiên chỉ còn lại tổng giám đốc và chủ tịch hội đồng quản trị là những đối tượng có thể khiến tôi nảy sinh tình cảm.
Hồi trung học, gần trường tôi có một cửa hàng cho thuê truyện, phàm là những cuốn tiểu thuyết có nhân vật nam chính là tổng giám đốc hay chủ tịch hội đồng quản trị, tôi đều lần lượt mượn về đọc. Những cô gái trẻ đọc nhiều những thể loại truyện thế này sẽ không tránh khỏi mơ mộng được làm cô bé Lọ Lem. Khi đó tôi cũng thường tưởng tượng một ngày nào đó mình sẽ được một chàng trai thành đạt yêu thương. Nhân vật nữ chính trong các cuốn tiểu thuyết lãng mạn đều là những cô gái hết sức bình thường như tôi nhưng luôn được các chàng trai thành đạt yêu thương, hơn nữa những anh chàng đó còn to cao, đẹp trai, khôi ngô, tuấn tú, lại rất chung tình. Hỏi những cô gái trong sáng hồn nhiên như lứa tuổi của tôi không ước ao sao được?
Mong ước đó vốn chôn giấu trong sâu thẳm trái tim tôi, nhưng vào kỳ nghỉ đông năm lớp mười, chúng tôi tổ chức một buổi liên hoan và chơi trò nói thật. Khi đó, tôi đã uống hơi nhiều, bị mọi người hỏi trong tương lai tôi muốn lấy một người như thế nào, tôi liền đập bàn xô ghế, hãnh diện nói trong hơi men: “Tớ... tớ muốn lấy một vị tổng giám đốc, anh ấy cao to, đẹp trai, phóng khoáng, giàu có lại rất chung tình như trong tiểu thuyết ấy.”
Kết quả không cần phải nói, tự nhiên tôi trở thành trò cười ọi người, bị mọi người trêu mãi không thôi.
Chu Nhất Minh tuy học ở lớp bên cạnh nhưng cũng nghe nói đến “lời tuyên bố hùng hồn” của tôi, hễ nhìn thấy tôi là lại nhe răng cười toe toét. “Bé bự ơi, nghe nói tương lai em muốn lấy một anh chàng tổng giám đốc. Có điều tổng giám đốc ở Trung Quốc ít lắm, không nhiều như ở Đài Loan đâu, anh đề nghị em suy nghĩ lại, hạ thấp yêu cầu xuống một chút, lấy quản đốc là được rồi. Số lượng quản đốc bây giờ nhiều hơn tổng giám đốc, khả năng đạt được mục tiêu cũng cao hơn, em thấy có phải không?”
Tôi dở khóc dở cười, tổng giám đốc và quản đốc thì khác nhau là mấy, đều là lãnh đạo cả. Có điều trong tiểu thuyết không bao giờ như thế, nhân vật nữ chính ai lại đi yêu quản đốc, như vậy tiểu thuyết lãng mạn còn gì là tiểu thuyết lãng mạn nữa!
Anh ta còn lảm nhảm mãi không thôi: “Gần nhà máy quân đội của bố mẹ chúng ta có không ít các công xưởng nhỏ như xưởng dệt, xưởng làm giấy, xưởng in ấn, xưởng sản xuất máy móc và thiết bị... Em không có việc gì thì thong dong đi bộ ra đấy, nhất định sẽ gặp được một vị quản đốc. Có điều, có phải là người cao to, đẹp trai, phóng khoáng, tuổi trẻ tài cao, lại còn chung tình nữa hay không thì không dám chắc.”
Tôi điên tiết quẳng chiếc cặp sách vào người anh ta. “Chu Nhất Minh, có tin là em sẽ đánh chết anh không?”
Giấc mơ được lấy tổng giám đốc của tôi lớn dần từng ngày nhưng sau này tôi cũng tỉnh mộng. Tôi hiểu rõ rằng, đợi một tổng giám đốc đến yêu mình là một giấc mơ hết sức viển vông. Không cần nói đến tổng giám đốc, giờ đây đến quản đốc tôi cũng chẳng với tới! Haizz, đều do tiểu thuyết lãng mạn đã hại tôi.

Bình Luận (0)
Comment