Sau khi bữa tiệc hôm ấy kết thúc, Trương Ninh Giản càng ngày càng ra
khỏi nhà nhiều, hơn nữa còn là đến công ty với Trương Ninh Trí, Trương
Ninh Hi tuy vẫn cà lơ phất phơ như thế nhưng thỉnh thoảng cũng đi theo,
Trương Nhất Manh nhận thấy được, trong ba anh nhà họ Trương, chỉ có
Trương Ninh Hi là nhàn nhã rảnh rỗi nhất, chuyện của công ty dường như
chẳng ảnh hưởng hay liên quan gì đến anh cả.
Hôm nay Trương Ninh Trí lại dẫn Trương Ninh Giản và Trương Ninh Hi ra ngoài, không nói gì với Trương Nhất Manh cả, từ sau bữa tiệc hôm đó, ba người càng lúc càng thần bí, Trương Nhất Manh cũng không muốn hỏi, chỉ
kêu họ đi đường cẩn thận rồi ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi.
Dì Thu ở trong nhà, chú Đổng cũng ở bên ngoài, dường như trước khi
Trương Ninh Giản gặp chuyện không may, vẫn là chú Đổng ở nhà trông nhà
vậy.
Điện thoại trong nhà bỗng vang lên, dì Thu chạy đến bật lên nghe,
Trương Nhất Manh vờ như không nghe thấy, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ: lỡ như lại là Hà Lôi thì sao…
Nhưng dì Thu chỉ nhíu mày một cái rồi đi ra noài, trước khi đi còn
quay đầu lại cảnh cáo nhìn Trương Nhất Manh: “Cô Trương, xin hãy cẩn
thận, đừng tuỳ tiện đi ra ngoài, nếu cần thiết thì hãy gọi điện cho cậu
cả. Cậu ấy sẽ nhờ người ta đưa cô đi.”
Trương Nhất Manh >.
Dì Thu thấy Trương Nhất Manh trả lời như vậy cũng phần nào yên tâm
hơn, sau đó vội vội vàng vàng đi ra ngoài, trong đầu Trương Nhất Manh
đầy dấu chấm hỏi, nhưng sau đó tiếp tục chơi game.
Cô đã lên tới level 50 rồi, cũng nhờ Tề Phỉ đưa cô đi làm nhiệm vụ,
còn Nhị sư phụ Ước gì được làm học sinh tiểu học rất là bí ẩn, lúc có cô thôi thì sẽ đưa cô đi, nhưng mà Tề Phỉ vừa xuất hiện là chạy theo Tề
Phỉ liền, đúng là không thể nào hiểu nổi…
Tề Phỉ cũng đang online, mang cô đi đánh quái, điện thoại bỗng nhiên
vang lên, lúc này chỉ còn lại một mình cô, Trương Nhất Manh đành đi bắt
điện thoại.
“Alô?”
Người bên kia điện thoại không nói gì.
Trương Nhất Manh: “???”
“Alô” Trương Nhất Manh tiếp tục, định nếu đối phương không trả lời
thì sẽ cúp máy, nhưng bên kia chợt truyền đến một giọng nói, là phụ nữ:
“Cô là bạn gái của Ninh Giản đúng không?”
Trương Nhất Manh ngẩn người, chắc lại là người quen của nhà họ
Trương, nhưng cô không biết người này, nghe giọng nói hẳn không phải Hà
Lôi rồi.
“Vâng ạ, xin hỏi cô là ai?”
Trương Nhất Manh nghi ngờ hỏi.
“Tôi là bạn gái trước của Ninh Giản.” Giọng nói của đối phương có
phần khó xử, “Không biết sao điện thoại của Ninh Giản không gọi được,
chắc hẳn anh ấy không muốn nghe điện thoại của tôi, dù gì cũng là tôi có lỗi với anh ấy…”
Trương Nhất Manh chẳng hiểu gì, là bạn gái trước của Trương Ninh
Giản? Có lỗi với Trương Ninh Giản? Nhưng mà nghe giọng nói cô nàng sao
có vẻ ấm ức hơn là có lỗi vậy nhỉ…
“Ồ… vậy… cô gọi đến có chuyện gì không?” Trương Nhất Manh cũng có chút khó xử.
Người bên đầu dây kia dừng lại một lúc rồi bảo: “Tôi có đồ muốn trả
lại cho anh ấy, Ninh Giản từng cầu hôn tôi, tôi cũng đã nhận nhẫn của
anh ấy, nhưng khi chia tay lại quên trả mất…”
Trương Nhất Manh quýnh lên: “Chiếc nhẫn?!”
Trương Ninh Giản từng cầu hôn một người khác, nhưng mà nhìn Trương
Ninh Trí và Trương Ninh Hi thì hình như họ không biết, hơn nữa Trương
Ninh Giản chẳng phải đang quen An Đường Đường sao… À không phải, An
Đường Đường và Viên Phục là một đôi…
Mấy người có tiền sao lại phiền thế này?!
Hơn nữa sao trong bữa tiệc hôm ấy, người này không có xuất hiện? Xem
ra Trương Ninh Trí sợ mọi người khó xử nên mới cố ý không mời bạn gái
trước của Trương Ninh Giản…
“Được rồi, cô cứ mang chiếc nhẫn đến đây đưa tôi là được, Ninh Giản
ra ngoài rồi.” Trương Nhất Manh lúng túng nói, “Cô có biết căn biệt thự ở chân núi không?”
Đối phương nói: “Vâng.”
Trương Nhất Manh thấp thỏm trở về phòng, mở cửa sổ game trên máy tính.
Bạn gửi tin nhắn cho【 Long Phỉ Phượng Vũ 】: Vừa rồi tớ có đi nghe
điện thoại, hình như là bạn gái trước của Trương Ninh Giản! Trương Ninh
Giản còn từng cầu hôn cô nàng nữa?! Nhưng mà cô ta nói hai người họ
không kết hôn là lỗi tại cô nàng.
【 Long Phỉ Phượng Vũ 】 gửi tin nhắn cho bạn: Thật không? Ghê vậy sao?! Mà cô ta gọi điện thoại đến làm gì? Muốn quen lại sao?!
Bạn gửi tin nhắn cho 【 Long Phỉ Phượng Vũ 】: Không phải! Cô ta nói cô ta thấy có lỗi với Ninh Giản nên mới đem nhẫn đến trả.
【 Long Phỉ Phượng Vũ 】gửi tin nhắn cho bạn: Ồ… nhưng sao cô ta không gọi cho Trương Ninh Giản luôn?!
Bạn gửi tin nhắn cho 【 Long Phỉ Phượng Vũ 】: Cậu nghĩ xem?!
【 Long Phỉ Phượng Vũ 】gửi tin nhắn cho bạn: Aiz, tớ quên mất, Trương
Ninh Giản bây giờ… Haiz, cậu đúng là đa năng thật, bảo mẫu, ôsin, bạn
gái… Cái gì cũng làm được cả, nhất định phải nói Trương Ninh Trí tăng
lương cho cậu đó.
Bạn gửi tin nhắn cho【 Long Phỉ Phượng Vũ 】: Tăng nhiều rồi… Khoan, có tiếng chuông… Tới nhanh vậy sao ta?
【 Long Phỉ Phượng Vũ 】gửi tin nhắn cho bạn: Ừm. Tí nữa nhớ kể cho tớ nghe với nhá!!!
Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, Trương Nhất Manh vừa nói “Tôi đến đây” vừa đi ra mở cửa…
Cô dừng lại, có chút bất an nhìn người trên màn hình điện thoại,
người đứng trước cửa không phải là một “hoa hậu” như trong tưởng tượng
của cô, mà đó là một người đàn ông, sắc mặt lạnh lùng, thâm hiểu, tuy
vậy gương mặt lại có nhiều nét giống anh em họ Trương – – chắc hẳn những người đẹp trai nhìn đều giông giống nhau như vậy, tay phải hắn ta nhấn
chuông, tay trái nắm chặt chiếc khăn màu trắng.
Trương Nhất Manh: “…”
Cô dở khóc dở cười, cầm điện thoại lên nói: “Anh là ai vậy? Đừng nói
với tôi anh là “bạn gái trước” của Ninh Giản nha. Tôi không phải kì thị
đồng tính luyến ái, nhưng mà nước ta vẫn chưa cho phép người đồng tính
kết hôn, còn đang thông qua mà. Trương Ninh Giản làm sao mà cầu hôn anh
chứ?”
Người kia sửng sốt, mép miệng giật giật, nét mặt khá là kì lạ, lắp bắp nói: “Tôi…”
Chắc hẳn là quá hồi hộp nên hắn lấy cái khăn màu trắng bên tay trái ra lau mồ hôi, vừa lau vừa nói: “Cô Trương Nhất Manh, tôi…”
“Rốt cuộc anh là ai?” Trương Nhất Manh cảnh giác hỏi: “Tả Hưởng à?”
Chỉ có thể là hắn, mới nhìn đã biết không phải người tốt rồi.
“Không không không, tôi không phải là Tả Hưởng…” Đối phương nói, “Tôi là người tốt… Hắt xì!”
Hắn hắt hơi một cái, tiện tay lấy cái khăn xoa xoa nước mũi, nói: “Tôi…”
Song, còn chưa dứt lời hắn đã ngã xuống đất.
Trương Nhất Manh: “…”
Cái khăn lông… -_-
Chẳng lẽ trên cái khăn đó có thuốc mê, sau đó hắn đợi Trương Nhất
Manh mở cửa liền chụp cái khăn đó lên đầu cô, nhưng mà sao… Sao hắn lại
lấy cái khăn vừa lau mồ hôi xong lau nước mũi chớ… Đầu óc có bình thường không thế…
Trương Nhất Manh dở khóc dở cười mở cửa, quả nhiên thấy đối phương
đang nằm dưới sàn đất, Trương Nhất Manh cẩn thận lấy chân đá đá vào
người hắn thử, thấy vẫn không có chút phản ứng nào. Ai Là Mẹ Anh
Đúng là phiền phức mà.
Trương Nhất Manh lắc đầu, chuẩn bị đóng cửa lại gọi điện cho Trương
Ninh Trí, song, cô vừa mới quay người lại đã bị người kia kéo chân lại,
Trương Nhất Manh còn chưa kịp phản ứng đã ngã về sau, đối phương cũng
rất chi là tốt bụng, không nỡ để cho cái ót cô tiếp đất, nhanh chóng đỡ
lấy cô, nhưng cũng không tốt như Trương Ninh Trí – vừa tiếp xúc với cổ
cô liền giữ chặt lại, sau đó lấy cái khăn đặt lên miệng và mũi Trương
Nhất Manh.
Trước khi Trương Nhất Manh mất đi ý thức chỉ suy nghĩ được hai điều.
Một. Cô mới là phiền phức.
Hai. Cái khăn đó… Có sạch không vậy … Tên tiện nhân Tả Hưởng này…