“Quân Hoàng Triều tập kích! Quân Hoàng Triều tập kích!”
Bùi Thuẫn cả kinh, điều đầu tiên y nghĩ đến là phải bắt ngay công chúa thế mạng giao nộp, sau đó tìm cách giấu công chúa thật đi rồi bỏ chạy, vừa nghĩ Bùi Thuẫn vừa đá văng cửa xông vào, ngay lập tức khuôn mặt y trở nên trắng bệch: “Ngươi … Mạc Lam?”
Lúc này, Mạc Lam đang đứng gần cửa sổ, giơ cao đoản kiếm sắc bén về phía Bùi Thuẫn, còn Nhược Tử đang đặt một chân lên cửa sổ, dáng vẻ như sắp nhảy ra ngoài, Bùi Thuẫn nhìn cảnh tượng trước mặt mà phẫn nộ, y hét lớn: “Mạc Lam, ngươi phản?”
Mạc Lam cười như không cười nói: “Bùi tướng quân, kế hoạch của ngài đổ vỡ rồi, ngài còn đứng đây làm gì? Không bảo vệ công chúa thật rồi tìm cách chạy trốn sao?”
“Ngươi!!!” Bùi Thuẫn nghiến răng tức giận, y ngàn lần cũng không ngờ được người bên cạnh mình lại phản mình.
“Bùi tướng quân! Quân Hoàng Triều tập kích khắp nơi rồi, chúng ta phải làm sao?” Bất thình lình một binh lính chạy đến, giọng điệu gấp gáp làm sắc mặt Bùi Thuẫn càng thêm khó coi, y vội nhìn lại phía cửa sổ thì lúc này đã không còn một ai.
“Tố..t tốt lắm…” Bùi Thuẫn siết chặt nắm đấm, gằng từng tiếng.
Binh lính kia thấy vậy thì càng kinh sợ, lắp bắp nói: “Bùi … tướng quân..?”
“Truyền lệnh xuống toàn quân, bằng mọi giá phải bảo vệ tiểu công chúa!” Bùi Thuẫn thét lên một tiếng, ánh mắt đục ngầu, nhanh chóng chạy đi.
Mọi kế hoạch của y, từ hình nhân thế mạng, đem công chúa tẩu thoát, cho đến phục quốc say này, tất thảy… tất thảy đều bị một tay Mạc Lam phá vỡ… Nhưng… tại sao lại là nàng?
Tại sao lại có thể là nàng?
Ánh mắt đó, cả đời này làm sao y có thể quên?
Không được hoang mang nữa, không được hoảng loạn nữa, Bùi Thuẫn tự trấn tĩnh mình. Bây giờ, điều cấp bách nhất chính là vạch ra một kế hoạch mới, bằng mọi giá phải đem tiểu công chúa thoát khỏi Hoàng Triều, thoát khỏi kiếp vong nô, thì Dương Phượng mới cơ hội phục quốc.
…
Trăng sáng nhô cao, ánh bạc như gương, từng bông tuyết rơi nhẹ nhàng, bao trùm lấy một biệt viện to lớn nằm giữa hoang thành.
Ánh lửa bừng cháy ở khắp nơi, quân Dương Phượng, từng người một đổ xuống, tuyết trắng nhuộm thành máu đỏ.
Có ai ngờ, quân doanh cuối cùng của Dương Phượng quốc lại là một biệt viện nằm trên đất Hoàng Triều? Có ai ngờ, bất thình lình quân địch lại tập kích? Có ai ngờ, kế hoạch chu toàn của Bùi Thuẫn đến phút cuối lại sụp đỗ?
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Người có mưu tính thế nào, thành công hay không vẫn là do ý trời.
Nhưng …
Vẫn có một ngoại lệ.
…
“Ngươi chỉ huy những binh lính còn lại bảo vệ bên ngoài, tuyệt đối không được để quân Hoàng Triều vào được đây.” Bùi Thuẫn bỏ lại một câu dặn Ấu Nghiêm rồi đi vào trong. Nếu may mắn, mọi chuyện sẽ vẫn theo sắp xếp của y.
Biệt viện này vẫn như cũ, trống trải và đơn điệu. Tuyết vẫn đang rơi, bầu trời ban đêm như điểm thêm những vì sao lấp lánh. Trên nền tuyết lạnh lẽo, có một người mặc bạch y đứng quay lưng lại, một bên tà áo trắng phớt vệt hồng, trông giống như máu, làm nổi bật giữa khung trời trắng xóa.
Bùi Thuẫn tiến lại gần, y nhìn còng xích bị đứt đoạn dưới tuyết thì sửng sốt, hắn bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể vận công làm gãy xích được sao?
“Bùi tướng quân?” Ngọc Đẳng quay người lại, giọng nói vang lên có chút nghi hoặc: “Ta nghĩ ngài đã sớm đem tiểu công chúa chạy trốn rồi chứ?”
Bùi Thuẫn vừa nghe thấy ba chữ “tiểu công chúa”, sắc mặt lập tức trắng bệch: “Ngươi … biết tiểu công chúa?” Làm sao hắn biết? Đây là chuyện cơ mật của hoàng thất, làm thế nào hắn biết được? Chẳng lẽ là Mạc Lam?
Bùi Thuẫn nghĩ mà mâu thuẫn, y nhìn chằm chằm nam tử áo trắng đối diện, Ngọc Đẳng thấy vậy, cũng không ngại nói thẳng: “Chúng ta bắt một cung nữ trong cung tra hỏi, với điều kiện nàng ta nói ra một tin tức có lợi nhất, chúng ta sẽ thả nàng đi.”
“Ngay từ đầu ngươi để ta bắt, chính là để xác định lại tin này?”
“Không hẳn thế. Ta muốn biết quân doanh cuối cùng của các người ở đâu.”
“Biết được thì làm cách nào ngươi truyền tin ra ngoài?”
“Truyền tin ra ngoài? Bùi tướng quân, ngươi canh gác ta rất chặt chẽ, làm sao ta có thể truyền tin ra ngoài?”
“…Ngươi để lại ám hiệu từ trước?”
Ngọc Đẳng khẽ cười, tán thưởng: “Bùi tướng quân thật thông minh.”
Bùi Thuẫn âm trầm nhìn vệt hồng trên tà áo trắng trước mặt, nhất thời thấu rõ, là lúc đó, hắn để y làm bị thương, chính là cố tình để lại máu làm ám hiệu, dẫn đường cho cứu viện đến sao?
Không thể.
“Lúc ta bắt ngươi đã là ba ngày trước, nếu như trong ba ngày đó có tuyết rơi thì sao?”
“Tuyết rơi? Không thể nào…” Ngọc Đẳng đang nói thì dừng lại, dường như hắn nghĩ đến điều gì, khóe miệng hơi cong lên: “Có người từng nói với ta, mùa đông trời không mây sẽ không có tuyết rơi. Ba ngày trước trời rất trong, ít nhất cũng phải một, hai ngày trở lại mới có thể có tuyết rơi. Trong khoảng thời gian hai ngày đó, vừa đủ để quân cứu viện tới.”
Bùi Thuẫn nghe xong liền trầm mặc, không lâu sau chợt mở miệng: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Trận chiến này đã kéo dài tận 6 ngày, tính thêm hôm nay là 7 ngày. Ban đầu là đánh ở biên giới Dương Phượng, nhưng sau bốn ngày chiến đấu, Bùi Định(*) lãnh binh tử thù không lùi, cuối cùng lại chết trên chiến trường, biên giới thất thủ, Trác Văn Chương lập tức dẫn quân tiến đến công thành.
(*) Bùi Định là cha của Bùi Thuẫn, là một võ tướng già dày dặn kinh nghiệm sa trường.
Trong thành, Bùi Thuẫn thấy tình hình như vậy, liền tìm mọi cách điều binh vòng ra ngoài biên giới, đánh úp vào bên trong lấy lại thế chủ động. Nhưng lại không ngờ, y bị Ngọc Đẳng tương kế tựu kế đợi sẵn ở ngoài, toàn quân thiệt mạng hơn một nửa, Bùi Thuẫn đành bỏ thành, dời số quân lính còn lại về bản doanh bí mật ở Hoàng Triều.
Bản doanh bên ngoài nhìn giống như một biệt viện, nhưng bên trong là nơi dành cho binh sĩ tập luyện, nơi này được Dương Phượng Liệt(*) bí mật xây dựng từ năm năm trước, nhân lúc Ngọc Vận Hoàng Triều đang nội biến, cũng từ lúc đó, Dương Phượng Liệt đã ấp ủ âm mưu xâm lược đế quốc này(*), chỉ là y không ngờ được, sau khi Thiên Hạo đế(*) lên ngôi, hắn lại dám đem binh đi xâm lược trước.
(*) Dương Phượng Liệt là hoàng đế của Dương Phượng quốc.
(*) Ngọc Vận Hoàng Triều và Dương Phượng quốc là hai đế quốc lớn. Tuy lực lượng ngang nhau, nhưng luận về mưu lược và dụng binh thì Hoàng Triều hơn hẳn. Năm xưa Dương Phượng Liệt không đem quân đi xâm lược Hoàng Triều cũng vì e ngại Ngọc Văn Cung(*) vẫn còn sống.
((*)) Ngọc Văn Cung từng là một võ tướng rất giỏi, về sau y đoạt ngôi làm hoàng đế, lập nên Ngọc Vận Hoàng Triều, tuy đoạt ngôi nhưng hào khí của y không hề thuyên giảm mà lại tăng vọt, Ngọc Vận Hoàng Triều từ một tiểu quốc nhỏ trở thành một đế quốc lớn, có thể sánh ngang bằng với Dương Phượng quốc, khí thế này đã khiến các nước láng giềng phải nhún nhường và kính nể, nhưng đồng thời cũng mang lại mối đe dọa lớn cho Dương Phượng.
(*) Thiên Hạo đế là niên hiệu của Ngọc Quân Kiệt – hoàng đế Ngọc Vận Hoàng Triều lúc bấy giờ.
Ngày thứ năm, Bùi Thuẫn nghe tin hoàng tộc trong lúc bỏ trốn bị bắt lại và giết chết, chỉ còn duy nhất tiểu công chúa chạy thoát đang ở ngoài kia, Bùi Thuẫn lập tức sai người đi tìm kiếm, ngay cả mình cũng đi tìm, tuy không tìm thấy tiểu công chúa nhưng bù lại, y gặp Ngọc Đẳng ở Dịch Lăng. Biết được tầm nguy hiểm của Ngọc Đẳng trong trận chiến vừa rồi, Bùi Thuẫn liền xuất kiếm giết hắn, nhưng sau đó lại đổi ý bắt làm con tin.
Ngày thứ sáu, một binh lính tìm được tiểu công chúa đưa về bản doanh, Bùi Thuẫn rất vui mừng, gánh nặng trên vai như được trút bỏ, ngay sau đó y vạch ra một kế hoạch thâm nhập quân doanh của Ngọc Đẳng, giả làm binh lính trà trộn vào trong, nhưng không ngờ lại bị phát hiện, Bùi Thuẫn may mắn tránh được một mạng thì cũng bị thương không nhẹ, vừa đúng lúc này, y gặp được Nhược Tử đang xui xẻo đi ngang qua, không ngờ được nàng tặng dược hoàn, vết thương trên tay liền đỡ đi rất nhiều, y rất cảm kích, nhưng đồng thời cũng nảy ra một tâm kế bắt Nhược Tử đi.
Ngày thứ bảy, nhờ dược hoàn kì diệu của Nhược Tử, vết thương trên tay của Bùi Thuẫn đã không còn đáng ngại, y sai Ấu Nghiêm và Sở Sở canh giữ nàng, còn mình thì ở trong phòng an ủi tiểu công chúa đang hoảng sợ. Sau khi gặp lại Nhược Tử và nàng đồng ý làm công chúa thế mạng, Bùi Thuẫn rất hài lòng, y lập tức đến gặp Ngọc Đẳng giao dịch, không ngờ sau khi y rời đi, Nhược Tử gặp phải Ngọc Đẳng, kế hoạch “công chúa thế mạng” của Bùi Thuẫn lập tức bị Ngọc Đẳng nhìn thấu.
Đến tận khi trời tối, Mạc Lam tạo phản, cùng Nhược Tử bỏ trốn, quân Hoàng Triều tập kích, mới khiến Bùi Thuẫn ngỡ ra một điều, ngay từ đầu, y bắt Ngọc Đẳng làm con tin là một sai lầm cực kì nghiêm trọng.
Ngọc Đẳng, ngay từ ngày bị bắt, hắn đã tương kế tựu kế sau này, lúc nào cũng ung dung thoải mái, còn Bùi Thuẫn lại bị lừa bởi sự ung dung đó, y coi thường Ngọc Đẳng, y coi thường một con tin bị thương, ở một chỗ chẳng thể làm gì.
Hai lần.
Bùi Thuẫn đã thua hắn tận hai lần. Một là trong trận chiến ngoài thành, hai là trận tập kích lần này. Mặc dù biết mình đã thua không thể nào gượng dậy được, nhưng Bùi Thuẫn không kìm được sự ngưỡng mộ mưu lược của Ngọc Đẳng.
Bùi Thuẫn là một võ tướng, không chỉ có võ mà còn có mưu, y biết rõ Ngọc Đẳng nguy hiểm như vậy, liền có ý nghĩa phải diệt trừ ngay mối nguy hiểm này, cho dù bị diệt quốc, nhưng nếu để Ngọc Đẳng tiếp tục sống, e rằng y không bao giờ có cơ hội phục quốc!
Ngọc Đẳng chợt nhận thấy Bùi Thuẫn đằng đằng sát khí nhìn mình, hắn vẫn thản nhiên cười như cũ.
Bất thình lình, Bùi Thuẫn rút kiếm lao vào hắn, Ngọc Đẳng chỉ hơi dịch người, né ra một khoảng vừa đủ để tránh mũi kiếm, sau đó liền lắc mình biến đi, nhanh như hồng nhạn đảo bóng, chớp mắt một cái đã đứng trên bờ tường.
Bùi Thuẫn không ngờ khinh công Ngọc Đẳng lại lợi hại như vậy, y điểm lực ở mũi chân nhún người bay lên, vung kiếm hướng về phía hắn, đường kiếm hoa mỹ, hàn quang của kiếm chớp lóe trong bóng đêm đến chói mắt, Ngọc Đẳng không đánh lại, hắn chỉ dịch người né mũi kiếm, hai người cứ ở thế giằng co trên bờ tường được khoảng một lúc, thì Bùi Thuẫn phát hiện sắc mặt Ngọc Đẳng tái nhợt, y lập tức dùng toàn bộ sức lực công kích, Ngọc Đẳng hơi chau mày, hắn lại một lần nữa lắc mình đáp xuống dưới.
“Hmm.” Bùi Thuẫn hừ lạnh một tiếng, rồi dừng lại.
Lúc này y đứng trên bờ tường nhìn xuống, thanh kiếm trong tay mơ hồ phát ra những tiếng u u lạnh lẽo, còn Ngọc Đẳng đứng ở dưới, thần sắc hơi ngưng đọng, vẻ mặt thì tái đi, xem chừng không thể cầm cự thêm.
Đúng lúc này, Ấu Nghiêm đột ngột xuất hiện, y ngước lên nhìn Bùi Thuẫn một cái, rồi đổ nhào xuống, sau lưng lộ ra chi chit mũi tên.
"Bùi Thuẫn, ngươi hết thời gian rồi." Ngọc Đẳng âm thầm vận khí dằn hơi thở gấp gáp xuống, nhẹ giọng nói.
Lời vừa dứt thì lập tức xung quanh xuất hiện rất nhiều binh lính Hoàng Triều, tất thảy đều hướng lao về Bùi Thuẫn, chỉ một thoáng, biệt viện nhỏ đã bị vây kín chặt chẽ.
Bất thình lình, có một bóng đỏ cùng đứng trên bờ tường, đang chĩa thương vào yết hầu của Bùi Thuẫn.
“Trác Văn Chương?” Bùi Thuẫn kinh ngạc lên tiếng, đáng lẽ y phải ở trong thành Dương Phượng chứ?
Trác Văn Chương lạnh lùng nhìn Bùi Thuẫn, áo choàng đỏ rực như máu bay phất phớt trong gió, trên ngũ quan cương nghị của hắn lộ ra vẻ tức giận, ánh mắt toát lên sát khí mãnh liệt. Bùi Thuẫn kinh ngạc một hồi mới ngỡ ra, y cười nhạt: “Binh bất yết trá, thắng làm vua, thua làm giặc.” Nói rồi thả kiếm xuống, y nhìn sang Ngọc Đẳng nói: “Ngọc Đẳng, ta đã thua trong tay ngươi 2 lần, một là trong trận chiến, hai là lần tập kích này, nhưng hai lần thua này ta không phục, không phục!” Chỉ một chút nữa thôi, chỉ cần một chút nữa, chỉ cần kéo dài thời gian một chút nữa ...
"Không, ngươi thua ta 3 lần, và lần này là lần cuối." Ngọc Đẳng khẽ cười.
“Cái gì?” Bùi Thuẫn sửng sốt, chợt Trác Văn Chương quay người lại nói với Ngọc Đẳng: “Công tử, đến rồi.”
Bùi Thuẫn nghi hoặc nhìn Ngọc Đẳng, rồi nhìn Trác Văn Chương, đột nhiên y nghe thấy tiếng xe gỗ lạch cạch di chuyển, hơn nữa tiếng nặng này rất quen thuộc …
“Công tử, hỏa pháo đến rồi.” Trác Văn Chương cất tiếng nói, Ngọc Đẳng khẽ gật đầu, mà phía Bùi Thuẫn sắc mặt đã trắng bệch.
Hỏa pháo? Hoàng Triều không hề có hỏa pháo, chẳng lẽ là ...
"Bùi Thuẫn, bây giờ ngươi có hai lựa chọn cuối cùng, một là giao nộp tiểu công chúa đang lẩn trốn, hai là nàng ta sẽ chết trong biệt viện này." Ngọc Đẳng chậm rãi nói, đến câu “trong biệt viện này” hắn cố ý nhấn mạnh,
Bùi Thuẫn chưa trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Làm sao ngươi biết được?"
”Ta đặt ra rất nhiều giả thiết, vốn dĩ biết các ngươi không thể chạy khỏi nơi đây được, quân ta ở khắp mọi nơi, nhưng ta chợt nghĩ ra một vấn đề, nếu không chạy được trên mặt đất, vậy chạy dưới mặt đất thì sao? Nơi này chắc chắn có một con đường hầm dùng để tẩu thoát, ta chỉ cần đoán hướng ra của nó mà điều quân đợi sẵn để bắt người." Ngọc Đẳng nhìn sang những bông tuyết rơi bên cạnh, nói tiếp: "Gió thổi theo hướng Tây Nam, lối ra không thể bị tuyết chôn lấp được, vậy nên ta đã cho quân đợi sẵn hướng Tây Bắc. Nhưng ta lại không chắc rằng tiểu công chúa đã chạy đi chưa, hay vẫn còn nấp trong đường hầm…”
"Ngươi đang “bắt ba ba trong chum” ?" Bùi Thuẫn không kìm được cắt ngang lời của Ngọc Đẳng, chỉ thấy hắn nghe xong thì thản nhiên gật đầu, còn y thì tuyệt vọng.
Tính toán không bỏ sót điều gì, mưu lược sâu đến vậy, người này, y tuyệt đối không có cách nào đối địch.
Lần thua thứ ba, y tâm phục khẩu phục.
"Ta sẽ giao nộp tiểu công chúa." Bùi Thuẫn bất lực nói.
"Dẫn đường." Trác Văn Chương lập tức tiến lại kề thương sát cổ y nói.
Bùi Thuẫn gật đầu, cả hai cùng nhảy xuống dưới, y dẫn Trác Văn Chương đi đến một biệt viện khác, là một biệt viện chứa củi, y bới đám rơm rạ gần đó lên, liền lộ ra một cánh cửa.
"Người đâu, xuống đó bắt người." Trác Văn Chương hô một tiếng, lập tức có hai binh lính mở cửa hầm đi xuống.
Thấy Trác Văn Chương điều người như vậy, Bùi Thuẫn không nhịn được ý cười giễu cợt: "Trác tướng quân không sợ ở dưới đó có mai phục sao?"
"Ta không nghĩ ngươi đem người chạy trốn lại mang nhiều người theo để gây chú ý." Trác Văn Chương cười lạnh nói.
Bùi Thuẫn trầm mặc, không lâu sau có một tiếng quát tháo vọng từ dưới lên: "Chết tiệt, mau thả bản công chúa ra. Đám quân binh các ngươi dám bắt ta sao, ta sẽ chu di cửu tộc các ngươi, không, là chu đi mười tám đời các ngươi, mười chín đời, hai mươi đời các ngươi..."
Tiếng hét này, đích thực là tiểu công chúa rồi, Bùi Thuẫn thầm tặc lưỡi, lúc nóng lên, tính tình nàng thật chẳng giống ai.
Chợt thấy ở dưới hầm, một binh lính đi lên, phía sau là một bóng đỏ quen thuộc và một binh lính còn lại. Tiểu công chúa cao quý của Dương Phượng lúc bấy giờ là một vẻ lôi thôi nhếch nhác, gương mặt xinh xắn bị lem luốt vì bẩn thỉu, một bên mặt hơi ửng đỏ kì lạ, đầu óc rối bời, đôi mắt to thì đờ đẫn tức giận, Bùi Thuẫn nhìn nàng mà không khỏi thương xót."Bùi tướng quân?" Tiểu công chúa vừa thấy y liền liều mạng đẩy hai binh lính đang giữ mình ra, lao vào lòng Bùi Thuẫn. Lập tức binh lính quây chặt hai người, tất thảy thanh lao đồng thời chĩa vào, hệt như một vòng tròn trung tâm.
Bùi Thuẫn khẽ vỗ về tiểu công chúa trong lòng, y ôn nhu nói: " Là ta phụ sự phó thác của hoàng thượng rồi, khiến công chúa phải chịu khổ..."
Tiểu công chúa nức nở: "Không, ngươi làm rất tốt rồi, là do ta không muốn bỏ Bùi tướng quân một mình, ta không muốnchạy trốn một mình..." Cũng bởi vì vậy, nàng mới ở lại trong đường hầm để đợi y, nàng mới không nghe lời y chạy đi, nhưng nàng nào biết, dù nàng có chạy đi hay ở lại, nàng vẫn bị bắt.
Bùi Thuẫn nghe tiểu công chúa nói vậy, chỉ biết lắc đầu thở dài.
Đột nhiên Ngọc Đẳng xuất hiện trong biệt viện, hắn đi tới đâu liền thu hút ánh nhìn tới đó, trong ánh mắt tiểu công chúa, hắn giống như thần tiên hạ phàm, đẹp không sao tả siết, nhưng trong mắt Bùi Thuẫn, hắn lại người nguy hiểm nhất mà y từng gặp.
Ngọc Đẳng chậm rãi tiến lại gần phía Bùi Thuẫn, binh lính đang vây kín họ cũng tản ra một lối đi cho hắn, Trác Văn Chương thấy hắn cũng gật đầu kính cẩn.
"Bùi Thuẫn, ta muốn trao đổi với ngươi.” Ngọc Đẳng nói, ngữ điệu rất thoải mái.
“Ta bây giờ còn lợi ích gì để ngươi lợi dụng?” Bùi Thuẫn cười chua chát, vòng tay bất giác ôm tiểu công chúa mạnh hơn, mà tiểu công chúa trong lòng y lại ngẩn ngơ nhìn Ngọc Đẳng không chớp mắt.
“Ta có thể giúp tiểu công chúa Dương Phượng quốc không trở thành vong nô, nhưng đổi lại, ngươi phải quy phục ta."
Giọng nói trong veo nhưng lạnh lùng, tựa như băng tuyết ngàn năm trên đỉnh núi tuyết chảy tan vào suối, xuyên thấu tâm hồn, gột sạch hồn phách, tiểu công chúa nhìn Ngọc Đẳng mà chấn động.
Bùi Thuẫn nghe Ngọc Đẳng nói vậy thì rất đỗi ngạc nhiên, mất một lúc lâu y mới phản ứng lại được: "Ngươi nói thật chứ?"
Ngọc Đẳng gật đầu: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy."
Bùi Thuẫn hơi nhíu mày, nghĩ đến danh dự và tôn nghiêm của một võ tướng, làm sao y có thể quy giặc? Nhưng nghĩ đến tiểu công chúa, y lại mềm lòng. Trầm mặc một lúc, Bùi Thuẫn dứt khoát nói: “Ta chấp nhận.”
“Tốt.” Ngọc Đẳng hài lòng gật đầu, hắn ngẩng lên nhìn về phía chân trời xa xôi, ánh mắt sâu thẳm hơi lay động, thầm nghĩ: Lúc này chắc hẳn người đó đã đi rồi, xem ra hắn cũng phải đi thôi. Chợt Ngọc Đẳng nghe thấy tiếng Bùi Thuẫn phía sau hơi chần chừ: “Ba, … ba năm trước, ngươi đã cài một nữ tử tên là Mạc Lam vào Dương Phượng làm nội gián phải không?”
“Mạc Lam?” Ngọc Đẳng hơi nhíu mày, không lâu sau hắn liền đáp: “Không phải.” Nếu phải dùng nội gián, hắn tuyệt đối không dùng đến nữ tử, cũng bởi các nàng quá yếu đuối, mà đây là việc lớn, hắn càng không muốn hỏng việc.
“Xin ngươi hãy nói thật!” Bùi Thuẫn lạnh giọng nói. Nếu nàng không phải nội gián Hoàng Triều thì tại sao lại phản bội? Nếu không phải, không phải nàng…, không phải nàng phản bội, thì tình hình bây giờ có lẽ đã khác.
Ngọc Đẳng nhíu mày: “Lời ta nói là thật, không có lý gì để gạt ngươi cả.”
Bùi Thuẫn ngẩn ra, y chợt nghe thấy chính mình cất tiếng: “…Ta hiểu rồi.”
Đêm tối, hoa tuyết nhẹ nhàng rơi như múa lượn, phiêu lãng trong gió, rõ ràng là chúng vô thanh vô tức, nhưng Bùi Thuẫn lại cảm thấy thật bi ai.