Ai Là Phượng, Ai Cầu Hoàng?

Chương 7

***

Chất giọng này… là Bùi Thuẫn! Nhược Tử hơi nhíu mày, tại sao y lại xuất hiện lúc này? Tránh đông tránh tây để không gặp mặt nàng, bây giờ đột nhiên xuất hiện chẳng lẽ muốn đến chào tạm biệt nàng lần cuối?

"Mạc Lam?", giọng Bùi Thuẫn lại vang lên, ngữ điệu có hơi gấp gáp.

Nhược Tử nhanh chóng nhét một viên dược vào miệng Mạc Lam rồi buông tay ra, nàng cất giọng lãnh đạm: "Thật ngại quá, Bùi gian tế. Ta đang tắm rửa, tạm thời không thể cho người mở cửa được."

Bên ngoài, Bùi Thuẫn đang đứng ngay cạnh cửa, y nghe thấy vậy thì sửng sốt, cất giọng có hơi bối rối: "Bùi mỗ thật sự không biết, cô nương thứ lỗi vì đã mạo phạm."

Nhược Tử tưởng rằng y sẽ lập tức rời đi, không ngờ Bùi Thuẫn chỉ sửng sốt một chút lại thôi, y vẫn đứng đó nhưng lại mẫn tuệ thấy rõ thái độ của nàng lúc này, không khỏi không bất ngờ, y cẩn thận nói vài câu thăm dò: "Hôm nay Bùi mỗ đến đây là cũng vì muốn nói rõ một chuyện. Lần trước người bên Bùi mỗ nhầm lẫn cô nương là địch nên mới ra tay đánh ngất, Bùi mỗ thực sự không biết làm sao mới đành đưa cô nương về bản doanh, mong cô nương hiểu và thông cảm cho."

Nhược Tử đen mặt, nhớ lại lúc đó nàng càng tức giận. Cái gì mà người bên Bùi mỗ? Hừ, phải nói là nàng chủ quan nên bị y che mắt. Nhược Tử đang tức giận, nên nàng đáp lại rất không khách khí: "Bùi gian tế thật là có lòng hiếu khách, tuy ta có hứng đi dạo bản doanh của Hoàng Triều, nhưng không có hứng 'làm khách' của bản doanh Dương Phượng quốc. Rõ ràng là ta tặng ngươi Thanh Độc Hoàn, ngươi lại tặng ta thạch tín(*)."

(*)Nguyên gốc: Ta tặng ngươi thạch tín, ngươi lại tặng ta bè gỗ. Ý là ta hãm hại ngươi, nhưng ngươi lại giúp ta, ở đây Nhược Tử biến hóa lại một chút để mỉa mai Bùi Thuẫn. (Nàng tặng y Thanh Độc Hoàn để chữa thương, mà y lại bắt cóc, hãm hại nàng.)

"Cô nương nghĩ oan cho Bùi mỗ rồi, thực tình lúc đó Bùi mỗ bất đắc dĩ mới mang cô nương đến nơi này."

Nhược Tử lạnh giọng: "Bùi Thuẫn, Bùi tướng quân, nam nhi đại trượng phu chớ nói nhiều, ngươi nên ngả bài đi!"

Bùi Thuẫn bên ngoài nghe thấy vậy chỉ cười trừ, y không tỏ ra xấu hổ khi bị phát hiện mà trực tiếp nói thẳng: "Đúng là ta bắt ngươi có ý đồ, nhưng chỉ thiệt cho ngươi một chút. Tuy nhiên, ta cũng rất biết ơn Thanh Độc Hoàn của ngươi, nhờ nó cánh tay ta cũng đã bình phục rất nhanh."

"Chỉ có vậy?", Nhược Tử cất giọng khinh bỉ: "Ngươi chưa nói mục đích bắt ta để làm gì?"

"Ngươi sắp được biết rồi", Bùi Thuẫn lên tiếng.

Trong phòng Nhược Tử khẽ hừ nhẹ coi thường, nàng điềm nhiên liếc qua Mạc Lam phía sau một cái rồi đến gần Sở Sở đang ngất đổi lại y phục. Mạc Lam nhìn nàng có hơi quẫn bách, nhưng do dự một lúc nàng ta cũng không có ý lên tiếng hãm hại Nhược Tử, ngược lại còn rất ngoan ngoãn im lặng.

Bùi Thuẫn chợt cười nói: "Ta nhớ không nhầm thì có điều một nô tỳ đến hầu hạ cô nương, tại sao bây giờ chẳng nghe thấy tiếng?", tuy đang cười nhưng ngữ điệu của Bùi Thuẫn có phần nghi hoặc, rõ ràng là y đã nghi ngờ bên trong có biến.

"Bùi gian tế hỏi nữ tử tên là Mạc Lam sao?", Nhược Tử nói vọng ra ngoài, chưa đợi Bùi Thuẫn đáp lại, Mạc Lam bên trong liền cất tiếng: "Bùi tướng quân có gì căn dặn?"

Bùi Thuẫn vừa nghe thấy tiếng Mạc Lam, trong lòng liền an tâm lại không ít, y vừa cười vừa nói: "Không có gì, chỉ là nhắc nhở cô nương sắc trời đã tối, chớ nên để lỡ đại sự", thật ra y vốn không định xuất hiện lúc này, nhưng vì sai thị vệ gọi Mạc Lam mà mãi không thấy nàng, lại nghe nói nàng vừa rời khỏi phòng cùng 'Sở Sở' đi đâu đó, sau đó cả hai quay về phòng và không có động tĩnh gì, y không khỏi không sinh nghi.

Nhưng sinh nghi Nhược Tử, người thế mạng hay sinh nghi Mạc Lam, người luôn bên cạnh y?

Bùi Thuẫn không muốn suy nghĩ thêm, y cho rằng việc bảo vệ tiểu công chúa trước mắt mới là quan trọng, vì thế y lập tức chạy đến đây, một phần để giám sát 'công chúa thế mạng' và một phần cũng để giám sát Mạc Lam.

"Nửa canh giờ(*) nữa ta sẽ quay lại, lúc đó mong cô nương đã chuẩn bị thật tốt tinh thần", Bùi Thuẫn nói rồi nhanh chóng rời đi.

(*)Nửa canh giờ là một tiếng, một canh giờ là hai tiếng. Vậy nên một ngày có mười hai canh giờ, cũng có hai mươi tư tiếng.

Trong phòng, Nhược Tử đã đổi xong y phục, nàng xõa tung mái tóc dài mượt, bàn tay bạch ngọc cẩn thận vuốt chúng lại vào nếp. Mạc Lam vẫn trấn tĩnh nhìn nàng, nhưng không nói gì, gương mặt dính đầy máu đã hoàn toàn sạch sẽ.

Nhược Tử trong lòng khẽ thở dài, khóe miệng nàng chợt vẽ ra một nụ cười thanh lệ, như sương mai trong suốt, lại diễm lệ đến mê người: "Ta cho ngươi uống thuốc giải, ngươi cũng giúp ta nói dối Bùi Thuẫn, coi như là điều kiện cuối cùng đã hoàn thành, hai bên đã hết ân hết oán. Từ bây giờ, kiều quy kiều, lộ quy lộ(*) thì tốt hơn."

(*)kiều quy kiều, lộ quy lộ: Đường ai nấy đi.

"Kiều quy kiều, lộ quy lộ? Ngươi cho rằng mình thoát được đây sao?", Mạc Lam ngạc nhiên nói.

Nhược Tử nhún nhún vai, thờ ơ đáp: "Đương nhiên rồi, ta phải tự nắm lấy sinh mệnh của mình, làm sao có thể để người khác định đoạt?", cho dù là vài năm trở về trước, cũng không có ai có khả năng định đoạt được sinh mệnh nàng.

Mạc Lam nghe xong liền sửng sốt, liếc thấy Nhược Tử đang mở cửa sổ, nàng ta vội ngăn: "Khoan đã!"

Nhược Tử ngoái đầu lại nhìn Mạc Lam, bông tuyết theo gió lùa liên tục vào phòng. Trong không khí giá lạnh, ánh mắt ngọc bích chợt lộ vẻ mạnh mẽ và kiên định, Mạc Lam do dự chốc lát rồi đột nhiên quỳ xuống, Nhược Tử ngạc nhiên nhìn nàng ta.

"Xin hãy mang ta theo cùng!", Mạc Lam khẩn thiết nói.

***

Biệt viện 'giam lỏng' của Ngọc Đẳng đã phủ đầy tuyết trắng, tuyết rơi như mưa mãi không ngừng. Ngọc Đẳng đứng dưới cây cổ thụ đã trụi lá, hắn đưa tay đón lấy vài bông tuyết, cảm nhận được cảm giác lành lạnh trong lòng bàn tay, khóe miệng hắn liền nhếch lên một nụ cười tự tiếu phi tiếu(*).

(*)tự tiếu phi tiếu: cười như không cười. 

Giương mắt về phía xa, giữa bầu trời đêm tối, Ngọc Đẳng một thân áo trắng, tuyết rơi nặng y phục, hắn chậm rãi thu tay về: "Đến lúc rồi."

Lúc này Bùi Thuẫn đang trên đường quay về biệt viện của mình, y vẫn thấy kì lạ việc Mạc Lam khóa cửa lại nên cứ suy nghĩ mãi không thôi, nhưng vừa ngẫm lại từ đầu đến cuối mọi việc, dường như tất thảy đều sáng tỏ trước mặt. 

Mạc Lam? Tại sao lại có thể? Bùi Thuẫn nghĩ mà kinh ngạc, y lập tức xoay người trở lại căn phòng của Nhược Tử.

Vừa đến trước cửa, Bùi Thuẫn liền cất cao giọng: "Mạc Lam! Mở cửa ra!"

Bên trong không có động tĩnh.

"Tướng quân? Có chuyện gì vậy?", Ấu Nghiêm vừa thấy y liền chạy đến hỏi.

Bùi Thuẫn không nói nhiều, chỉ lập tức ra lệnh: "Phá cửa!"

Ấu Nghiêm cũng không hỏi thêm, y lệnh tụ chưỡng phá tan cánh cửa ra. Vừa phá được cửa, Bùi Thuẫn rất nhanh tiến vào, cùng lúc này bên ngoài vang lên tiếng tù và tiếng hét thất thanh: "Quân Hoàng Triều tập kích! Quân Hoàng Triều tập kích!"

***

"Quân Hoàng Triều tập kích! Quân Hoàng Triều tập kích!", bên tai văng vẳng tiếng tù và tiếng hét ngày một dồn dập, nhưng Bùi Thuẫn vẫn đứng nguyên một chỗ, lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Cửa sổ mở toang, tuyết theo gió bay vào tán loạn. Lúc này Mạc Lam đang đứng bên cạnh cửa sổ, nàng vừa đẩy một bóng áo tím ra ngoài liền quay người lại thì gặp Bùi Thuẫn.

Nguyệt tỏ sáng rọi trên cao, chiếu rõ dáng người thướt tha trước mặt, tuyết sa thanh mĩ, tựa như mảnh cắt của mây. Mạc Lam nhướng mắt, khóe miệng lộ ra ý cười trào phúng: "Bùi tướng quân, kế hoạch của ngài đổ vỡ rồi, ngài còn đứng đây làm gì? Không bảo vệ công chúa thật rồi tìm cách chạy trốn sao?" 

"Tại sao…", Bùi Thuẫn nhìn Mạc Lam với vẻ không thể tin: "…Nàng phản ta?"

Mạc Lam cười cười, nàng học theo dáng vẻ tà mị nhưng quyến rũ vô cùng của Nhược Tử: "Bùi tướng quân, ngài đừng quên ta là người Chi Dực…", ngưng vài giây, Mạc Lam nói tiếp: "Ân tình kiếp này… kiếp sau ta xin trả đủ."

Bùi Thuẫn lặng đi, y chỉ cảm thấy trái tim mình như bị khoét đi một mảnh, trống rỗng đau đớn khôn cùng. Mạc Lam mĩm cười không nói thêm, bất thình lình một binh lính chạy đến: “Bùi tướng quân! Quân Hoàng Triều tập kích khắp nơi rồi, chúng ta phải làm sao?”

"Tướng quân, đại sự trước mặt quan trọng!", Ấu Nghiêm bên cạnh khẽ nhắc nhở.

Sắc mặt Bùi Thuẫn lập tức khó coi, y vội nhìn lại phía cửa sổ thì lúc này đã không còn một ai. Thiếu nữ với ánh mắt ngọc bích mê ly vừa rồi có phải là nàng?

Bùi Thuẫn siết chặt nắm đấm, dằn từng tiếng: “Tốt… tốt lắm…!”

Binh lính kia thấy Bùi Thuẫn tức giận như vậy thì càng kinh hãi, giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Bùi… tướng quân?”

“Ấu Nghiêm, truyền lệnh xuống toàn quân, bằng mọi giá phải bảo vệ tiểu công chúa!”, Bùi Thuẫn quay sang nói với Ấu Nghiêm rồi nhanh chóng chạy đi hướng khác. 

Kiếp sau trả đủ? Bùi Thuẫn cười nhạt trong lòng.

Không hoang mang, cũng không hoảng loạn, y kiên định trấn tĩnh mình. Bùi Thuẫn gạt bỏ hết tất thảy suy nghĩ khác, y tập trung tinh lực vào nước đi cuối cùng trên bàn cờ sắp tàn cuộc này.

***

Trăng sáng nhô cao, ánh bạc như gương, trong đêm tối từng bông tuyết trắng xóa nhẹ nhàng rơi xuống, mây dày vây đặc bầu trời tĩch mịch, như đang bao trùm lấy một biệt viện to lớn nằm giữa hoang thành.

Giữa không khí tràn ngập khói lửa, Bùi Thuẫn vẫn trấn tĩnh chỉ huy được hết thảy, hai bên vào thế giằng co căng thẳng. Không rõ địch có bao nhiêu quân, nhưng nếu tiếp tục tình hình thế này, y chắc rằng vẫn có thể cầm cự được đến sáng mai.

“Ngươi chỉ huy những binh lính còn lại bảo vệ bên ngoài, tuyệt đối không được để quân Hoàng Triều vào được đây”, Bùi Thuẫn bỏ lại một câu dặn Ấu Nghiêm rồi đi vào trong. Nếu may mắn, mọi chuyện sẽ vẫn theo sắp xếp của y.

Biệt viện này vẫn như cũ, trống trải và đơn điệu.

Tuyết vẫn đang rơi, bầu trời ban đêm như điểm thêm những vì sao lấp lánh. Trên nền tuyết lạnh lẽo, có một người mặc bạch y đứng quay lưng lại, một bên tà áo trắng phớt vệt hồng, trông giống như máu, nổi bật giữa khung trời trắng xóa. 

Bùi Thuẫn tiến lại gần, y nhìn còng xích bị đứt đoạn dưới tuyết thì sửng sốt, hắn bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể vận công làm gãy xích được sao?

“Bùi tướng quân?”, Ngọc Đẳng quay người lại, giọng nói vang lên có chút nghi hoặc: “Ta nghĩ ngài đã sớm đem tiểu công chúa chạy trốn rồi chứ?”

Bùi Thuẫn vừa nghe thấy ba chữ 'tiểu công chúa', sắc mặt lập tức trắng bệch: “Ngươi… biết tiểu công chúa?” Làm sao hắn biết? Đây là chuyện cơ mật của hoàng thất, làm thế nào hắn biết được?

Bùi Thuẫn nghĩ mà mâu thuẫn, y nhìn chằm chằm nam tử áo trắng đối diện, Ngọc Đẳng thấy vậy cũng không ngại nói thẳng: “Chúng ta bắt một cung nữ trong cung tra hỏi, với điều kiện nàng ta nói ra một tin tức có lợi nhất, chúng ta sẽ thả nàng đi.”

“Ngay từ đầu ngươi để ta bắt, chính là để xác định lại tin này?”

“Không hẳn thế. Ta muốn biết quân doanh cuối cùng của các người ở đâu.”

“Biết được thì làm cách nào ngươi truyền tin ra ngoài?”

“Truyền tin ra ngoài? Bùi tướng quân, ngươi canh gác ta rất chặt chẽ, làm sao ta có thể truyền tin ra ngoài?” 

“…Ngươi để lại ám hiệu từ trước?”

Ngọc Đẳng khẽ gật đầu, khóe mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Bùi tướng quân thật thông minh.”

Bùi Thuẫn âm trầm nhìn vệt hồng trên tà áo trắng trước mặt nhất thời thấu rõ, là lúc đó hắn để y làm bị thương, chính là cố tình để lại máu làm ám hiệu, dẫn đường cho cứu viện đến sao?

Bùi Thuẫn vẫn nghi hoặc không tin, y cất giọng hỏi: “Lúc ta bắt ngươi đã là hai ngày trước, nếu như trong hai ngày đó có tuyết rơi thì sao?”

“Tuyết rơi? Không thể nào…”, Ngọc Đẳng mĩm cười, gương mặt hắn đã rất đẹp, nét cười trên mặt cũng rất đẹp: “Có người từng nói với ta, mùa đông trời không mây sẽ không có tuyết rơi. Hai ngày trước trời rất trong, ít nhất cũng phải một, hai ngày trở lại mới có thể có tuyết rơi. Trong khoảng thời gian một hoặc hai ngày sau đó, cũng đủ để quân cứu viện tới.”

“Không thể”, Bùi Thuẫn lập tức phủ định, ánh mắt y lặng đi không một gợn sóng.   

Nhưng Ngọc Đẳng vẫn bình thản như cũ, hắn hơi nghiêng đầu, hỏi ngược lại Bùi Thuẫn: “Tại sao lại không thể?

Trận chiến này đã kéo dài tận sáu ngày sáu đêm, tính thêm hôm nay là bảy ngày bảy đêm, đúng là có hơi nhanh so với dự đoán. Ban đầu là chúng ta đánh ở biên giới Dương Phượng, lúc đó Bùi Định tự mình ra trận, lấy hào khí vùng dậy sĩ khí của quân sĩ, cầm cự được bốn ngày bốn đêm, cuối cùng y lãnh binh tử thủ không lùi, quả thật khiến ta nể phục."

Bùi Thuẫn nghe Ngọc Đẳng thản nhiên kể lại cái chết của phụ thân mình mà ngẩn người, y không muốn tin nhưng cũng hiểu rất rõ, Bùi Định là phụ thân y, cũng là một tấm gương y luôn hướng tới, dù cho hiện thực có cay nghiệt thế nào, y vẫn phải chấp nhận và bước qua.

Chỉ là, trước mặt người này.

Vết thương đó chẳng khác gì một lưỡi đao chí mạng.

Ngọc Đẳng nói tiếp: “Bùi Thuẫn, ta phái người điều tra về ngươi rất nhiều lần, đến khi nắm rõ được con người ngươi, ta mới có thể tương kế tựu kế sau này. Bùi Định tử trận là một đả kích mạnh, ngươi nhất định sẽ dùng hiệu lệnh chỉ huy triệu tập toàn bộ quân đội trong thành, mang một người trong hoàng thất chạy trốn.

Đoán là đoán được ngươi sẽ rời khỏi thành Dương Phượng, nhưng ta không đoán được cách thức điều binh rời đi của ngươi là như thế nào. Tuy nhiên, nếu ta đã không đoán được thì không đoán nữa, thay vào đó là bày binh bố trận, giăng thiên la địa võng để bắt ngươi.

Chuyện sau đó chắc ngươi cũng đã rõ, chỉ là ta có chút bất ngờ về thái độ 'chân thực' của ngươi đối với Dương Phượng Cửu, ngươi không những không đem quân bảo vệ quốc mà còn đem quân cùng mình chạy trốn đến nơi này. Điều đó cũng đã cho ta thấy rõ một kết cục thê thảm của Dương Phượng.”

Bùi Thuẫn lạnh lùng nhìn Ngọc Đẳng, hắn vẫn thản nhiên nói: “Ta rất tò mò, ta từng nghe Dương Phượng có xây một bản doanh tập quân bí mật trên Hoàng Triều, chỉ là không biết bản doanh bí mật của các ngươi nằm ở đâu, đã được xây dựng từ khi nào, và làm cách nào lại có thể xây ngay trên đất của Hoàng Triều?”

“Ngươi sẽ chẳng bao giờ biết được", Bùi Thuẫn lạnh lùng đáp.

“Thật ra cũng không ảnh hưởng gì. Chỉ cần ta muốn biết là sẽ biết được thôi”, Ngọc Đẳng khẽ cười. 

Bùi Thuẫn trầm mặc, chợt y hỏi: “Ngày gặp ngươi ở Dịch Lăng, xung quanh lại không có binh lính canh chừng, lúc đó có phải ngươi đã sắp xếp trước rồi không?”

***

Lời tác giả: Vô tình lượn ở weibo, bắt gặp bóng hình khá giống Ngọc Đẳng.  
Bình Luận (0)
Comment