Edit + Beta: Chan + Yan
Người cạnh ghế dài dần nhiều lên, Dụ Duy Giang như động vật bị người vây xem, xung quanh anh người là người. Họ có người lấy điện thoại chụp ảnh, có người cúi xuống hỏi nhỏ anh “Sao vậy?”
Dụ Duy Giang lần đầu trải nghiệm cảm giác được người hâm mộ vây quanh. Nếu là bình thường hẳn anh sẽ thấy có chút vui vẻ nhưng lúc này anh mang men say trong người nên chỉ thấy nhiều người vây quanh thế này thật ngột ngạt.
Anh càng lúc càng cáu kỉnh.
Dụ Duy Giang cúi đầu chẳng nói một lời, định chờ thêm một chút, chờ Thời Dẫn đi về hướng Nam.
Anh bỏ hết thể diện và lòng kiêu hãnh của mình.
Ánh flash lóe lên xung quanh, tiếng người chuyện trò quanh quẩn bên tai. Anh nghĩ, không biết sự nhếch nhác xấu xí này của mình liệu có bị lan truyền trên mạng không nhỉ.
Dụ Duy Giang rất may mắn, Thời Dẫn đang đi về phía nam.
“Ê cậu đi đâu đấy?” Bạn cùng phòng Thời Dẫn đuổi theo sau cậu, “Tàu điện ngầm bên kia đường cơ mà.”
Thời Dẫn cúi đầu nhìn điện thoại, bước chân lại nhanh hơn: “Hình như Dụ Duy Giang ở gần đây, tớ phải qua xem thử.”
“Sao cơ? Dụ Duy Giang á?” Bạn cùng phòng tới gần nhìn điện thoại cậu.
Trong nhóm người hâm mộ của Dụ Duy Giang có người gửi ảnh tới, bảo là mình vừa vô tình gặp được chính chủ ở ven đường. Hầu hết thời gian người trong ảnh đều cúi đầu, chỉ có một tấm đầu tiên là anh ngẩng đầu, bóng tối lờ mờ, rất khó nhìn được biểu cảm của anh, chỉ thấy được ánh mắt mơ màng.
Thời Dẫn dựa theo công trình phía sau trong bức ảnh tìm được vị trí cụ thể. Cậu đi về phía nam như kỳ vọng trong lòng Dụ Duy Giang.
Bạn cùng phòng không đuổi kịp cậu, kem trong tay bị gió thổi chảy cả vào kẽ tay.
Dụ Duy Giang không muốn đợi Thời Dẫn thêm nữa. Anh lấy điện thoại trong túi ra, căng mắt tìm wechat của Hình Kiêu.
“Làm ơn tránh đường một chút, cảm ơn.”
Giọng nói quen thuộc khiến Dụ Duy Giang ngẩng lên, đèn flash lại lóe, giọng nói kia trở nên khó chịu: “Xin đừng bật flash.”
Thời Dẫn đẩy dòng người ra, cúi xuống trước mặt Dụ Duy Giang, khẽ gọi: “Thầy Dụ?”
Dụ Duy Giang khàn giọng đáp “Ừ” một tiếng.
Thời Dẫn quay người chắn cho Dụ Duy Giang, giải tán mọi người, trong lời nói như đang bảo mình là trợ lý của anh, mong mọi người để cho người nổi tiếng có không gian riêng tư.
Dụ Duy Giang cảm thấy Thời Dẫn tuyên bố cậu là trợ lý của anh rất thiếu thuyết phục. Bởi vì trợ lý của anh sẽ không đeo băng đô tai gấu nhông nhông trên đường.
Chắc là Thời Dẫn vừa rời khỏi công viên giải trí nên trên đầu vẫn đang mọc hai chiếc tai gấu lông xù màu nâu, hẳn là đồ chơi mới mua trong công viên ra.
Hơi trẻ con nhưng đáng yêu.
Dụ Duy Giang vẫn còn váng đầu, cứ chăm chú nhìn tai gấu trên đầu Thời Dẫn, tầm nhìn toàn là bóng chồng, như thấy được tận 4 cái tai. Anh nhắm hai mắt lại, lười biếng dựa vào ghế dài.
“Trời ơi…” Bạn cùng phòng cuối cùng cũng ăn xong que kem, “Đây là Dụ Duy Giang thật à?”
Thời Dẫn ừ. Bạn cùng phòng lập tức sán lại chỗ cậu nói nhỏ: “Người thật đẹp trai thế, đúng là người nổi tiếng có khác.”
Bạn cùng phòng hỏi Thời Dẫn phải làm sao bây giờ. Thời Dẫn bảo bạn về trường trước đi, cậu sẽ liên lạc với trợ lý của Dụ Duy Giang.
Bốn phía cuối cùng cũng bình yên trở lại. Các loại mùi của người qua đường dần tan đi, giờ Thời Dẫn mới ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Dụ Duy Giang.
Sườn mặt Dụ Duy Giang hơi đỏ, chắc là say rồi, nhưng rất yên tĩnh.
“Thầy Dụ?” Thời Dẫn nhỏ giọng gọi anh.
Dụ Duy Giang mơ màng mở mắt, quay sang nhìn cậu. Thời Dẫn ngồi xuống cạnh Dụ Duy Giang, trên đầu vẫn đeo băng đô tai gấu, vùng mày khẽ nhăn, trông hơi buồn cười.
Thời Dẫn thấy Dụ Duy Giang hơi nhìn lên, tầm nhìn dừng trên đầu cậu, cuối cùng cậu mới vỡ ra vấn đề, nhanh chóng tháo băng đô xuống, cầm trong tay mân mê, hơi ngượng ngùng cười cười: “Bạn cùng phòng em mua, thua cược nên em phải đội về đến kí túc xá.”
Thời Dẫn quay sang, chăm chú nhìn vào đôi mắt chậm chạp của anh, “Anh ổn không?”
“Không ổn lắm.” Dụ Duy Giang bảo với cậu.
Vùng mày Thời Dẫn lại càng nhăn hơn: “Sao vậy? Anh có chuyện không vui à?”
Dụ Duy Giang muốn đáp bây giờ thì tốt rồi, tại thấy dáng vẻ ngốc nghếch đeo băng đô gấu của cậu.
Dụ Duy Giang không lên tiếng, Thời Dẫn cũng không tiếp tục truy hỏi. Cậu mở điện thoại gọi Hình Kiêu. Quay sang đã thấy Dụ Duy Giang nhắm hai mắt lại, c** nh* giọng bảo: “Em gọi cho Hình Kiêu, anh ấy bảo tới ngay bây giờ.”
Thời Dẫn ngồi ngay ngắn bên cạnh Dụ Duy Giang. Đầu Dụ Duy Giang nghiêng về phía cậu, gò má chạm lên vai cậu.
Thời Dẫn không biết Dụ Duy Giang uống bao nhiêu, tình trạng của anh cũng không chứng tỏ được anh đã say đến mức nào. Nhưng nết say rượu của thầy Dụ rất tốt, say vẫn im lặng như vậy, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi rất dài, khóe miệng cũng rất yên tĩnh, trông vừa có chút đáng thương vừa có phần bướng bỉnh.
Dụ Duy Giang cách Thời Dẫn rất gần nhưng không dựa hẳn lên vai cậu. Thời Dẫn sợ Dụ Duy Giang nghiêng đầu mỏi cổ nên nhích lại gần anh một chút, còn ngồi thấp xuống xíu đủ để Dụ Duy Giang có thể dựa vào.
Thời Dẫn chớp chớp mắt, cảm thấy cổ ngưa ngứa. Hơi thở Dụ Duy Giang ấm nóng, còn lẫn mùi rượu, và cả thoang thoảng mùi nước hoa.
Thời Dẫn ngửi thử, thầm hỏi liệu có phải ban nãy Dụ Duy Giang uống rượu với cô nào không.
Hình Kiêu đến rất nhanh, vừa thấy Dụ Duy Giang đã đoán được kết quả bữa cơm vừa rồi.
“Anh Dụ.” Hình Kiêu đỡ Dụ Duy Giang dậy, người Dụ Duy Giang hơi lạnh, chắc hẳn đã ngồi ngốc bên ngoài lâu lâu rồi. Hình Kiêu buồn bực bảo: “Sao anh không gọi cho em sớm hơn?”
Mùi rượu trên người Dụ Duy Giang tương đối nồng, ánh mắt biếng nhác, nhìn Hình Kiêu một cái rồi lại đảo mắt xuống: “Hôm nay không có tin tốt.”
Hình Kiêu đỡ anh vào xe, bất đắc dĩ bảo: “Em biết rồi, không có thì không có. Nhưng sao anh không gọi cho em sớm hơn? Anh ở ngoài này bao lâu rồi? Bộ muốn ốm ra đấy mới chịu à?” Cậu kiểm tra qua toàn thân Dụ Duy Giang, xác nhận không có dấu vết giằng co mới đóng cửa xe lại.
“Hôm nay cảm ơn em.” Hình Kiêu nói với Thời Dẫn, “Sao em lại ở đây?”
“Trong nhóm có người gửi ảnh thầy Dụ, đúng lúc em đang ở gần nên qua đây.” Thời Dẫn nhìn Dụ Duy Giang ở ghế sau, hỏi Hình Kiêu: “Em có thể hỏi đã xảy ra chuyện gì không?”
“Mất một cái kịch bản.” Hình Kiêu giải thích đơn giản. Có một số việc không thể nói toạc ra cho Thời Dẫn, cậu chàng vẫn hiểu điều này.
Trông Thời Dẫn có vẻ thất vọng, Hình Kiêu vỗ vai an ủi cậu: “Em bày vẻ đau thương đấy ra làm gì, anh mới nhận thêm một bộ nữa, đang định nói cho anh ấy đây. Tuần sau sẽ đi thử vai, em muốn đi xem không?”
“Em đi được ạ?”
“Đương nhiên là được, đến lúc đấy gửi địa chỉ cho em.”
“Đây là ưu đãi đặc biệt à?” Thời Dẫn cười hỏi cậu, “Ôm chân quản lý tốt thật đấy.”
Thời Dẫn quay lại nhìn vào xe, nhận ra đúng lúc Dụ Duy Giang cũng đang nhìn cậu.
Cậu khẽ cười, nhưng Dụ Duy Giang lại quay đi không nhìn cậu nữa.
“Anh đi trước, em về nhà sớm đi nhé.” Hình Kiêu lên xe.
Thời Dẫn vẫy tay chào họ, đầu ngón tay như còn đọng lại mùi nước hoa nữ trên người Dụ Duy Giang.