Edit + Beta: Chan + Yan
Thời Dẫn thật sự đói lắm rồi nên hỏi phục vụ cái đĩa rồi đứng một bên gắp thật nhiều món.
Tuy cậu không thích tiệc buffet lắm nhưng bữa tiệc từ thiện này do Thời Tri Liên tổ chức, đến cả cách sắp xếp món ăn cũng đỉnh nóc nên đâm ra Thời Dẫn nhìn gì cũng thèm ăn.
Cậu lặng lẽ chọn món, Nguyên Dập thấy cậu im hơi lặng tiếng, thấy Dụ Duy Giang cũng không kích động, còn như vô tình lảng đến nơi xa anh hơn. Nguyên Dập vỗ đầu Thời Dẫn, kinh ngạc bảo: “Sao nay cậu im thế, không qua chào chàng tiên Dụ một câu à? Sao bảo còn hỏi ngọc bội nữa.”
“Em là người hâm mộ bé tí con con, gặp anh ấy trong trường hợp này thì chào hỏi cái gì.” Thời Dẫn cúi đầu nhìn đồ trên đĩa, cảm thấy đã lấy đủ rồi, “Ngọc bội thì… sau tính tiếp.”
Thời Dẫn cầm một ly nước có ga, bảo: “Chú Nguyên, em đi lấp bụng đây, anh tự chơi đi.”
Dứt lời, Thời Dẫn bê đĩa ra khỏi hội trường.
Thời Dẫn bây giờ không muốn xuất hiện trong tầm mắt Dụ Duy Giang. Cái gì quá cũng không tốt, khoảng cách của cậu và Dụ Duy Giang đã gần quá rồi, vượt xa cả khoảng cách bình thường giữa diễn viên và người hâm mộ. Như vậy rất khó bảo đảm Dụ Duy Giang sẽ không thấy phản cảm.
Có lần anh ấy không vui rồi đấy.
Nguyên Dập lần đầu tiên tham gia đêm hội từ thiện tầm cỡ thế này, có thảm đỏ, có tường ký tên, còn có tiệc buffet. Trước mắt là xa hoa, là vàng son ngợp trời khoác áo ngoài từ thiện. Y là một người trưởng thành phóng khoáng, không có tâm tư nhạy cảm của tuổi thanh thiếu niên như Thời Dẫn. Thấy Dụ Duy Giang nói chuyện với người phụ nữ kia xong y bèn bước tới chào hỏi.
Mãi mới có cơ hội gặp thần tượng, đương nhiên phải tăng cảm giác tồn tại lên rồi, nhân tiện còn phải bán Thời Dẫn một chút mới được.
Ngón tay Dụ Duy Giang gõ nhẹ thành ly rượu, “Cậu ấy ở đây?”
“Đúng vậy, là em nó dẫn tôi vào đấy.”
Thời Dẫn bê một đĩa ngập đồ ăn quay lại phòng nghỉ VIP.
Hành lang rất dài. Thời Dẫn dừng lại ở nơi cách phòng nghỉ chừng hơn mười mét, thấy có bóng dáng quen thuộc đứng ngay cửa phòng. Người đó hơi nghiêng người, nắm tay nắm cửa nhìn vào trong qua khe hở.
Ánh sáng từ khe cửa hắt lên nửa bên mặt người đó khiến Thời Dẫn nhìn rõ mặt mũi anh ta, là Lương Tử Hưng.
Bỗng Lương Tử Hưng lui về sau một bước, người trong phòng đẩy cửa ra ngoài.
Thời Dẫn không hiểu sao mình lại vô thức trốn vào hành lang thoát hiểm bên cạnh.
Cậu thò ra nửa cái đầu, thoáng thấy bóng chú nhỏ của cậu.
Thời Tri Liên cao hơn Lương Tử Hưng, Lương Tử Hưng hơi ngửa đầu nhìn hắn, môi mím chặt, khoé môi hơi cong lên, ánh mắt dịu dàng lưu luyến. Thời Tri Liên cúi đầu nhìn cậu ta, ánh mắt và biểu cảm đều rất lạnh nhạt.
Thời Dẫn còn đang nghi hoặc, Lương Tử Hưng bỗng ngửa cằm hôn lên má Thời Tri Liên một cái.
Trái tim Thời Dẫn nhảy dựng như sét đánh bên tai.
Cậu thấy Thời Tri Liên đẩy vai Lương Tử Hưng ra sau một chút nhưng không có vẻ gì là kháng cự hay phản cảm. Hắn chỉ lạnh nhạt nói mấy câu. Lương Tử Hưng có vẻ không để ý hắn lạnh lùng, vẫn cười nhẹ như cũ, ánh mắt đầy si mê.
Lương Tử Hưng như tụi thiếu niên lén gặp người thương, hôn người ta một cái đã đủ thỏa mãn rời đi. Thời Dẫn thừa nhận Lương Tử Hưng đẹp nhưng cậu không ngờ chú nhỏ cậu sẽ thích nam, càng không ngờ chú và Lương Tử Hưng lại có mối quan hệ như thế.
Bảo sao người nhà cứ giới thiệu đối tượng cho chú cậu là hắn lại tìm mọi cách đẩy đẩy đưa đưa, ra là không thích nữ.
Lại nhớ tới hàng loạt tai tiếng trên báo mạng của Thời Tri Liên trước đây, khéo không phải do cánh truyền thông thêu dệt đặt điều đâu.
Nếu Thời Tri Liên là người chống lưng cho Lương Tử Hưng thì người đàn ông nhảy lầu lúc trước… Thời Dẫn không khỏi nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Thời Tri Liên đêm giao thừa khi cậu cho hắn xem ảnh người tự tử, nhớ tới sự kiện hành hung ác liệt rõ ràng xảy ra vào hôm diễn ra hoạt động tuyên truyền “Anh tôi” nhưng trên mạng lại không thấy bóng tin tức nào liên quan.
Cậu không tự chủ được mà liên hệ việc lạ lùng ấy với Thời Tri Liên, đồng thời còn tin chú nhỏ cậu có bản lĩnh một tay che trời như thế thật.
Nhưng điều cậu không ngờ nhất là tại sao Thời Tri Liên lại để ý Lương Tử Hưng, chỉ nhìn mặt thôi à?
Điện thoại trong túi rung lên, Thời Dẫn hoảng run cả tay xém đổ hết đĩa đồ ăn xuống đất. Cậu đứng tại chỗ đi không được ở chẳng xong, tạm thời không biết phải đối mặt với chú nhỏ thế nào, mà quay về hội trường thì lại có nguy cơ đụng mặt Dụ Duy Giang.
Thời Dẫn một hơi uống cạn nước trong ly, chuyển ly rỗng sang tay còn lại, tay kia móc điện thoại trong túi ra.
Là điện thoại Nguyên Dập gọi tới, cậu quýnh quáng từ chối, sau đó gửi wechat cho y.
“Thập thò ở đây làm gì.”
Chẳng mấy mà Thời Tri Liên đã xuất hiện trước mắt Thời Dẫn. Thời Dẫn còn bất giác trốn sau cửa, ngẩng lên thấy ánh mắt của Thời Tri Liên đã khóa chặt cậu. Cậu ngập ngừng giây lát, cuối cùng đành chậm rì rì bước ra khỏi cửa.
“Trốn ở đây làm gì?” Thời Tri Liên hỏi cậu.
Thời Dẫn cúi đầu thả miếng bánh kem vào miệng, ậm ừ đáp: “Ăn mảnh.”
Khoang mũi Thời Tri Liên phát ra một tiếng hừ lạnh, “Cho cháu đổi bộ đồ giá năm chữ số để cho cháu trốn ở đây ăn à.”
Thời Tri Liên vẫn luôn cho rằng ba mẹ Thời Dẫn bao bọc Thời Dẫn quá mức. Hắn mang trong mình tư tưởng tư bản, làm gì cũng ưu tiên lợi ích nhận được, vạn sự yết giá rõ ràng, thở ra câu nào sặc mùi tiền tư bản câu ấy. Ở góc độ nào đó, hắn cũng chiều Thời Dẫn y như ba mẹ cậu. Nhưng đôi khi vẫn nảy sinh những phiền muộn khó tả, sợ Thời Dẫn mãi không thể yên bề gia thất.
“Ra ngoài với chú.” Thời Tri Liên nói.
Thời Dẫn dạ một tiếng, đầu óc trên mây cứ thế theo hắn ra, đầy đầu đều là hình ảnh Lương Tử Hưng hôn Thời Tri Liên.
“Thấy rồi à?” Thời Tri Liên bỗng hỏi một câu.
Thời Dẫn ngẩng đầu: “… Dạ.” Cậu ngập ngừng, “Chú nhỏ, chú thích nam à?”
“Khó chấp nhận lắm à?”
“Không.” Thời Dẫn lắc đầu, “Chỉ là hơi giật mình.”
“Chú…” Thời Dẫn nhìn bóng lưng Thời Tri Liên, “Lương Tử Hưng là người tình của chú hả?”
Thời Tri Liên cười lạnh một tiếng, cảm thấy hai chữ “người tình” này thật nực cười. Hắn không tỏ rõ ý kiến: “Sao à?”
“Chú thích anh ta điểm gì? Mặt?”
“Không thể là thích con người cậu ta à?” Thời Tri Liên hỏi lại.
Thời Dẫn tỏ vẻ ghét bỏ, không nhịn được bảo: “Không phải chứ… Mắt nhìn của chú kém thế à?”
Thời Tri Liên cười: “Sao? Cháu biết cậu ta à? Có xích mích với cậu ta?”
Thời Dẫn phủ nhận: “Không tính là tiếp xúc trực tiếp nhưng cháu không thích anh ta lắm.”
“Gì mà thích với không,” Hai người cách hội trường ngày càng gần. Thân hình cao lớn của Thời Tri Liên dần bị ánh sáng hội trường bao phủ, “Theo nhu cầu cả thôi. Chú giúp cậu ta giữ vị trí, cậu ta có thể kiếm tiền cho chú, còn có thể giải quyết nhu cầu sinh lý, chẳng phải là giao dịch rất có lợi à.”
Thời Dẫn còn định hỏi chuyện người đàn ông nhảy lầu tự sát từng tuyên bố là ba Lương Tử Hưng kia nữa nhưng bốn phía ồn ào quá, cậu không có cơ hội mở miệng.
Đĩa đồ ăn của Thời Dẫn được phục vụ đem đi. Cậu và Thời Tri Liên song song bước vào. Bất ngờ phát hiện bóng dáng Dụ Duy Giang cách đây không xa, cậu hoảng hồn quay đi trốn. Thời Dẫn cúi đầu túm tay Thời Tri Liên, hận không thể nhét luôn đầu vào khuỷu tay hắn.
Thời Tri Liên quay sang nhìn cậu: “Làm gì?”
Thời Dẫn không trả lời, ánh mắt Dụ Duy Giang đã chuyển qua đây, đối diện với Thời Tri Liên.
Thời Tri Liên và Dụ Duy Giang nhìn nhau. Hắn hỏi Thời Dẫn: “Cháu biết cậu ta?”
Thời Dẫn thả lỏng tay, cúi đầu giả làm đà điểu.
Thời Tri Liên cầm một ly rượu từ khay của người phục vụ ngang qua, bỏ lại Thời Dẫn, hướng thẳng về phía Dụ Duy Giang.
Thời Dẫn lén lút nhìn sang, Thời Tri Liên đang cầm ly rượu chuyện trò qua lại với Dụ Duy Giang.
Khung cảnh rất đỗi hài hòa, thậm chí Thời Dẫn còn thấy Thời Tri Liên nở nụ cười khẽ rất khẽ. Thời Dẫn rất quen thuộc với kiểu cười đó, nụ cười tràn ngập hơi thở thương nhân, có vẻ Thời Tri Liên và Dụ Duy Giang đang nói chuyện làm ăn.
Dụ Duy Giang không biết người đàn ông mặt mày anh tuấn trước mắt này. Hắn ta chủ động bắt chuyện với anh, tự giới thiệu mình là một trong số những bên rất mong muốn được hợp tác với tập đoàn Hưng Dụ.
Hắn không nhắc tới cậu nam sinh đứng rất gần mình khi nãy. Bởi vậy Dụ Duy Giang không sao biết được quan hệ của hắn với Thời Dẫn là thế nào.
Dụ Duy Giang đã thu hết toàn bộ phản ứng của Thời Dẫn khi ấy vào mắt. Đó là một trạng thái tin tưởng tuyệt đối vào đối phương. Mà vừa khéo đúng lúc Thời Dẫn thấy anh mới phản xạ bám sát người bên cạnh tìm sự che chở.
Dụ Duy Giang nói hôm nay anh không được mời tham gia bữa tiệc dưới thân phận người nối nghiệp tập đoàn Hưng Dụ. Anh còn có việc nên khó lòng tiếp chuyện.
Thời Tri Liên quả thật không rõ chuyện này, cũng không biết trong giới giải trí còn có một anh diễn viên chẳng hot mang tên Dụ Duy Giang. Hắn theo phép tắc nghề nghiệp không hỏi thêm, nói câu chào Dụ Duy Giang rồi quay lại liếc Thời Dẫn, sau đó đi luôn.
Thời Tri Liên ngang qua hội trường, một đường uống thêm mấy ly rượu, tiếp đó gặp Nguyên Dập.
Trông Nguyên Dập không đến nỗi nào nhưng vẻ ngoài giản dị, tóc cũng không chải chuốt, còn đeo một chiếc kính đen, đứng giữa một dàn nghệ sĩ chăm chút tỉ mỉ trông có vẻ chìm nghỉm.
Nếu y không mặc trang phục trang trọng thì độ tồn tại của y khéo còn thấp hơn nữa.
Có vẻ y là một người rất biết chú trọng chất lượng cuộc sống. Biểu cảm khi chọn món rất chuyên chú, trong tay quả nhiên cũng là những loại rượu quý nhất cả bữa tiệc.
Sành đồ lắm. Thời Tri Liên đánh giá trong lòng.
“Cậu Nguyên phải không?”
Nguyên Dập vừa nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm, suýt thì sặc: “Khụ khụ…” Y che miệng, “Chào anh Thời, trùng hợp quá.”
“Cậu là bạn học của Thời Dẫn?”
Câu hỏi của Thời Tri Liên mang ý như chất vấn. Nguyên Dập gượng gạo cười cười, hòa nhã đáp: “Không phải, tôi lớn hơn cậu ấy bảy tám tuổi, xem như là bạn bè thôi.”
“Vậy à. Ra là nó còn có bạn bè hơn nhiều tuổi thế đấy.”
Nguyên Dập không thích nghe những lời này nhưng vẫn giữ vững phong độ không nóng nảy.
“Hai người quen nhau như thế nào?”
“Cùng đu idol.” Nguyên Dập lời ít ý nhiều.
Trông Thời Tri Liên như có điều suy nghĩ.
Nguyên Dập khẽ nhíu mày: “Anh Thời, anh muốn nói gì?”
“Không có gì, chỉ là đứa cháu này của tôi hành sự tùy hứng, làm gì cũng không suy nghĩ kỹ càng,” Thời Tri Liên nhìn Nguyên Dập bằng ánh mắt gần như là ngạo nghễ khinh người, “Tôi là chú nó nên lo nó chịu thiệt.”
Thái độ ngạo mạn tự cho là đúng của Thời Tri Liên khiến Nguyên Dập phát cáu. Y kìm nén lửa giận bảo: “Anh Thời quả thật không hiểu rõ cháu mình rồi. Thời Dẫn không đần như vậy đâu, nó hư ngầm đấy.”
Thời Tri Liên nhấp một ngụm rượu, hơi cong khóe miệng: “Cậu đang khen hay mắng đấy.”
“Đương nhiên là khen.” Nguyên Dập một hơi uống cạn ly rượu quý nhất, “Cháu anh đáng yêu hơn anh nhiều.”
Thời Dẫn đứng tại chỗ hồi lâu. MC đọc lời mở màn trên sân khấu thu hút sự chú ý của mọi người. Dòng người trong hội trường vô thức tập trung phía dưới sân khấu. Đương nhiên vẫn có những người không quan tâm, vẫn đang đứng nâng ly chuyện trò vui vẻ.
Dụ Duy Giang ngồi xuống một chỗ trống trong bữa tiệc, nghiêng đầu nhìn sang sân khấu. Ánh mắt của anh không hề tập trung, rõ vẻ đang rất buồn chán, chỉ đang muốn tìm việc gì đó làm thôi.
Bóng dáng cao gầy của Lương Tử Hưng bỗng xuất hiện trong tầm mắt Thời Dẫn. Thời Dẫn thấy người đó đang mò tới chỗ Dụ Duy Giang, nhất thời chuông báo động réo ầm trong đầu. Cậu cũng bước tới không chút do dự.
“Anh Giang.” Lương Tử Hưng tới mời rượu Dụ Duy Giang.
Dụ Duy Giang lịch sự nhấp một ngụm.
“Sao không tới phía trước xem?” Lương Tử Hưng hỏi, “Lúc đi trên thảm đỏ em không thấy anh.”
“Tôi không đi.” Dụ Duy Giang đáp.
“Thầy Dụ!” Tiếng Thời Dẫn bất ngờ xen ngang khiến hai người giật mình.
Đuôi mày Dụ Duy Giang khẽ nhếch lên, quay lại, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng.
Lương Tử Hưng quan sát Thời Dẫn.
Thời Dẫn cố ý chen vào giữa hai người, mở điện thoại ra muốn thầy Dụ ký tên cho mình.
Dụ Duy Giang thầm nghĩ cậu còn lạ cái này lắm à? Tới bây giờ cũng chưa từng thấy cậu hỏi tôi ký tên lần nào, hôm nay uống nhầm gì đây.
Lương Tử Hưng bị Thời Dẫn chen lấn phải lùi về sau mấy bước. Cậu ta cười hỏi Dụ Duy Giang: “Anh Giang, fan của anh à?”
Dụ Duy Giang nhìn lại Thời Dẫn, bảo: “Không biết.”
Biểu cảm Thời Dẫn vặn vẹo một giây, lòng bảo: Anh không biết kiểu gì thế?
“Em là fan của thầy Dụ.” Thời Dẫn tự giới thiệu bản thân, “Thầy Dụ cho em xin chữ ký đi,” Cậu tháo ốp điện thoại, lật mặt sau ra, “Anh có bút không? Bút đánh dấu thì càng tốt.”
“Không có.”
“…”
Thời Dẫn xuất hiện cắt ngang tiếp xúc giữa Lương Tử Hưng và Dụ Duy Giang. Thấy Lương Tử Hưng rời đi, Thời Dẫn lại lắp lại ốp vào điện thoại. Cậu quay lại nhìn bóng lưng Lương Tử Hưng.
Ngoại hình của người này quả thật không chê vào đâu được, là một đối tượng rất tốt nhưng nhiều thêm hai chữ “trên giường” thì lại thấy tốt không nổi.
“Rốt cuộc là cậu có muốn ký không?” Dụ Duy Giang cảm giác như mình bị lừa vậy. Hôm nay anh đã bị Thời Dẫn chọc tức rất nhiều lần.
Thời Dẫn hơi ngơ ra, phản ứng đầu tiên là giải thích: “Hôm nay em đến gặp Hình Kiêu lấy ngọc bội nên mới xuất hiện ở đây.” Âm lượng của c** nh* hơn một chút, “Em không phải đeo bám anh … Em… Lần sau em sẽ cố gắng giữ khoảng cách với anh.”
Dụ Duy Giang giật mình chỉ thoáng chốc, lửa giận trong lòng nháy mắt tan thành mây khói. Anh rất bất đắc dĩ, không biết than với ai, chỉ đành khẽ nhíu mày, cất giọng trầm nhưng nhẹ nhàng: “Cậu đang nghĩ gì.”
Thời Dẫn “À” một tiếng, đần đần đáp lại vấn đề bên trên của anh: “Em không cần chữ ký đâu, lúc nào em muốn thấy anh là có thể tìm anh mà, còn ký tên làm gì nữa, không cần lo gì mà.”
Dụ Duy Giang nhìn cậu.
Hôm nay Thời Dẫn mặc đồ trang trọng. Tóc cậu sửa rất ngắn, vóc người gầy mà không gây cảm giác xương xẩu. Khoác lên bộ suit còn thêm cho cậu cảm giác tri thức mà vẫn rất thoải mái, khỏe khoắn.
“Đợt tới này chắc anh cách xa Lương Tử Hưng một chút thì tốt hơn.” Thời Dẫn nói nhỏ.
“Hử?” Dụ Duy Giang nhướng mày.
“Nhỡ may ảnh anh và anh ta bị người mưu đồ xấu đăng lên mạng thì sao, anh lại bị nói này nói nọ.” Thời Dẫn vừa nói vừa thò tay lên bàn tiệc bốc một quả nho bỏ vào miệng, “Tránh xa anh ta một chút.”
Thời Dẫn của hiện tại tâm sáng như gương. Dụ Duy Giang muốn bảo cậu rào trước thế làm gì trong khi trước đấy còn tự mình lâm trận ghép CP tôi với Lương Tử Hưng.
Nho rất ngọt. Thời Dẫn không nhịn được ăn thêm mấy quả. Sau thấy Dụ Duy Giang cứ nhìn mình nên hơi ngượng. Cậu vặt một quả vào lòng bàn tay đưa tới trước mặt Dụ Duy Giang, biểu cảm hèn một cách đầy giả tạo: “Anh ăn không? Ngọt lắm.”
“Tôi không thích ăn đồ ngọt lắm.” Dụ Duy Giang bảo.
“Vậy ạ.” Thời Dẫn ăn luôn quả nho kia, lại một lần nữa nhấn mạnh với Dụ Duy Giang: “Hôm nay em thật sự tới tìm Hình Kiêu, sau đó… tiện vào xem góp vui thôi, thật sự không muốn quấy rối anh đâu.”
“Thế nào mới tính là quấy rối?” Dụ Duy Giang nhìn cậu rất nghiêm túc.
Thời Dẫn rũ mắt: “Thì… là cứ lượn lờ trước mặt anh ấy.”
“Tôi không ghét điều đó.”
Thời Dẫn ngẩng lên nhìn anh, phía sau bỗng bị người va vào. Cậu lảo đảo ngã về phía Dụ Duy Giang. Thời Dẫn vô thức giơ tay tìm điểm tựa, sau đó hai tay cậu chống lên vai Dụ Duy Giang.
Vai Dụ Duy Giang rất dày rộng, khung xương rắn chắc. Thời Dẫn hoảng hốt nhìn Dụ Duy Giang, tư thế đổ về phía người anh vô cùng khó xử. Mà tay Dụ Duy Giang cũng theo phản xạ tự nhiên mà đỡ eo Thời Dẫn.
“Xin lỗi xin lỗi!” Người va vào Thời Dẫn hình như là một nhân viên ăn mặc không quá chăm chút. Anh ta liên tục nói xin lỗi.
Thời Dẫn vội bật lùi về sau một bước, quay đầu nhìn người nhân viên kia.
“Thật sự xin lỗi, vừa nãy là tôi không cẩn thận, cậu không sao chứ?”
Người nhân viên kia nhìn chằm chằm Thời Dẫn chỉ trong giây lát, sau đó nói mấy câu “Xin lỗi.”
Lần va chạm vừa nãy rất mạnh. Thời Dẫn nhíu chặt lông mày, không một lời trách cứ: “Không sao.”
Vết bầm lần trước còn chưa tan hết, nay lại bị đụng cái nữa thế này sợ là vai cậu sắp phế đến nơi rồi.
“Đụng đau à?” Dụ Duy Giang hỏi.
“Đau muốn chết.” Tâm trạng Thời Dẫn bây giờ rất khá, tất cả nhờ vào sự giao tiếp giữa cậu và Dụ Duy Giang đã trở lại đúng hướng. Cậu là kiểu người nhận chút ánh dương là bừng sáng, cũng vì vậy mà kể khổ ngay: “Lần trước bị đụng còn chưa hết, nay lại dính nữa.”
“Lần trước?” Dụ Duy Giang nhíu mày, nhớ lại lần trước hình như Thời Dẫn bị đụng đau ứa nước mắt, “Còn chưa khỏi à?”
“Chưa đâu, còn bầm lắm. À đấy thầy Dụ, ngọc của em… có phải ở chỗ anh không?”
“Hôm nay tôi không mang.”
“Thế hôm nào có thời gian thì cầm cho em nhé. Đó là mẹ em cho, em sợ mất thì khó nói chuyện lắm.” Thời Dẫn không hiểu sao mình lại bổ sung thêm câu sau. Cậu hỏi: “Anh thích ngọc không? Em có thể tặng anh một miếng.”
“Sao lại muốn tặng tôi?”
Thời Dẫn nhất thời không biết trả lời sao. Tại cậu bỗng dưng nhớ tới lời lúc trước bảo với Phó Lâm.
“Có phải mẹ em giữ cho con dâu đâu, đưa không được à?”
Theo logic này thì sau khi miếng này về phải có miếng khác bù lại cho Dụ Duy Giang mới phải đạo. Nhưng Thời Dẫn đột nhiên nhận ra Dụ Duy Giang có phải con dâu mẹ cậu đâu, cũng không phải vợ cậu.
Thời Dẫn bị chính mình làm hồ đồ, trong đầu lại hiện lên hình ảnh mập mờ Lương Tử Hưng hôn Thời Tri Liên.
Thời Tri Liên thích nam. Nếu hắn chịu đi vào nấm mồ hôn nhân thì tất nhiên hắn có thể ra nước ngoài làm giấy chứng nhận, đến lúc ấy hắn sẽ có một người vợ giới tính nam.
Càng nghĩ càng đi xa, Thời Dẫn không biết mặt mình lúc này quái dị đến mức nào.
“Hử?” Dụ Duy Giang khó hiểu nhìn cậu.
Thời Dẫn hồi thần: “Anh thích thì em sẽ tặng anh.”
“Cũng không thích lắm. Cậu đừng tiêu tiền lung tung.”
Thời Dẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Ok, em không tiêu lung tung.”
Đêm hội từ thiện trôi qua. Trong nhóm người hâm mộ của Dụ Duy Giang dấy lên một hồi phong ba liên quan đến Thời Dẫn.
Hôm ấy Thời Dẫn còn đang đi học ở trường. Nguyên Dập gửi cho cậu mấy tin nhắn wechat bảo cậu xem weibo đi. Thời Dẫn mở weibo, phát hiện thông báo hơn chục lượt nhắc đến và hàng loạt tin nhắn riêng.
Cậu đang định mở xem thì giảng viên trên bục ho một tiếng bảo mọi người chú ý nội dung bài học vì đây là trọng tâm thi cuối kỳ. Vì vậy Thời Dẫn lại nhét điện thoại vào ngăn bàn, tiếp tục nghe giảng.
Một buổi chiều, tình hình tiếp tục leo thang, lượng nhắc tên Thời Dẫn cũng đã lên tới hàng trăm lượt.
Thời Dẫn quay lại ký túc xá nhìn weibo mới phát hiện cậu bị một fan lớn khác trong hội người hâm mộ của Dụ Duy Giang tế. Đối phương tung ra một bức ảnh, còn tuyên bố mình là bạn của nhân viên trong đêm hội từ thiện KNOCON ngày hai bảy tháng tư. Bạn của người đó thấy fan lớn có tiếng trong hội là [Đồng hồ Pinduoduo của Dụ Duy Giang] ở hiện trường, còn chụp được ảnh nữa.
Đây vốn là tin tức tầm thường chẳng đáng nhắc đến trong giới fan nhưng vì những câu từ khó coi trong bài mà đã bôi thêm thật nhiều màu sắc gợi hiếu kỳ cho tin tức này.
Bài viết nói rằng fan lớn có tiếng trong hội người hâm mộ của Dụ Duy Giang [Đồng hồ Pinduoduo của Dụ Duy Giang] là con trai, không chỉ là gay mà còn là fan cuồng, mượn danh fan liên tục quấy rối Dụ Duy Giang. Để tăng thêm lòng tin, weibo còn đăng thêm mấy tấm ảnh Thời Dẫn đu hoạt động trước đây. Chất lượng ảnh không rõ lắm, người trong ảnh cũng không lộ mặt nhưng từ vóc dáng có thể nhận ra là cùng một người.
Thời Dẫn mở ảnh xem qua, trong ảnh là đêm từ thiện hôm đó cậu bị người ta va vào phải bám vào vai Dụ Duy Giang.
Hội người hâm mộ phát triển đến một giai đoạn nhất định nào đó thì thay đổi là điều tất yếu xảy ra, thay đổi xấu sẽ khiến hội biến dạng. Chỉ là Thời Dẫn không ngờ lòng người có thể xấu xí đến mức ấy.
Cậu không biết hành động này chỉ đơn giản xuất phát từ sự đố kỵ của đương sự hay là thật sự đứng ở góc độ của Dụ Duy Giang muốn loại bỏ sạch sẽ loại có hiềm nghi “fan cuồng” đồng tính như cậu đây.
Bất kể xuất phát từ nguyên nhân nào thì người đó cũng không xứng thích Dụ Duy Giang.
Muốn đổ tội vớ vẩn lên đầu cậu, cậu còn lâu mới chịu.
Thời Dẫn cảm thấy rất ghê tởm, lại còn có ít tủi thân.
Trong khu bình luận, cậu thấy những chữ như là “fans thượng vị”.
*fans thượng vị: theo kinh nghiệm đu idol của tui thì ý chỉ mấy fans đu idol thành công kiểu từ fan thành người tình/người yêu/vợ idol.
Nhóm người hâm mộ Thời Dẫn tạo đã nổ, mọi người đều có quan điểm riêng, trọng điểm cũng không cùng một đường.
Hầu hết mọi người đều cười nhạo tin này, nghi ngờ tính đáng tin của nó; số ít người tin người trong hình là Pin Đại* thật nhưng tin tức blogger tung ra là giả; còn có một số mê sắc khác bày tỏ nếu người trong hình thật sự là Pin Đại thì đúng là đẹp trai lắm đấy.
*Pin trong Pinduoduo
[Bị sao ấy? Từ một cái ảnh mà sáng tác ra được thế?]
[Dạo này có nhiều đứa xấu mỏ thích bới móc Pin Đại ghê. Nay xem bài này mà tui muốn ói luôn, bộ tưởng là phim cung đấu hay gì má?]
[Mọi người báo cáo đi, không biết ảnh chụp thật hay giả nhưng đăng ảnh người khác lên là sai rồi, tưởng không lộ mặt thì không xâm phạm quyền riêng tư của người ta à?]
[Lặng lẽ hỏi một câu, mấy tấm ảnh kia thật sự là Pin Đại hả mọi người? Ăn mặc đỉnh nha, dáng cũng ấy nữa (Lệch trọng điểm)]
[Đến lúc này rồi đừng mê sắc nữa chị em, mau báo cáo đi]
[Sóng Lớn Má Mày, tài khoản này là một fan chuyên trách á. Hồi trước tui fan phong trào gặp được một fan lớn là tài khoản này này, xé nhiều hội fans lắm rồi đấy, tội ác lặp lại ha ha]
[Tui thấy bả có vấn đề về tâm thần á ]
Thời Dẫn đã về nhà. Mặc dù có rất nhiều bạn fan bênh cậu nhưng bảo không bận tâm là chuyện không thể.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp chuyện như vậy, vừa giận vừa uất ức, cơm tối cũng không muốn ăn.
Mấy chữ “Fans thượng vị” này gai mắt quá, đến cả Dụ Duy Giang cũng gom chung vào mắng. Thời Dẫn càng nghĩ càng giận, thế là cậu bèn mở máy tính chơi mấy ván game bắn súng, tàn sát bừa bãi.
Chuông điện thoại reo vang, Thời Dẫn cáu kỉnh nghe máy, thao tác một tay.
“Alo?” Thời Dẫn nhìn màn hình, nhíu mày, một phát nổ một đầu.
“Thời Dẫn phải không?”
“Ai vậy?”
“Tôi là Trương Tiệp, đạo diễn “Gió ngầm””
Thời Dẫn ngừng thao tác trên tay, hơi run. Thật ra mấy hôm nay cậu đã tính từ chối Trương Tiệp, còn tưởng Trương Tiệp quên cậu rồi.
“Cậu nghĩ sao về chuyện tôi nói lúc trước? Chuyện đóng phim ấy.” Trương Tiệp đi thẳng vào vấn đề, “Nghĩ kỹ rồi thì qua tôi thử vai.”
Thời Dẫn trầm mặc hai giây, nhìn chằm chằm vào nhân vật game trên màn hình, bảo: “Nghĩ kỹ rồi, em sẽ thử vai.”
“Được.” Giọng Trương Tiệp khiến người ta không nghe ra tâm trạng của anh ta. Anh báo thời gian và địa điểm thử vai rồi cúp máy.
Thời Dẫn hít sâu một hơi. Nếu tâm lý phản nghịch là thứ sản sinh trong nhất thời thì tin đặt điều kia là chất xúc tác mạnh mẽ nhất.
Bảo fans thượng vị à? Để cậu cho con sâu này xem thế nào là thượng vị chân chính nhé.
Thời Dẫn không vì vậy mà tâm trạng tốt lên. Lòng cậu rất ngột ngạt, đầu cũng nhức, không biết phải đáp trả tin này thế nào, dù sao giờ cậu nói gì cũng bị nghi ngờ này kia. Điều duy nhất cậu mong lúc này là Dụ Duy Giang không thấy weibo kia.
Fan cuồng. Gay.
Nếu để Dụ Duy Giang thấy được thì sẽ nghĩ cậu như thế nào. Dù không đến mức sợ tránh như tránh tà thì cũng sẽ tránh gây thêm tin đồn thất thiệt.
Thời Dẫn héo hon nằm trên giường, mũi cay cay.
Điện thoại rung lên, màn hình hiện một tin nhắn wechat.
Y: ?
Thời Dẫn dụi mũi, mở wechat.
Tổ trưởng tổ pha trò: ?
Y: Đang làm gì
Tổ trưởng tổ pha trò: Đang giận
Tổ trưởng tổ pha trò: Cậu thấy weibo kia rồi à?
Y: Ừ.
Tổ trưởng tổ pha trò: Tôi cứ tưởng cậu không lên mạng. Cậu là fan Dụ Duy Giang thật à?
Y: Là fan.
Tổ trưởng tổ pha trò: Tôi gọi điện cho cậu được không? Bây giờ tâm trạng tôi tệ lắm, cậu có thể an ủi tôi chút không.
Y: Bây giờ không tiện nói chuyện.
Tổ trưởng tổ pha trò: Cậu nghe tôi nói là được rồi, có được không, tôi thật sự khó chịu lắm.
Y qua hai phút mới trả lời: Được.
Thời Dẫn gọi tới: “Alo?”
Y ừm một tiếng, giọng rất trầm.
Giọng anh không lớn nhưng tai Thời Dẫn lại như khẽ rung, hơi tê.
“Ừm, là tôi.” Thời Dẫn bất giác giảm âm lượng, “Tôi…”
Rõ ràng muốn tìm người xả nỗi lòng nhưng tới khi thật sự có thể xả thì lại không sao nói được một câu.
“… Tôi xui thật sự.” Giọng Thời Dẫn vô thức mang theo tủi thân.
“Tôi không phải fan cuồng, rõ ràng chỉ là một fan bình thường như bao người khác.”
“Mấy từ như gay này gay nọ mà họ cũng nói được. Hơn nữa, gay thì đã sao. Kể cả tôi thật sự có ý gì với Dụ Duy Giang thì tôi cũng không hề quấy rối anh ấy. Bức ảnh đó chỉ do vô tình mà ra.”
“Chắc là tại tôi dính Dụ Duy Giang quá. Nhưng mà vừa nãy tôi mới đưa ra một quyết định rất nông nổi, giờ cũng hơi hối hận rồi nhưng tôi không thể cho cậu biết tôi quyết định gì được.”
Dụ Duy Giang vừa tắm xong, đang dựa lưng vào đầu giường đọc kịch bản. Tai anh đeo tai nghe không dây. Mày hơi nhíu.
Anh sắp bị nhãi con này nói cho hồ đồ rồi.
Giọng Thời Dẫn khàn khàn, nói năng rối bòng bong, nghe ra được cậu đang không vui, vừa như tủi thân lại nghe như có ý làm nũng.
“Cậu đang làm gì đấy? Tôi nói nhiều vậy có phiền cậu không?”
Dụ Duy Giang lật một tờ kịch bản, kìm lòng không đặng đáp: “Không sao.”
Thời Dẫn ngẩn người, bảo: “Giọng cậu không như tôi nghĩ.”
“Tôi còn tưởng cậu kém tuổi tôi nên giọng sẽ trong hơn một chút.” Thời Dẫn cười đần trong điện thoại, “Tại lần trước cậu còn kể với tôi cậu thấy một con gấu nhỏ đáng yêu.”
“Cậu ở kí túc nào thế. Chúng ta gặp mặt đi, tôi mời cậu ăn.” Thời Dẫn thật lòng thật dạ bảo, “Cậu học khoa tiếng Hà Lan, lần tới tôi có thể tới phòng học mấy cậu tìm cậu.”
Hôm nay cậu ấy nói nhiều thật, Dụ Duy Giang chắc mẩm là cậu khó chịu lắm đây.
“Cúp đây.” Dụ Duy Giang nén giọng bảo, song cúp máy.
Thời Dẫn đang nói nửa chừng thì bị người ngắt máy, dỗi đến nỗi tay cũng phát run.
Thanh niên này sao mà lạnh lùng bất lịch sự thế hả!
Thời Dẫn ném điện thoại sang một bên, uổng công cậu vừa mới nghĩ Y là một người thật là tốt, chịu nghe cậu than sầu kể khổ. Ai ngờ mới thế đã hết kiên nhẫn, cuối cùng cũng vẫn chỉ như bao người khác thôi!
Trong lúc Thời Dẫn than trách thì Dụ Duy Giang đã mở weibo đăng một bài, gắn thẻ Thời Dẫn.
[@Dụ Duy Giang: Có một số người lấy thân phận gì dựa vào đâu mà chỉ trích @Đồng hồ Pinduoduo của Dụ Duy Giang liên tục quấy rối tôi? Người bạn này chưa từng gây cho tôi bất cứ rắc rối nào. Cậu ấy là một người bạn mà tôi rất biết ơn.]
Đăng weibo xong, Dụ Duy Giang gọi điện cho Khương Lâm.
“Anh Dụ.”
“Tra giúp anh một tài khoản weibo xem xem là công ty nào quản lý. Nếu là cá nhân quản lý thì sắp xếp những bài đăng cũ làm tài liệu khởi kiện.” Dụ Duy Giang nói ID cho Khương Lâm, còn tiếp: “Trước cứ xóa bài đăng mới nhất của người đó giúp anh.”
“Ok, em làm ngay đây.”
“Vất vả rồi.”
Thời Dẫn rối loạn tâm thần xong mới nhớ phải đăng bài đáp trả. Nào ngờ vừa vào weibo đã thấy lượt nhắc tên tăng ầm ầm.
Cậu nghi ngờ mở xem, ID gắn thẻ đầu tiên không ngờ lại hiển thị là [Dụ Duy Giang].
Trái tim Thời Dẫn run rẩy, phát hiện bài đăng bôi xấu mình đã bị xóa, tài khoản weibo hiển thị bất thường. Còn bài đăng mới nhất của Dụ Duy Giang thì lại bất ngờ bộc lộ những câu chữ khiến cho fan nào cũng xúc động.
Thời Dẫn cảm giác mình càng thích Dụ Duy Giang hơn, song lại còn thấy y là thần may mắn của cậu, là một người rất tốt, tuy hơi lạnh lùng chút nhưng ít ra cũng chịu nghe điện thoại của cậu.
Y gửi tới một tin nhắn: Chúc mừng
Thời Dẫn trả lời ngay: Cậu lướt mạng 5G đấy à!
Y: Bây giờ thì vui chưa?
Tổ trưởng tổ pha trò: Vô cùng cực kỳ siêu siêu và rất.
Y: Đi ngủ sớm một chút.
Tổ trưởng tổ pha trò: Tối nay tôi mất ngủ.
Tổ trưởng tổ pha trò: Tôi thấy tôi càng ngày càng thích Dụ Duy Giang!
Dụ Duy Giang nhìn hàng chữ trên màn hình, nghĩ thầm, Có thể đừng tùy tiện nói “thích” như vậy được không.
Anh thật sự rất muốn hỏi một câu, cậu biết cậu thích anh ta ở đâu không? Cậu xác định thích của cậu là thích mà cậu nghĩ?
Dụ Duy Giang sẽ không tự huyễn hoặc nhưng anh không phủ nhận có thể sự tự nhận thức của anh hơi quá rồi.
Y: Thích nhiều thế nào?
Tổ trưởng tổ pha trò: Nói chung là siêu siêu thích
Y: Cậu là gay à?
Tổ trưởng tổ pha trò: ???
Y: Nãy cậu gọi cho tôi không phủ nhận điều này.
Chủ đề bất ngờ thay đổi. Y lắng nghe hết nội dung trò chuyện của Thời Dẫn và mình, nghe rất kỹ. Ngay cả Thời Dẫn cũng không tự nhận ra cậu không phủ nhận rằng mình là gay.
Tổ trưởng tổ pha trò: Cậu muốn nói gì?
Y: Không có gì, chỉ hỏi chút thôi.
Dụ Duy Giang đợi một lát bên kia mới trả lời.
Tổ trưởng tổ pha trò: Tôi không biết nữa.
Tổ trưởng tổ pha trò: Sau này cậu đừng hỏi thế nữa, kỳ lắm.
Lát sau cậu lại bổ sung: Tôi từng có bạn gái.
Y: Ừ.
Thời Dẫn ngủ trong mê man, hỗn loạn và không an ổn chút nào. Một đêm loạn cào cào.
Cậu mơ rất nhiều. Mơ Dụ Duy Giang giành được giải thưởng. Lúc tham gia lễ trao giải cậu bị một đám người hâm mộ vây kín. Mọi người chỉ vào mặt vào mũi cậu mắng cậu là loại fan bại hoại. Mơ cậu gặp mặt Y. Y là một người đàn ông trưởng thành chín chắn. Y hỏi cậu bằng chất giọng trầm trong điện thoại rằng cậu có phải gay không.
Giấc mơ cuối cùng còn hoang đường hơn nữa.
Cậu thấy Lương Tử Hưng và Thời Tri Liên ôm hôn trong hành lang trống. Bọn họ hôn nhau không rời. Thời Dẫn tới gần, mặt của hai người đó dần nhòe đi.
Thời Dẫn bước tới trước mặt họ. Cậu thật sự rất tò mò, sau nhận ra hình như họ không thấy cậu.
Trong giấc mơ của cậu, cậu chỉ là một người ngoài cuộc.
Hình ảnh trước mắt dần trở nên rõ ràng. Thời Dẫn nhìn chăm chú, kinh ngạc phát hiện ra người đàn ông cao lớn hơi cúi đầu, nắm cằm đối phương là Dụ Duy Giang. Mà đối tượng hôn anh ấy cũng không phải Lương Tử Hưng mà chính là Thời Dẫn cậu.
Cậu thấy tai Thời Dẫn trong mơ nóng đến đỏ bừng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, đầu lưỡi bị Dụ Duy Giang nhẹ nhàng cuốn lấy.
Thời Dẫn giật mình tỉnh giấc.
Chuông điện thoại reo vang. Thời Dẫn chưa tỉnh hồn quay lại mò điện thoại dưới gối.
“Alo? Thời Dẫn, là tôi Trương Tiệp đây, thời gian thử vai thay đổi, chiều nay cậu có rảnh không? Rảnh thì qua đây đi.”
Thời Dẫn hắng giọng. Tay bất giác luồn vào áo ngủ, sờ thấy một lớp mồ hôi. Giọng cậu khô khốc: “Đạo diễn, em không tới đâu.”
“Cái gì?”
“Em… Không muốn thử vai, em không đóng phim đâu.”
“Đừng có nói nhảm với tôi thế, làm người là phải giữ lời.”
“Em…”
“Thái độ của cậu như vậy xem được không?” Trương Tiệp tăng âm lượng, “Nói không giữ lời, lâm trận bỏ chạy, thích gì làm đấy.”
Thời Dẫn nhắm mắt lại: “Được được được, em biết rồi, em đi, em đi.”
“Đi cũng không được làm đối phó tôi. Tôi sẽ nói xấu cậu với Dụ Duy Giang.”
Nghe được tên Dụ Duy Giang, trái tim Thời Dẫn không khỏi run lên, ngón tay đang thả lỏng hơi siết lại.