Edit + Beta: Chan + Yan
Thời Dẫn cuối cùng vẫn đồng ý với yêu cầu của Phó Lâm, đi cùng cô tới công viên giải trí. Cậu không hiểu, trời nóng thế này, công viên giải trí có gì hay mà chơi.
Đang mùa nghỉ hè, công viên giải trí đúng mùa cao điểm toàn người là người. Thời Dẫn nhẫn nại đứng xếp hàng cùng Phó Lâm, chơi mấy trò tương đối k*ch th*ch.
Thời tiết nóng nực, lưng Thời Dẫn phơi nắng toát một lớp mồ hôi mỏng. Thật sự không chơi nổi. Cậu ngồi xuống ghế dài trong công viên nghỉ ngơi.
“Cho em.” Phó Lâm đưa Thời Dẫn một que kem, “Vị vani.”
“Chị ăn đi.” Thời Dẫn nói.
Phó Lâm ngồi xuống cạnh Thời Dẫn, giơ que kem lên trước mặt cậu, “Chị phải kiểm soát vóc dáng không ăn được mấy cái này.”
Thời Dẫn im lặng mấy giây, song nhận que kem, “Không phải lúc trước chị không muốn đến công viên à? Sao nay nóng thế này vẫn muốn đến?”
Công viên giải trí là mục tất yếu mà các cặp đôi lựa chọn khi hẹn hò. Đây là lúc trước khi Phó Lâm đề xuất hẹn hò, Thời Dẫn tra baidu thấy. Nhưng khi đó nó bị Phó Lâm từ chối, lý do là cô cảm thấy quá trẻ con.
“Lúc trước không đi cùng em tới được, bây giờ hối hận rồi.” Phó Lâm bảo.
Thời Dẫn không lên tiếng. Que kem trên tay cậu đã bắt đầu có dấu hiệu tan chảy. Phó Lâm nhắc nhở: “Không ăn kem đi chảy đấy.”
Thời Dẫn nghe vậy cúi đầu, cắn một miếng mà chẳng buồn để ý hương vị.
Phó Lâm đeo kính râm. Trên đầu là chiếc mũ lưỡi trai màu lam nhạt. Cuối cùng cô cũng đi vào vấn đề chính, “Chắc em cũng đoán được tại sao hôm nay chị tới tìm em rồi.”
“Tìm em quay lại à.” Thời Dẫn bình thản bảo.
Phó Lâm cười: “Vậy là em biết rõ tại sao chị tìm em ra ngoài, em vẫn đi.” Cô ngừng lại, song tiếp tục bổ sung: “Vì Dụ Duy Giang.”
Thời Dẫn khẽ nhíu mày.
“Nhỡ chị lừa em thì sao?”
Thời Dẫn quay sang hướng cô, biểu cảm nghiêm túc.
Phó Lâm thu lại nụ cười: “Tại sao em chắc chắn chị nhất định sẽ không lừa em?”
Thời Dẫn đứng lên, ném nửa que kem ăn dở vào thùng rác bên cạnh. Mặt mày không chút biểu cảm: “Em nghĩ là ít nhất chị vẫn còn chút tự tôn, còn chút thể diện.”
Đây có lẽ là câu nghiêm trọng nhất Thời Dẫn nói với Phó Lâm kể từ khi bắt đầu đến giờ. Ngay cả lúc đề nghị chia tay, cậu cũng chưa trách móc Phó Lâm điều gì.
Phó Lâm hối hận vì mình nói không lựa lời. Cô hoảng hốt chặn trước mặt Thời Dẫn, dịu giọng bảo: “Chị không lừa em, chuyện Dụ Duy Giang lát chúng ta nói tiếp được không?”
Thời Dẫn đứng tại chỗ.
“Hôm nay chị tìm em muốn quay lại.”
“Không thể.”
“Tại sao?” Phó Lâm biết câu hỏi của mình rất thừa nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp, “Một chút khả năng cũng không có à?”
“Chị thấy sao?” Thời Dẫn hỏi ngược lại. Phó Lâm thông minh như vậy, sao cô có thể không đoán được suy nghĩ của cậu, không đoán được cậu nhất định sẽ từ chối chứ.
Phó Lâm vẫn chặn trước mặt Thời Dẫn không dịch lấy một bước. Trên mặt lộ ra biểu cảm vừa khổ sở vừa không cam lòng, vẻ như nhất định phải đợi được Thời Dẫn cho cô một lý do.
Cô muốn thì Thời Dẫn cho cô vậy.
“Chị, chị sẽ không cho là em sẽ tốt tính đến mức quay lại với người đã cắm sừng mình chứ?”
Phó Lâm gấp gáp giải thích: “Chị không có! Hôm đó chị uống say, chị nhận nhầm Ngô Thiên Dật thành em. Anh ta ôm chị chị mới không đẩy ra. Sau đó chị cũng không để ý đến anh ta nữa. Nếu em không tin chúng ta có thể đến tìm Ngô Thiên Dật đối chất trực tiếp. Trước giờ chị chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em hết.”
“Vậy tại sao khi ấy chị không giải thích?”
Phó Lâm im lặng.
Tại sao à?
Giải thích rồi Thời Dẫn có phải Thời Dẫn sẽ không chia tay với cô.
Nhưng khoảng thời gian đó cô cũng đã có suy nghĩ chia tay, không muốn tiếp tục phần tình cảm chỉ dựa vào mình cô đơn phương duy trì ấy nữa. Vậy nên cô mới buông xuôi, không giải thích.
Hối hận có ích gì? Cô đã không còn dũng khí theo đuổi Thời Dẫn đến cùng như lúc đầu nữa.
Nhưng cô thật sự rất thích Thời Dẫn, thích đến nỗi có thể vứt bỏ tự tôn thêm một lần, tiếp tục tự lừa dối bản thân cũng không sao cả.
“Bởi vì chị không muốn giải thích. Bởi vì lúc đó chị đang giận em.” Phó Lâm bỗng nghẹn ngào, “Em còn nhớ hôm đó là sinh nhật chị không? Hôm đó em tới nơi khác tìm Dụ Duy Giang, em còn nhớ không? Chính là tới xem anh ta diễn bộ phim dở tệ nào đó!”
Thời Dẫn nhíu mày.
Điện thoại bỗng reo vang. Phó Lâm cúi đầu lấy điện thoại ra. Giọt nước mắt không giữ nổi trào ra, trượt theo gọng kính râm lăn xuống cằm. Phó Lâm dùng mu bàn tay quệt đi vệt nước mắt, sụt sịt mũi.
Phó Lâm vốn không muốn nghe điện thoại nhưng nhìn đến tên hiển thị là Từ Tinh, vẫn là nghe máy: “Alo.”
“Lâm Lâm, em đi đâu rồi? Không phải đã nói với em chiều nay có bữa cơm với nhà sản xuất à?”
“Chị Tinh, bây giờ em đang ở vùng khác, không đi được.”
“Sao cơ? Em ở vùng khác? Hai hôm trước đã nói với em xong rồi mà, sao nay em vẫn cứ chạy ra ngoài vậy hả?!”
Phó Lâm im lặng giây lát, song bảo: “Chị Tinh, em không muốn nhận kịch bản đó đâu. Nhà sản xuất đấy là b**n th**. Em ở đây có việc, cúp trước nhé.”
“Này em…”
“Chị Tinh, em xin lỗi.” Nước mắt trên mặt Phó Lâm trượt dài trên má, “Thêm rắc rối cho chị rồi.”
“Lâm Lâm?” Từ Tinh ngập ngừng giây lát, sau đó lạnh lùng quát: “Khóc sướt mướt ra thể thống gì nữa, mau về đây cho chị.”
Phó Lâm cúp điện thoại.
“Có ai bắt nạt chị à?” Thời Dẫn nhíu mày hỏi.
“Nếu chị nói có em có quay lại không?”
“Phó Lâm, chị bình thường chút được không?” Thời Dẫn nói, “Em không thể quay lại với chị nhưng nếu chị gặp khó khăn có thể nói với em.”
Phó Lâm tháo kính râm, lấy khăn giấy thấm đi hàng mi ướt, “Có khó khăn chị sẽ tự giải quyết.”
Phó Lâm không nói cho Thời Dẫn. Sở dĩ cô ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm cậu là bởi không chịu được quyền thế chèn ép. Đàn ông nơi sân chơi danh lợi buồn nôn hệt lũ giòi trong cống. Mà Thời Dẫn là người đầu tiên cô nghĩ tới khi tinh thần suy sụp.
“Chúng ta còn cơ hội ở bên nhau không?” Phó Lâm hỏi một lần cuối.
Thời Dẫn thở dài: “Kể cả trước đây chị và Ngô Thiên Dật không có gì cả thì chúng ta cũng sẽ không. Hơn nữa giờ chị đã là người của công chúng, yêu đương với em không có bất kỳ lợi ích nào.”
Phó Lâm chăm chú nhìn cậu mấy giây, bảo: “Nếu đáp án của em là từ chối, vậy chị cũng không nhiều lời nữa.”
Thật ra Phó Lâm còn có một câu chưa nói: Cô thật sự rất rất ghét Dụ Duy Giang.
Phó Lâm lại đeo kính râm lên. Kính râm che đi đôi mắt đỏ hoe của cô, “Lúc chúng ta yêu nhau, em thật sự thích chị à? Em có từng thích chị không? Hay đơn thuần chỉ là thói quen, bởi vì không chịu nổi chị mặt dày đeo bám?”
“Bây giờ hỏi những thứ này không có ý nghĩa.”
“Có.” Phó Lâm tạm ngừng giây lát, dùng chất giọng tự giễu mà hỏi:
“Thời Dẫn, em có thấy trước đây, em thích Dụ Duy Giang hơn cả người bạn gái này một chút không.”
Thời Dẫn ngẩn ra.
Thời tiết nóng bức ẩm ướt khó chịu, ve sầu ngân vang giữa những tán cây um tùm.
Chim nhỏ nhẹ nhàng đậu trên nhánh cây, đập cánh đôi lần làm lá khô lả tả.
Trong phòng họp đồn công an.
“Này, Thời Dẫn đâu rồi?” Buổi chiều Trương Tiệp tổ chức cho các diễn viên chủ chốt mở một buổi đọc kịch bản* nhưng không tìm thấy Thời Dẫn.
*Thuật ngữ chỉ việc toàn bộ ê-kíp, đạo diễn, diễn viên cùng ngồi đọc kịch bản rồi bàn bạc, trao đổi, có thể sửa cả thoại để xem làm cách nào biến những câu chữ khô khan trên kịch bản thành những cảnh quay mượt mà.
Thừa Nam bảo: “Đi ra ngoài với người ta rồi.”
Dụ Duy Giang đang ngồi một bên cúi đầu đọc kịch bản, nghe vậy ngẩng lên nhìn cậu chàng.
“Đi với ai?” Mặt Trương Tiệp xấu hẳn, “Còn chưa bắt đầu làm việc mà đã chơi bời thế kia.”
Thừa Nam đắn đo, không vội trả lời ngay. Thấy Thừa Nam không nói gì, chuyên viên trang điểm ở trường quay thuận miệng bảo: “Đi với một cô nữ diễn viên, tên là Phó Lâm. Em từng trang điểm cho cô ấy này.”
Lúc Thời Dẫn quay về, đoàn phim còn chưa nghỉ. Nhưng trời đã tối đen.
Quản lý sản xuất đang phát cơm hộp cho mọi người, thấy Thời Dẫn, cũng đưa cho cậu một hộp. Thời Dẫn lắc đầu: “Cảm ơn, em không đói.”
Thừa Nam cầm hộp cơm tới cạnh cậu: “Vừa mới về à?”
“Ừa.” Thời Dẫn hơi thất thần.
Chu Đình Ngộ vắt chân ngồi trên ghế hút thuốc. Trương Tiệp đi tới đá y một cái: “Mẹ phòng họp đồn công an mà cậu còn hút à?”
Chu Đình Ngộ gảy tàn thuốc vào gạt tàn: “Cái gạt tàn để ngay đây là để cho người hút thuốc dùng.” Y nâng mí mắt lên nhìn Trương Tiệp, “Công an cũng hút thuốc đấy đạo diễn Trương.”
Chu Đình Ngộ tới muộn, không thấy Dụ Duy Giang, y hỏi: “Dụ Duy Giang đâu?”
Trương Tiệp đáp: “Chiều quay cảnh nặng nên đi nghỉ rồi. Tối đều là cảnh của Thừa Nam, cậu ở đây chỉ cậu ta diễn đi.”
“Tôi biết chỉ cái gì.” Chu Đình Ngộ nói, song nhìn về phía Thừa Nam.
Thừa Nam đang nhìn Chu Đình Ngộ, thấy Chu Đình Ngộ nhìn sang, cậu vội cúi đầu cắm cúi ăn cơm.
Thời Dẫn thấy tai anh chàng đo đỏ.
Phần lớn thời gian Chu Đình Ngộ không tới trường quay. Nhưng lần nào y tới cảm xúc tăng vọt của Thừa Nam cũng đều sẽ lộ hết ra, có thể dùng đến từ u mê.
Thời Dẫn từ cái tai đỏ của anh chàng mà nhìn ra được chút gì đó khá vi diệu. Trải qua kha khá chuyện từ lúc vào đoàn đến giờ, cậu đang nghĩ, liệu có phải Thừa Nam có ý với Chu Đình Ngộ không.
Cậu còn nghĩ, tai mình đã bao giờ đỏ lên trước Dụ Duy Giang chưa nhỉ?
“Cậu ăn tối chưa?” Thừa Nam bất ngờ hỏi Thời Dẫn, tai vẫn còn đỏ.
Thời Dẫn hồi hồn, lắc đầu: “Em không đói, em về khách sạn trước.”
“Sao đấy? Xảy ra chuyện gì à?”
“Không có.” Thời Dẫn cười cười, “Đi chơi với Phó Lâm cả chiều nên mệt.”
“Ây cha,” Thừa Nam thần bí ghé tai cậu nói nhỏ: “Chú khai thật cho anh, Phó Lâm có phải người yêu chú không?”
“Không.” Thời Dẫn phủ nhận, “Là người yêu cũ, bây giờ bọn em không còn quan hệ gì.”
Thật ra chiều nay Phó Lâm đã đi từ sớm rồi, Thời Dẫn một mình đi tham quan cảnh đẹp nổi tiếng ở Khánh Thị, đi cả một buổi chiều.
Cả thể xác cả tinh thần Thời Dẫn đều mệt, rất cần đi ngủ. Cậu muốn về khách sạn, trước khi về nhớ ra phải mang balo để trong xe đoàn phim về.
Trên đường quay lại lấy balo, Thời Dẫn nhận được tin nhắn wechat của Phó Lâm.
Phó Lâm: Nãy đi vội quá không có thời gian nói chuyện Dụ Duy Giang cho em. Anh ta bị chèn ép vì hai năm trước làm một nhà đầu tư bị thương.
Đồn công an đèn đuốc sáng trưng, ngoài cửa có ba chiếc xe dã ngoại đang đỗ. Thời Dẫn tới cạnh một chiếc, đẩy cửa xe ra.
Xe được trang bị đầy đủ cả bàn, giường, không gian không rộng nhưng bố cục gọn gàng, chứa được rất nhiều đồ đạc.
Thời Dẫn cúi đầu đi vào trong, thấy trên giường đơn có một người c** tr*n, tay cầm một cái áo, đang ngẩng đầu nhìn ra.
Dụ Duy Giang vừa ngủ dậy, đang định thay cái áo thì bị tiếng mở cửa cắt ngang.
Mặt mày Dụ Duy Giang còn đang giữ nguyên vẻ mờ mịt vừa ngủ dậy, tóc bị đè hơi bù xù nhưng mắt rất sáng, đang nhìn lom lom vào Thời Dẫn. Rồi anh tiếp tục mặc áo.
Thời Dẫn ngơ ngác đờ ra hai giây, phản xạ có điều kiện quay phắt đi, hoảng loạn đến nỗi đập cả đầu vào mép cửa.
“Cốp” một tiếng rõ to làm Dụ Duy Giang giật mình.
Thời Dẫn bị đau ôm chặt cái trán, cong queo cả người.
Dụ Duy Giang nhanh chân chạy ra, khuỵu một chân ngồi trước mặt Thời Dẫn, kéo cổ tay cậu ra, “Để tôi xem.”
Trán Thời Dẫn đỏ lên, sưng thành một cục mờ mờ, may mà không chảy máu.
“Cậu làm cái gì.” Dụ Duy Giang vẫn nghĩ Thời Dẫn là một người rất thông minh nhưng bây giờ bắt đầu thấy cậu đần rồi đấy, đần đến nỗi khiến người ta phát khóc.
Mắt Thời Dẫn hồng hồng, chắc là phải đau lắm. Cậu ngước nhìn lên, hàng mi ươn ướt nhuốm ánh đèn xe dịu nhẹ.
“Sao cậu suốt ngày va chỗ nọ đập chỗ kia thế?” Dụ Duy Giang nhíu mày hỏi.
“Ôi cuối cùng cũng xong việc. Nay nóng điên lên được, tui phải về tắm rửa đây. Đi mau đi mau.”
“Đạo diễn Trương đáng sợ phát khiếp, tui cầm máy cả ngày muốn rụng tay luôn rồi đây.”
Tiếng bước chân vội vã lao xao vọng tới, còn cả tiếng chuyện trò câu được câu chăng. Âm thanh ở phía xa, hòa cùng tiếng ve đêm rả rích.
Thời Dẫn bỗng hốt hoảng vô cớ, nhịp tim như chạy cùng nhịp ve kêu.
Dụ Duy Giang thấy Thời Dẫn vội vàng dịch sang bên cạnh núp sau cửa xe, hàng mi chớp chớp.
Tiếng thở của cậu cũng rất nặng nề.
Môi Dụ Duy Giang giật giật, hỏi nhỏ: “Cậu hoảng cái gì?”
“Sao lại muốn trốn?”
Trái tim Thời Dẫn nhảy dựng.
… “Thời Dẫn, em có thấy trước đây, em thích Dụ Duy Giang hơn cả người bạn gái này một chút không.”
Tiếng Phó Lâm như văng vẳng bên tai. Thời Dẫn ngẩng lên nhìn Dụ Duy Giang.
Dụ Duy Giang có đôi mắt tình cảm trời sinh. Tai Thời Dẫn phút chốc nóng bừng bừng.