Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 38

Chương 38: Tôi không phải fan Dụ Duy Giang nữa.

Edit + Beta: Chan + Yan

Lần quay này là cảnh cuối cùng của Lương Tử Hưng. Sau cảnh này, Lương Tử Hưng sẽ chính thức đóng máy.

Phần diễn của Lương Tử Hưng trong “Gió ngầm” không nhiều lắm, vào hòm từ rất sớm. Vai diễn của cậu ta là cảnh sát phòng chống ma tuý, đồng thời cũng là anh em hoạn nạn có nhau của nam chính Lương Việt, bất hạnh chết vì trúng đạn trong một lần truy đuổi tội phạm ma tuý.

Cảnh quay lần này diễn ra trong một trung tâm thương mại. Người phụ trách chọn bối cảnh đã đàm phán xong địa điểm quay cụ thể. Máy móc thiết bị của đoàn phim đã sẵn sàng trên giá. Hiện trường có rất nhiều người vây xem.

Hôm nay Dụ Duy Giang có một cảnh khóc.

Lương Tử Hưng trúng nhiều phát đạn trong quá trình truy đuổi tội phạm m* t**, chết ngay tại chỗ, ngay trước mặt Dụ Duy Giang.

Cảm giác diễn của Lương Tử Hưng không tốt lắm. May thay phần diễn của cậu ta không nhiều, không có cảnh quan trọng. Nhưng cảnh lần này thì có. Trương Tiệp yêu cầu cao, đối với phim lại càng yêu cầu hoàn mỹ. Lương Tử Hưng phải quay cảnh này hết lần này đến lần khác, chịu kha khá khổ.

Bời vì biểu hiện của Lương Tử Hưng cứ mãi không đạt đến yêu cầu của Trương Tiệp, cậu ta liên tục NG. Dụ Duy Giang cũng liên tục khóc với cậu ta. Mỗi lần nước mắt trào đến vành mắt là Trương Tiệp lại gầm rất to “Dừng”.

Bao phen như vậy, mắt Dụ Duy Giang bắt đầu sưng lên, tay và quần áo bê bết máu, nhếch nhác vô cùng.

Khi Trương Tiệp hô “Cắt”, mọi người như trút được gánh nặng, Lương Tử Hưng cũng chính thức đóng máy.

Quản lý sản xuất cầm một bó hoa tới chúc mừng Lương Tử Hưng đóng máy. Lương Tử Hưng nhận hoa nói cảm ơn, đồng thời bày tỏ tối nay cậu ta muốn mời mọi người trong đoàn phim một bữa để cảm ơn họ đã quan tâm trong nửa tháng vừa rồi.

Đối với những người ngày ngày phải ăn cơm hộp của đoàn phim mà nói, đây quả như một niềm vui bất ngờ.

Thời Dẫn không đến, một là cậu chưa chính thức đi làm, không được tính là đồng nghiệp của Lương Tử Hưng, hai là cậu tự ý thức được mình chưa từng quan tâm đến người ta. Cậu đến ăn là không hợp lý chút nào, nên cậu không đi.

Có điều khiến người khó hiểu là Lương Tử Hưng lại cố ý bảo trợ lý tới mời cậu. Đến mức này rồi còn từ chối thì không biết điều quá nên cuối cùng cậu vẫn đi nhưng đến muộn một chút. Phòng riêng đã không còn chỗ trống.

Từ khi phim bấm máy đến nay, ngoài mặt Hình Kiêu có vẻ như không ưa Thời Dẫn, bình thường cũng thờ ơ với Thời Dẫn nhưng thực tế vẫn luôn âm thầm chiều cậu, chuyện gì cũng nhớ đến cậu.

Ví dụ chỗ trống duy nhất bên cạnh Dụ Duy Giang này là Hình Kiêu để dành lại cho Thời Dẫn.

“Thời Dẫn!” Thừa Nam vẫy tay với Thời Dẫn, “Bên này còn chỗ này.”

Thời Dẫn do dự ngoài cửa giây lát, chậm rì rì mò qua, bấm bụng ngồi xuống cạnh Dụ Duy Giang.

Trương Tiệp không có gì làm là thích móc mỉa Thời Dẫn: “Có giá quá, giờ này mới đến.” Anh ta ngồi đối diện Thời Dẫn. Một tay đang cầm cốc trà.

Thời Dẫn không sợ Trương Tiệp, đáp lại anh ta một cách vừa giả trân vừa đúng mực: “Tại không có giá nên ban đầu mới không dám đến, không ngờ anh Tử Hưng tốt bụng còn cố ý bảo trợ lý tới gọi em nên mới tới muộn một chút, mong đạo diễn Trương tha lỗi.”

Trương Tiệp hừ lạnh một tiếng, cúi đầu uống trà, không nói thêm.

Thừa Nam ghé tai Thời Dẫn cười bảo: “Cậu dũng cảm lắm.”

“Giả đấy.” Thời Dẫn cười cười.

Thừa Nam trêu: “Cậu cũng giỏi đâm chọc lắm.”

“Thật ra Trương Tiệp cũng dễ nói chuyện.” Cổ họng Thời Dẫn khô khan, cậu cầm ly đồ uống trước mặt lên uống một ngụm, “Miệng hơi độc chút thôi.”

Ngồi cạnh Dụ Duy Giang khiến Thời Dẫn căng thẳng. Cậu vô thức uống hết hơn nửa ly.

“Sao mà khát thế?” Thừa Nam cười. Cục u trên trán Thời Dẫn đã xẹp đi nhiều nhưng vẫn còn thấy vết đỏ. Thừa Nam nhìn mặt cậu, khó hiểu: “Trán sao thế?”

Lời này gợi lên hồi ức hôm qua của Thời Dẫn, càng khiến cậu thêm căng thẳng. Thế là chiếc ly đã thấy đáy. Cậu đặt ly xuống đúng lúc Dụ Duy Giang đang định cầm điện thoại trên bàn. Mu bàn tay hai người vô tình chạm nhau.

Dụ Duy Giang hơi khựng lại, quay sang nhìn Thời Dẫn.

Thời Dẫn cũng khựng hai giây, rút tay về một cách tự nhiên, quay sang đáp lời Thừa Nam: “Hôm qua vô tình bị đập vào.”

“Đập vào đầu á? Có nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng.”

Dụ Duy Giang buồn chán mở điện thoại, lướt xem bảng tin. Anh chuyển sang trang cá nhân của Thời Dẫn, thấy có bài đăng vào khuya hôm qua.

[Tổ trưởng tổ pha trò: Tui bị ngoo.]

Dụ Duy Giang cảm thấy Thời Dẫn tự nhận thức bản thân rất chuẩn, vậy nên anh bấm thích bài đăng.

Ly của Thời Dẫn thấy đáy rồi, Dụ Duy Giang cầm bình đồ uống, hỏi cậu một cách rất tự nhiên: “Uống nữa không?”

Thời Dẫn dạ một tiếng, chuyển ly sang, “Em cảm ơn.”

Thời Dẫn ăn được mấy miếng đã không còn khẩu vị, vẫn như đứng đống lửa như ngồi đống than. Mùi của Dụ Duy Giang thoang thoảng, thơm thơm, cứ như một cú đánh trực diện vào ý chí cậu, cũng chẳng khác nào thứ bùa mê hoặc tâm trí luôn nhắc nhở cậu về sự thật cậu thích Dụ Duy Giang lắm lắm.

Dụ Duy Giang từng hỏi vì sao Thời Dẫn thích anh, Thời Dẫn cảm thấy câu trả lời của mình khi ấy thật nực cười.

Cậu đứng lên.

“Đi đâu đấy?” Thừa Nam hỏi.

“Em đi vệ sinh.”

Thời Dẫn cầm điện thoại ra khỏi phòng ăn. Mở wechat lên, Thời Dẫn thấy có thông báo. Nếu hôm nay không nhận được thông báo thích bài đăng của Y, có lẽ Thời Dẫn cũng không nhớ tới việc Y từng nghi ngờ xu hướng tính dục của cậu, còn hỏi cậu có phải gay không.

Sao thanh niên này không đi làm thầy bói đi?

Thời Dẫn mở giao diện trò chuyện với Y, soạn tin nhắn.

Tổ trưởng tổ pha trò: Bây giờ cậu còn là fan Dụ Duy Giang nữa không?”

Y: ?

Tổ trưởng tổ pha trò: Cảm thấy cậu giống fan giả lắm.

Tổ trưởng tổ pha trò: Tôi không phải fan Dụ Duy Giang nữa.

Y: ?

Tổ trưởng tổ pha trò: Tôi không thích anh ấy nữa.

Lúc này, Dụ Duy Giang đang trong phòng ăn xem điện thoại, mặt hiện lên vẻ khó nói nên lời.

Anh hỏi: Tại sao?

Thời Dẫn nói nhỏ, tâm tôi không còn trong sáng, đã không còn dũng khí tùy tiện treo câu “thích” trên miệng nữa rồi.

Tổ trưởng tổ pha trò: Không thích nữa là không thích nữa.

Y: Không thích cậu ta thì cậu thích ai.

Tổ trưởng tổ pha trò giận dỗi nhắn lại: Tôi thích ai thì thích.

Y: Ồ.

Dụ Duy Giang quăng điện thoại lên bàn, lát sau, anh thấy Thời Dẫn gửi một chuỗi biểu tượng cảm xúc khóc sang.

Tổ trưởng tổ pha trò: Giả đấy.

Tổ trưởng tổ pha trò: Vẫn thích anh ấy lắm.

Thời Dẫn cố gắng thử nhưng kết quả là cậu phát hiện bản thân thật sự là kẻ thích phô trương, thích ai tất nhiên sẽ phải ồn lên mới chịu. Ngoài Dụ Duy Giang, cậu không có cách nào nói lời trái lòng với bất kỳ ai.

Mặc dù chữ “thích” này bây giờ chỉ có thể tiếp tục mượn danh nghĩa người hâm mộ mà nói ra.

Cậu nghĩ, nếu Dụ Duy Giang không phải Dụ Duy Giang bây giờ mà là bạn học của cậu, bạn bè của cậu, là một người bình thường bất kì bên cạnh mà cậu quen biết, cho dù hai người cùng giới tính, cậu cũng sẽ muốn cho mọi người trên toàn thế giới biết, cậu thích anh.

Có lẽ cậu sẽ chủ động theo đuổi anh. Giống như nhiều người rơi vào bể tình mà chủ động khác, bám riết lấy anh.

Thời Dẫn rửa tay ở bồn rửa, thất thần nhìn chằm chằm người trong gương, mặc cho nước chảy qua kẽ tay.

Có một người đi ra từ vách ngăn. Tấm gương phản chiếu bóng Lương Tử Hưng.

Lương Tử Hưng tới cạnh Thời Dẫn mở vòi nước. Theo phép lịch sự, Thời Dẫn cười chúc mừng: “Mừng đóng máy.”

“Cảm ơn.” Lương Tử Hưng cúi đầu chậm rãi chà những ngón tay mảnh khảnh, mắt hơi ngước lên liếc Thời Dẫn trong gương.

Thời Dẫn tắt nước, rút tờ giấy lau tay. Đang muốn rời đi, cậu chợt nghe Lương Tử Hưng bảo: “Cậu thích Dụ Duy Giang đúng không.”

Giọng cậu ta không lớn nhưng khiến Thời Dẫn cứng đờ tại chỗ.

Lương Tử Hưng bổ sung thêm: “Tôi nói là kiểu thích, “Cậu ta hơi ngừng, rồi nói thẳng: “Kiểu muốn ôm hôn lên giường ấy.”

Tai Thời Dẫn nóng lên, mặt vẫn cố giữ nét trấn định: “Anh đang đùa à?”

“Cậu thông minh như vậy chắc phải biết tôi không đùa rồi chứ.” Lương Tử Hưng vẫn không đóng vòi nước, tiếng nước át đi giọng cậu ta. Cậu ta dựa vào bồn, nhìn Thời Dẫn cười: “Đây cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ. Tôi thấy cậu có thể cố gắng thêm một chút…”

Thời Dẫn nhíu chặt mày.

“Cố gắng để Dụ Duy Giang cũng thích cậu.” Biểu cảm Lương Tử Hưng lộ một vẻ tự tin khó hiểu, “Thử xem, xác suất thành công có lẽ sẽ cao đấy.”

Lòng Thời Dẫn tràn đầy nghi hoặc, không hiểu sao đột nhiên Lương Tử Hưng lại nói những lời như vậy, quả thật không thể hiểu nổi.

Lẽ nào Lương Tử Hưng chủ động bảo trợ lý tới mời cậu chính vì muốn cho cậu lời khuyên này trước khi đi?

“Chuyện này không liên quan tới anh đâu nhỉ.” Thời Dẫn bảo.

“Đương nhiên liên quan tới cậu ta rồi.”

Phía sau truyền tới giọng Chu Đình Ngộ. Lương Tử Hưng hơi biến sắc. Thời Dẫn quay sang.

Chu Đình Ngộ đi vào phòng vệ sinh, liếc sang Lương Tử Hưng, “Nói chuyện riêng ít nhất tìm chỗ nào riêng tư mà nói.”

Tai Thời Dẫn bỗng chốc đỏ bừng, nhận ra cuộc trò chuyện của cậu và Lương Tử Hưng đã bị Chu Đình Ngộ nghe được. Chuyện cậu thích Dụ Duy Giang cũng bị nghe được rồi.

“Nghĩ cũng nhiều quá đấy nhỉ.” Chu Đình Ngộ liếc Lương Tử Hưng bằng một ánh mắt khinh miệt, “Thời Dẫn và Dụ Duy Giang dù có ra sao thì sự nghiệp của Dụ Duy Giang cũng sẽ toang đúng không.”

Thời Dẫn sốc.

Sắc mặt Lương Tử Hưng bình tĩnh: “Toang cũng không đến nỗi.”

Bấy giờ Thời Dẫn mới phản ứng lại, nổi giận. Cậu nén lửa giận mắng: “Mẹ nó anh điên à? Dụ Duy Giang làm gì có lỗi với anh? Trước đây còn đỡ cho anh một dao, bây giờ tay vẫn còn sẹo đấy. Anh có chút lương tâm nào không?”

Cậu bỗng thấy nực cười: “Anh còn muốn lợi dụng tôi? Anh lại đánh giá tôi cao quá.”

Lương Tử Hưng tới trước mặt Thời Dẫn, nói một cách rất nhã nhặn: “Anh ta không có lỗi với tôi. Tôi cũng không định làm gì anh ta, chỉ cần anh ta không gây trở ngại đến tôi là được.”

Lương Tử Hưng quả thật không có ác ý với Dụ Duy Giang. Dù sao Dụ Duy Giang cũng từng cứu cậu ta. Cậu ta còn đánh giá cao diễn xuất và năng lực của Dụ Duy Giang. Nhưng tới tận bây giờ cậu ta vẫn rất kiêng dè sự tồn tại của anh.

Chuyện tình cảm yêu đương tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới người của công chúng, huống chi còn là loại tình cảm không được số đông xã hội công nhận. Vốn ban đầu Lương Tử Hưng định trước khi rời đoàn cho Thời Dẫn ít gợi ý nhằm reo rắc chút tai họa ngầm trong nghiệp diễn của Dụ Duy Giang.

Đáng tiếc bị Chu Đình Ngộ bắt được.

Dù sao cũng không tẩy não được, thôi thì biết thời biết thế.

“Cậu có thể có chút lòng tin.” Lương Tử Hưng nói hết câu với Thời Dẫn rồi đi.

Chu Đình Ngộ vào vách ngăn đi vệ sinh. Lúc ra, Thời Dẫn còn đang đứng dựa vào tường ngoài cửa.

“Sao cậu còn chưa đi?” Chu Đình Ngộ đi thẳng về hướng phòng tiệc.

Thời Dẫn đuổi sát theo y: “Thầy Chu.”

“Chuyện gì?”

“Anh… Anh nghe hết mấy lời lúc nãy rồi à?”

Chu Đình Ngộ không trả lời trực tiếp, “Sao?”

“Anh có thể đừng nói ra không.”

Chu Đình Ngộ dừng bước chân, quay lại, ý cười trên mặt như có như không: “Không nói ra câu nào?”

Thời Dẫn mím môi không lên tiếng.

“Tức là cậu thích cậu ta thật.”

Thời Dẫn phủ nhận ngay lập tức: “Em không.”

“Tôi đã nói là ai đâu.” Chu Đình Ngộ cố tình trêu cậu.

Thời Dẫn rũ đầu im lặng hồi lâu, cuối cùng cầu xin: “Anh đừng nói với Dụ Duy Giang.”

“Tôi không có hứng dính vào chuyện của mấy cậu.”

Thời Dẫn yên lòng, lại bắt đầu mạnh mồm: “Em không thích Dụ Duy Giang. Lương Tử Hưng nói linh tinh đấy. Nhưng chuyện hôm nay thật sự không cần phải cho anh ấy biết, rất vô vị.”

Lòng Chu Đình Ngộ rõ như gương, Thời Dẫn hiểu.

Chuyện cậu thích Dụ Duy Giang, chẳng hiểu thế nào mà hôm nay, lại thêm hai người biết.

Chu Đình Ngộ bỗng lấy điện thoại ra, bâng quơ bảo: “Tôi có ảnh thời đại học của Dụ Duy Giang này, xem không?”

Thời Dẫn chống lại cám dỗ này làm sao được, lập tức buông vũ khí đầu hàng, vọt tới cạnh Chu Đình Ngộ thò đầu vào: “Em có.”

Bình Luận (0)
Comment