Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 41

Chương 41: Mystery of love

Edit + Beta: Chan + Yan

Dụ Duy Giang xuất hiện quá đúng lúc, ngược lại lại xóa đi sự nghi ngờ ban đầu của Thời Dẫn.

Nếu như thật sự như cậu nghĩ, cứ cho là cậu đăng bài kèm định vị đi thì chẳng lẽ Dụ Duy Giang thấy là nhất định sẽ tới à?

Nghĩ vậy, Thời Dẫn thấy hình như mình nghĩ nhiều quá, vành tai lặng lẽ nóng lên.

“Chàng tiên Dụ.” Nguyên Dập vẫy tay với Dụ Duy Giang, nở nụ cười, “Chào buổi tối nhé.”

“Chào buổi tối.” Dụ Duy Giang đáp lại một câu, song nhìn Thời Dẫn: “Tay bị thương mà còn uống rượu.”

“Em gọi nước ép.” Thời Dẫn lí nhí.

Bà chủ mang cho Thời Dẫn một ly nước ép dưa hấu ướp lạnh, Thời Dẫn giơ tay đón. Đầu ngón tay tiếp xúc với thành ly lạnh ngắt, lạnh đến nỗi run cả tay.

Nguyên Dập giờ mới chú ý đến tay phải Thời Dẫn quấn gạc, “Tay sao thế?”

“Ngã nên trầy da.”

“Ngã lúc quay phim à? Đóng phim đúng là không dễ dàng.”

“Rượu của quý khách đây.” Bà chủ mang rượu của Dụ Duy Giang ra.

Thời Dẫn liếc trộm, ánh mắt ngó loạn xung quanh, không biết rốt cuộc là định nói với ai: “Em nhớ tửu lượng của anh không tốt lắm.”

Dụ Duy Giang đáp lời cậu rất tự nhiên: “Mojito thôi, không phải rượu nặng.”

“Ò.” Thời Dẫn cúi đầu hút nước ép, “Em còn tưởng anh không uống được chút nào cơ.”

Thật ra người không uống được một chút nào là Thời Dẫn.

Nguyên Dập ngạc nhiên: “Sao cậu biết tửu lượng chàng tiên Dụ không tốt?”

Thời Dẫn vội ngó Dụ Duy Giang, song lại nhìn xuống tiếp, “Bọn em ở cùng nhau lâu thế rồi mà, chẳng lẽ lại không biết chút chuyện nhỏ này.”

Nguyên Dập chọc chọc trán Thời Dẫn bằng ngón trỏ: “Cậu nói vậy làm anh ghen tị đấy nhé.”

Điện thoại Dụ Duy Giang rung. Anh nhấc điện thoại lên, “Alo?”

“Duy Giang, cậu ra khỏi quán trà rồi à?” Đầu bên kia điện thoại là Hạ Tấn Trung.

“Ừ.”

“Nhanh vậy? Bây giờ cậu đang ở đâu?”

Dụ Duy Giang nói tên quán bar.

Mấy phút sau, Hạ Tấn Trung đuổi đến nơi.

“Thời Dẫn cũng ở đây à?” Hạ Tấn Trung bước tới quầy bar, Nguyên Dập giật mình: “Ôi vãi Hạ Tấn Trung!”

Hạ Tấn Trung, ảnh đế, độ nổi tiếng trong nước rất cao, ai mà không biết. Ngay cả bà chủ cũng xin chụp ảnh chung với anh ta.

Hạ Tấn Trung lịch sự cười với bà chủ: “Hoá đơn của họ cứ tính cho tôi nhé!”

Nguyên Dập vội xua tay: “Tôi thì không cần đâu thầy Hạ, tôi chỉ là người qua đường thôi.”

“Giống nhau cả thôi.” Hạ Tấn Trung kéo Dụ Duy Giang sang một bên nói chuyện, “Xin lỗi, tôi không biết quan hệ giữa cậu và mẹ không tốt.”

“Không sao, vốn dĩ không liên quan đến anh.”

“Hồi trước lúc tôi quyết định làm diễn viên cũng cãi nhau với nhà căng lắm,” Hạ Tấn Trung cười, “Không ai nhường ai, ai cũng muốn đối phương thay đổi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó à, sau đó là như tôi của bây giờ vậy.” Hạ Tấn Trung vỗ vai Dụ Duy Giang, “Đừng nghĩ thay đổi người khác, cũng đừng để người khác dễ dàng thay đổi mình.”

Dụ Duy Giang gật đầu, biểu cảm rất lạnh nhạt.

Khuỷu tay Hạ Tấn Trung chống trên quầy bar, cười hỏi: “Có khi nào cậu thấy mình lý tưởng quá không?”

Dụ Duy Giang nhìn anh ta không lên tiếng.

“Cậu đúng lúc gặp trúng Trương Tiệp. Anh ta và cậu cùng một kiểu người, nhưng nếu đổi sang người khác cậu có thể sẽ không thuận buồm xuôi gió thế này đâu.” Hạ Tấn Trung nhấc ly rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm, “Có lẽ sẽ phải chịu khổ nhiều.”

“Trong giới này, bỏ việc làm người lý tưởng đi sẽ tốt hơn, cậu hoàn toàn có thể lợi dụng tư bản,” Hạ Tấn Trung ngẩng lên khỏi ly rượu, “Tự cậu đã là tư bản rồi.”

Dụ Duy Giang bảo: “Em chỉ là một diễn viên phổ thông bình thường.”

Hạ Tấn Trung cười nâng ly tới trước mặt Dụ Duy Giang: “Vì câu nói này, tôi chúc cậu.”

Dụ Duy Giang chạm ly với anh ta.

“Chúc chính mình.” Hạ Tấn Trung bảo.

Dụ Duy Giang nghĩ giây lát, bảo: “Chúc tự do.”

Nguyên Dập rất nhạy cảm, chỉ bằng chút thời gian ở chung với Thời Dẫn y đã nhận ra cậu có gì đó không đúng, nhất là từ khi Dụ Duy Giang đặt chân vào đây.

“Anh ở đây mấy ngày?” Thời Dẫn hồn vía trên mây vừa hỏi Nguyên Dập vừa ngó về Dụ Duy Giang. Tưởng rằng đã giả vờ bản thân không chú ý, nào ngờ vừa thôi nhìn quay lại đã bị Nguyên Dập bắt tận mặt.

Thời Dẫn lúng túng quay đi, nhìn sang phía khác.

“Chắc ba bốn ngày, tính ở đây chơi mấy hôm.” Nguyên Dập dí sát mặt tới trước Thời Dẫn, nhìn chằm chằm cậu, “Thời Tử, hôm nay cậu lạ lắm.”

Thời Dẫn lui đầu về sau, nhìn trái ngó phải: “Chú Nguyên, chú gần cháu quá rồi đó, chú ý đi.”

“Đề nghị trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của anh, bạn học Thời Tử.”

“Em tên Thời Dẫn.”

“Đề nghị trả lời đúng trọng tâm câu hỏi của anh, bạn học Thời Dẫn.”

Thời Dẫn cúi đầu, ngón tay luồn trong tóc cào cào, có phần sốt ruột: “Em có đâu.”

Nguyên Dập nhìn chằm chằm cậu mấy giây, ghé tai cậu thì thầm: “Cuối cùng cậu cũng nhận ra rồi à?”

“Nhận ra… gì?”

“Nhận ra mình thích Dụ Duy Giang.”

Thời Dẫn sốc, phản xạ đẩy y ra. Thời Dẫn dùng lực mạnh quá suýt thì đẩy Nguyên Dập khỏi ghế. Cậu lập tức xin lỗi: “Xin lỗi.”

Nguyên Dập dẫm lên chân ghế cao ngồi thẳng dậy, nhéo má cậu trấn an: “Không sao.”

Thời Dẫn bơ vơ nắm ly thuỷ tinh, cúi đầu: “Rõ ràng lắm à?”

“Anh là gay đó,” Nguyên Dập giảm âm lượng, chân đập đập đầu gối cậu, “Đương nhiên nhìn cái đã nhìn ra rồi. Hơn nữa anh chả nói với cậu là cậu cong bẩm sinh từ lâu rồi cậu còn không tin.”

Thời Dẫn ôm cái ly hút loạn một ngụm nước ép dưa hấu, mắt đảo sang phía Dụ Duy Giang. May mà Dụ Duy Giang và Hạ Tấn Trung nói chuyện nhập tâm, không chú ý tới bọn cậu.

“Vậy anh…” Thời Dẫn cắn ống hút, “Anh đối với Dụ Duy Giang cũng giống em à?”

“Không, anh chỉ thích nhan sắc cậu ta thôi.” Nguyên Dập lười nhác chống đầu, nụ cười cũng có phần biếng nhác. Thật ra lúc thoát khỏi trạng thái làm việc, y cũng là một người đàn ông cuốn hút. Bỏ xuống gọng kính đen nặng nề, ngũ quan tuấn tú hiện ra, gu ăn mặc cũng sành điệu.

Kính coong…

Trong tiếng chuông cửa reo có giọng một cô gái: “Chà, nay quán nhiều anh đẹp trai ghê.”

Quán bar này không lớn, bên trong vang vọng giai điệu nhẹ nhàng thư giãn. Giọng cô nàng vừa lên tiếng rất to, đột ngột xuất hiện khiến mọi người cùng nhìn về phía cửa.

Đó là một cô gái đẹp với mái tóc xoăn lọn to. Cô bước trên đôi giày cao gót tới quầy bar, kéo cổ áo bà chủ đang pha rượu, nghiêng người tới đặt đôi môi đỏ mọng kiều diễm lên môi người ta.

“A Cẩn…” Thời Dẫn nghe bà chủ gọi cô nàng kia bằng một giọng trách cứ.

Cô nàng tên A Cẩn có dáng người cao gầy, giơ tay nhấc chân đều mang theo một vẻ quyến rũ. Cô nâng cằm bà chủ: “Lần này sẽ chú ý, lần sau vẫn dám.”

Trong lòng Thời Dẫn kinh ngạc nhưng ngoài vẫn tỏ vẻ bình thường uống nước ép.

Nguyên Dập nháy mắt với cậu.

Phía sau A Cẩn còn có một người đàn ông cao lớn. Anh ta ngồi xuống bên trái Thời Dẫn. Vị trí đó vốn là của Dụ Duy Giang.

Ngồi yên một lát, người đó bỗng bắt chuyện với Thời Dẫn: “Xin chào.”

Thời Dẫn có vẻ không kịp phản ứng, quay sang nhìn anh ta một cách mờ mịt: “Chào anh.” Cậu nghe tiếng Nguyên Dập cười khẽ bên cạnh.

Người đó nhìn Thời Dẫn ngơ ra mấy giây, có vẻ nhất thời chưa biết nói gì nên lại cúi đầu gãi gãi cổ mình. Lát sau anh ta mới ngẩng đầu, che miệng, mặt đo đỏ: “Xin lỗi.” Anh ta quên mất đây là bar bình thường, cứ tự nhiên bắt chuyện với người ta thế này không ổn lắm.

Nhưng cậu thanh niên này đẹp thật, làm anh ta hơi mờ mắt.

“Tôi đi trước.” Hạ Tấn Trung đứng dậy chào Dụ Duy Giang, “Không so được với đám thanh niên các cậu, người trụ không nổi, cậu cũng về nghỉ sớm nhé.”

“Đi đường cẩn thận.” Dụ Duy Giang nói, ánh mắt nhìn sang phía Thời Dẫn.

Bên kia đông vui lắm, chỗ anh đã có người ngồi. Gã đàn ông cướp chỗ của anh còn đang cười nói gì đó với Thời Dẫn, mắt sáng rỡ chăm chú nhìn cậu.

A Cẩn gác khuỷu tay lên vai anh trai kia. cười hỏi Thời Dẫn: “Cậu đẹp trai này, cậu có đối tượng chưa?”

Bà chủ hắng giọng: “A Cẩn đừng quấy rầy khách của chị.”

A Cẩn nhướng mày với bà chủ: “Bọn em đang giao lưu rất bình thường.”

Có vẻ Thời Dẫn đã hiểu ra vấn đề, hơi lúng túng nhưng không có phản ứng gì quá mức.

“Xin chào, tôi tên Phạm Văn Khuynh.” Người đàn ông sau khi chuẩn bị tâm lý đã thoải mái tự giới thiệu.

Thời Dẫn là người sẽ không khiến người khác mất mặt. Đó là tác phong hình thành từ khi còn bé, kể cả khi tiếp xúc với người lạ. Cậu đáp ngắn gọn: “Thời Dẫn.”

“Nè,” Bà chủ gõ ly thủy tinh lên bàn hai cái, nhắc nhở: “Cần tìm đối tượng xin hãy sang Blue-Sea sát vách, chỗ tôi là bar thường nhé.”

Blue-Sea là gay bar mà Nguyên Dập muốn đi. Thời Dẫn ngó sang Nguyên Dập, thấy y chống cằm cười đỏ cả mặt, đang ngồi cạnh xem kịch vui.

“Cậu không phải người ở đây đúng không.” Anh chàng tên Phạm Văn Khuynh hỏi Thời Dẫn, “Nghe khẩu âm không giống người chỗ chúng tôi.”

“Ừ, không phải.” Thời Dẫn trả lời, “Tôi là người miền Bắc.”

“Tới du lịch à?”

“Đi làm.”

Phạm Văn Khuynh cười nhẹ: “Cảm giác cậu còn trẻ tuổi, thế mà đã đi làm rồi?”

Mắt Thời Dẫn thoáng qua, thấy Dụ Duy Giang ngồi ở một góc không xa. Cậu thấp thỏm không yên ừ một tiếng.

Dụ Duy Giang nhìn sang cậu. Thời Dẫn chớp mắt, đảo quanh quất, không biết nên nhìn vào đâu.

Thật ra Thời Dẫn hơi muốn chuồn nhưng lại tiếc khoảnh khắc được lặng lẽ ngắm nhìn Dụ Duy Giang nên đành câu được câu chăng chuyện trò với Phạm Văn Khuynh lúc lâu.

Dụ Duy Giang không hiểu nổi Thời Dẫn với một gã đàn ông xa lạ nơi đất lạ có chuyện gì mà nói nhiều thế.

Có đáng lãng phí một ly nước ép dưa hấu để đáp lại cách bắt chuyện vụng về như thế không? 

Thời Dẫn trò chuyện với bất kì ai cũng mang nụ cười dễ mến dù cho cậu thấy rõ sự rung rinh tràn đầy trong mắt đối phương. Dụ Duy Giang nghĩ, kể cả đối phương có nhìn cậu bằng ánh mắt săn mồi hùng hổ, cậu cũng sẽ không tỏ bất cứ biểu hiện rụt rè nào.

Y như một nhóc con xinh đẹp vô tâm, khiến bao người nhộn nhạo, có nam, có nữ, có Dụ Duy Giang.

Không biết cô nàng tóc xoăn dài vỗ vai gã đàn ông kia nói gì mà gã ta bước tới chỗ cây đàn piano cỡ nhỏ trên sân khấu, ngồi xuống.

Người trong quán nhẹ nhàng vỗ tay, tiếng vỗ tay kéo tới tiếng đàn du dương.

Trong lúc đàn, kẻ kia ngẩng lên nhìn Thời Dẫn bảy lần, cười với cậu năm lần.

Rất rõ ràng, bài hát này cũng là một trong những chiêu trò bày tỏ tình cảm của kẻ đó với Thời Dẫn.

“Chàng tiên Dụ nhà chúng ta đàn cũng đỉnh lắm đó.”

Khi người kia xuống sân khấu, Dụ Duy Giang nghe có ai nói một câu như vậy. Anh ngẩng lên, thấy Nguyên Dập đang cười tươi rói nhìn anh.

“Đúng không, chàng tiên Dụ.” Nguyên Dập nâng ly về phía Dụ Duy Giang, “Cậu có tính lên đánh một bài không?”

Thời Dẫn huých cùi chỏ sang Nguyên Dập, “Anh say rồi à?”

“Thời Dẫn muốn nghe lắm đấy.” Nguyên Dập cứ như say thật, cười cười khoác tay lên vai Thời Dẫn.

Thời Dẫn rất muốn bịt cái mỏ y lại.

Lát sau, Dụ Duy Giang đứng lên bước về cây đàn nhỏ trên sân khấu.

Nguyên Dập dẫn đầu vỗ tay. Thời Dẫn cũng vỗ tay theo phản xạ, nhịp tim gia tốc dần.

Dụ Duy Giang rũ mắt, ngồi lặng trên ghế giây lát, sau đó đôi tay lướt trên phím đàn vang lên một giai điệu nhẹ nhàng vui tươi.

Mystery of love.

Bà chủ nói ra tên bài hát.

Đầu ngón tay Dụ Duy Giang nhịp nhàng đẩy nhanh, giai điệu sôi động, mang hơi thở mùa hè. Trong tay Thời Dẫn là ly nước ép dưa hấu ướp lạnh còn chưa uống hết, nghe tiếng đàn như đặt chân vào suối nước mát lành, thấy được vô vàn cánh bướm dập dờn trên dòng chảy róc rách.

Ánh dương rực rỡ, bóng cây đong đưa, ve sầu râm ran… Những dấu vết mùa hè như nhảy múa trong tiếng đàn.

Mùa hè năm nay là một mùa hè đặc biệt. Lần đầu tiên Thời Dẫn bị tiếng ve kêu nhiễu loạn nỗi lòng, lần đầu tiên hiểu được cảm giác thích là ra sao, lần đầu tiên nếm trải nỗi niềm chẳng thể nói được tiếng yêu ra lời.

Sao mà cậu không rụt rè cho được? Trước mặt Dụ Duy Giang, cậu vẫn luôn là một kẻ hèn nhát.

Bình Luận (0)
Comment