Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 44

Chương 44: Sao cậu kết luận chắc chắn là tôi thích con trai?

Edit + Beta: Chan + Yan

Chuông điện thoại reo. Màn hình hiện số điện thoại lạ. Thời Dẫn nghe máy: “Alo, ai vậy?”

“Tôi là Chu Đình Ngộ.” Đối phương nói, “Thời Dẫn, bây giờ cậu rảnh không?”

“Thầy Chu? Em rảnh, sao đấy?”

“Cậu có thể sang phòng tôi một chuyến không, làm phiền rồi, sang luôn nhé.”

“Ok, em sang ngay đây.”

Phòng Chu Đình Ngộ và Thời Dẫn ở cùng một tầng, không xa lắm. Thời Dẫn không biết Chu Đình Ngộ có chuyện gì gấp. Cậu thay quần áo rồi vội sang ngay.

Thời Dẫn gõ cửa phòng Chu Đình Ngộ. Tiếng Chu Đình Ngộ vọng ra từ bên kia cánh cửa: “Cửa không khoá, cậu vào đi.”

Thời Dẫn nghi ngờ đầy bụng mở cửa vào, thấy cảnh tượng trong phòng mà hoảng. Chu Đình Ngộ mặc áo choàng tắm trắng đứng cạnh mép giường, trong lòng ôm một cậu trai. Nhìn thân hình và góc nghiêng là Thời Dẫn đoán ra ngay Thừa Nam. Thay vì nói Chu Đình Ngộ ôm Thừa Nam thì nên nói Thừa Nam mềm nhũn treo trên người Chu Đình Ngộ sẽ đúng hơn.

Hai tay Thừa Nam ghì trên cổ Chu Đình Ngộ, má đỏ hây hây, trông như người không xương toàn thân vô lực tụt xuống. Chu Đình Ngộ chỉ có thể ôm eo cậu tránh cho cậu trượt ngã.

Có vẻ Chu Đình Ngộ vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, mặt mày có chút mất kiên nhẫn. Y không đeo kính nên phải híp mắt nhìn sang Thời Dẫn một cái.

Thời Dẫn ngạc nhiên nhưng sắc mặt tương đối bình tĩnh.

“Qua giúp một tay.” Chu Đình Ngộ mở miệng.

Thời Dẫn ngây một giây, song “dạ” một tiếng vội vàng qua giúp.

“Thầy Chu…” Thừa Nam lèm bèm gọi một tiếng, “Em thích anh thật đấy.”

Thời Dẫn khựng lại tại chỗ.

“Cậu vẫn chưa xong nữa à.” Chu Đình Ngộ ôm eo Thừa Nam xách người lên, đoạn quay sang với kính trên tủ đầu giường, “Bây giờ về phòng.”

“Em không về.”

“Tuỳ cậu. Mai tôi đi.”

Cơ thể Thừa Nam cứng đờ, đẩy Chu Đình Ngộ ra, hai mắt mờ mịt nhìn y: “Anh đừng đi.”

Mắt Thừa Nam mờ đục, thân thể phát run. Chu Đình Ngộ ấn vai cậu xuống giường, ngoảnh đầu bảo Thời Dẫn: “Có thể phiền cậu đưa cậu ta về phòng không?”

Chu Đình Ngộ muốn tránh nghi ngờ, Thời Dẫn hiểu, chỉ là cậu không ngờ Thừa Nam và Chu Đình Ngộ đã phát triển đến mức này rồi. Phỏng đoán trước đây của cậu về việc Thừa Nam có cảm tình với Chu Đình Ngộ vậy mà thành thật.

Chu Đình Ngộ và Thừa Nam thật ra chưa phát triển đến mức mà Thời Dẫn nghĩ, chỉ tại Thừa Nam là tuyển thủ chơi trực diện không giấu được tâm tư của mình thôi. Hai hôm trước Thừa Nam tỏ tình với Chu Đình Ngộ bị từ chối, hôm nay không biết bị ai dắt đi uống rượu. Mà cũng tại tửu lượng cậu chẳng ra gì, rượu vào chút đã chạy tới phòng Chu Đình Ngộ giãi bày hết tâm tình.

Thừa Nam đờ ra nhìn Thời Dẫn, cất giọng chậm chạp: “…Thời Dẫn, cậu cũng ở đây…”

Thời Dẫn bước tới cạnh cậu chàng, khom lưng xuống bảo cậu: “Em đưa anh về.”

Thừa Nam cúi đầu: “Không về được không.”

“Không được.” Chu Đình Ngộ đáp lại cậu.

Chu Đình Ngộ ngồi xuống đất lật vali, lấy ra một cái mũ lưỡi trai, rồi lại lấy thêm một cái khẩu trang một lần. Y chụp mũ lên đầu Thừa Nam, ngồi xuống bên cạnh đeo khẩu trang giúp cậu.

“Say thành thế này, mai cậu còn muốn đóng phim nữa không?” Động tác Chu Đình Ngộ rất thô lỗ, y nhấn mạnh mũ Thừa Nam xuống.

Thời Dẫn lo lắng hỏi: “Bị quản lý anh ấy thấy thì phải làm sao?”

“Lúc về cậu tránh người một chút,” Chu Đình Ngộ nhíu mày, “Biết thì biết thôi, dù sao cũng chỉ là say rượu, có phải lên giường với tôi đâu.”

Thời Dẫn rùng rợn nhìn y một cái.

Một tay Chu Đình Ngộ xốc nách Thừa Nam, một tay ôm eo cậu kéo người dậy. Thời Dẫn thấy vậy bèn qua đỡ cánh tay Thừa Nam.

Thừa Nam nửa tỉnh nửa say ngẩng đầu nhìn Chu Đình Ngộ.

Chu Đình Ngộ đẩy luôn Thừa Nam cho Thời Dẫn, bảo: “Làm phiền rồi, chuyện hôm nay xin giữ bí mật.”

Thời Dẫn gật đầu: “Em biết rồi.”

Thừa Nam túm tay Chu Đình Ngộ, biểu cảm phần nào mang theo sốt sắng: “Anh đừng đi mà.”

“Cậu nghe lời thì tôi không đi nữa.” Chu Đình Ngộ không cảm xúc dỗ cậu chàng, “Bây giờ về phòng nghỉ ngơi.”

“Em biết rồi.” Thừa Nam ỉu xìu.

Thời Dẫn đưa Thừa Nam về phòng. Cả đường Thừa Nam đều rất nghe lời, chỉ là hành động hơi chậm chạp một chút, lúc đi cũng hơi loạng choạng một chút. Thời Dẫn đỡ vai cậu cả đoạn đường.

Sợ gặp người quen, hai người đi lối thoát hiểm.

Thời Dẫn đưa Thừa Nam về đến phòng, ý thức cậu chàng vẫn không tỉnh táo, mê man ngã xuống giường. Rõ là một anh đẹp trai mạnh mẽ, rượu vào là cả người mềm như cọng bún, nhất là lúc dựa vào người Chu Đình Ngộ, thân rất cao nhưng rất biết làm nũng.

Chu Đình Ngộ gọi tới.

“Thầy Chu.”

“Thời Dẫn, cậu gọi cho trợ lý cậu ta đi, bảo trợ lý tới chăm cậu ta.”

“Có khi nào sẽ bị quản lý anh ấy biết không?”

Chu Đình Ngộ im lặng giây lát, đoạn bảo: “Biết thì biết, mắng một trận là tốt nhất, cho cậu ta nhớ lâu.”

Thời Dẫn nhìn Thừa Nam say bất tỉnh trên giường, không nhịn được hỏi: “Thầy Chu, anh từ chối Thừa Nam rồi à?”

“Ừ.”

“Không thích anh ấy?”

“Sao cậu kết luận chắc chắn là tôi thích con trai?”

Thời Dẫn không thể trả lời.

Đôi bên cùng mến thật ra rất khó gặp, không phải mọi nhung nhớ đều có thể được đáp lại.

Cuộc trò chuyện gián đoạn giây lát, tiếng Chu Đình Ngộ thình lình truyền qua điện thoại: “Cậu ta và tôi không giống nhau.”

Cũng đúng, không giống nhau. Trong lúc suy nghĩ về mối quan hệ với Dụ Duy Giang, Thời Dẫn cũng nghĩ như vậy.

Thời Dẫn muốn nói gì phản bác lại Chu Đình Ngộ nhưng chẳng có chút nào tự tin và lập trường.

Chu Đình Ngộ ngắt cuộc gọi, mấy giây sau gửi số điện thoại trợ lý của Thừa Nam cho Thời Dẫn.

Biết phải tránh nghi ngờ với Thừa Nam, biết nhược điểm của Thừa Nam, thậm chí biết cả số điện thoại trợ lý của Thừa Nam, Thời Dẫn nghĩ, lời Chu Đình Ngộ nói hơn nửa là không đáng tin.

Thời Dẫn đợi trong phòng Thừa Nam một lát. Trợ lý tất tả chạy đến. Thừa Nam là thần tượng thuộc phái thực lực đích thực. Mặc dù là diễn viên xuất thân chính quy nhưng fan bạn gái chiếm nửa cái giang sơn. Tình cảm riêng tư quả thật sẽ chịu hạn chế nhất định. Công ty sắp xếp trợ lý cho cậu chàng cũng là nam.

Trợ lý đến rồi, Thời Dẫn bèn rời đi. Phòng Dụ Duy Giang đối diện Thừa Nam. Thời Dẫn đứng ngốc trước phòng anh mãi mà không nghe được bất cứ động tĩnh nào bên trong.

Đứng hơi lâu rồi, ngay cả bản thân Thời Dẫn cũng thấy ngại. Cậu cúi đầu quay người đi.

Thang máy đi tới tầng sáu, cửa chầm chậm mở ra. Chu Đình Ngộ từ ngoài bước vào. Thấy y ăn mặc chỉnh tề, Thời Dẫn hỏi: “Thầy Chu? Anh định ra ngoài à?”

“Tôi đi tìm Dụ Duy Giang.” Chu Đình Ngộ bấm nút tầng một.

Bước chân Thời Dẫn vừa mới bước khỏi thang máy, nghe vậy quay đầu lại: “Anh ấy vẫn chưa về?”

“Chưa.” Chu Đình Ngộ nhìn điện thoại, “Hôm nay cậu ta ăn cơm với một nhà đầu tư, đáng ra phải xong rồi mà giờ còn chưa thấy về.”

Thời Dẫn cảm thấy lời Chu Đình Ngộ có ẩn ý. Cậu lại về cạnh y, cửa thang máy chầm chậm khép lại.

“Sao thế?” Thời Dẫn hỏi Chu Đình Ngộ.

Thang máy từ từ đi xuống. Chu Đình Ngộ hỏi: “Cậu phải đi cùng tôi à?”

“…Ừm.” Thời Dẫn không chắc chắn lắm nhưng vẫn gật đầu, “Có chuyện gì xảy ra à?”

“Không biết.” Chu Đình Ngộ vuốt tóc ướt trên trán, “Gửi tin nhắn cho cậu ta mà không thấy trả lời. Nhà đầu tư đó lúc trước tính bao cậu ta đấy.”

Thời Dẫn sững người.

Chu Đình Ngộ nghiêng đầu ngó cậu một cái, “Yên tâm, không sao.” 

Trước khi Dụ Duy Giang tới cuộc hẹn, tổ sáng tạo nội dung đã gặp qua nhà đầu tư kia rồi. Chu Đình Ngộ nhìn một cái đã nhận ra người. Chu Minh là ông chủ công ty Tiết Thịnh. Tiết Thịnh là nghệ sĩ tới này thành gà cưng của công ty. Là sếp, tất nhiên Chu Minh phải cố gắng tranh thủ tài nguyên cho cậu ta rồi.

Ngoài mặt là sếp công ty ưu ái người mới nhưng Chu Đình Ngộ ngờ rằng Tiết Thịnh đi cửa sau.

Tiết Thịnh có nét giống Dụ Duy Giang. Không chỉ Thời Dẫn, Chu Đình Ngộ cũng nhìn ra.

Thời Dẫn im lặng hồi lâu, cho tới khi thang máy xuống đến tầng một.

“Dụ Duy Giang vì anh ta mới bị chèn ép à?” Thời Dẫn nhớ tới những gì Phó Lâm nói với cậu lúc trước, hỏi Chu Đình Ngộ.

“Không phải, trước tôi kể cho cậu rồi đấy, Dụ Duy Giang là bị mẹ cậu ta làm.” Chu Đình Ngộ cười lạnh một tiếng, “Người bình thường đúng là không làm nổi cậu ta.”

Bữa cơm kết thúc hơi muộn. Trước khi về Dụ Duy Giang vào phòng vệ sinh. Lúc ra thấy điện thoại có mấy tin nhắn của Chu Đình Ngộ hỏi anh ăn xong chưa.

Dụ Duy Giang nhắn lại, xem giờ, đã mười rưỡi rồi.

“Duy Giang,” Trương Tiệp chờ Dụ Duy Giang ngoài cửa quán, vẫy tay, “Nhanh lên một chút.”

Dụ Duy Giang đi tới: “Đạo diễn Trương, anh về trước đi, tôi đi có việc đã.”

“Muộn thế này rồi còn việc gì nữa?”

“Tôi đi mua món đồ.”

“Vậy à, vậy tôi và Lục Vũ Nghiên đi trước.”

Dụ Duy Giang ra khỏi nhà hàng, cầm điện thoại chuẩn bị gọi xe. Một chiếc Maybach màu đen từ cửa nhà hàng chạy tới, ổn định dừng trước mặt anh.

Chu Minh kéo kính xe xuống: “Cậu Dụ còn chưa đi à.”

Dụ Duy Giang không đáp, đi thẳng sang hướng khác.

Chu Minh lái xe chầm chậm theo sau anh: “Cậu đi đâu, tôi đưa đi.”

“Không cần.”

“Cậu biết tôi có thể ngừng rót vốn bất cứ lúc nào.” Chu Minh uy h**p bằng một giọng rất ôn hòa.

Dụ Duy Giang dừng bước. Xe Chu Minh cũng chậm rãi dừng lại. Dụ Duy Giang đứng ngoài cửa xe, thân hình cao lớn. Chu Minh phải ngước lên nhìn anh.

“Xem ra cậu cũng biết đoàn phim thiếu tiền.” Chu Minh mỉm cười. Bằng xuất thân và quyền thế của Dụ Duy Giang, chuyện anh đầu tư cho “Gió ngầm” chỉ là chuyện một lời nói mà thôi. Nhưng Chu Minh biết, ba Dụ Duy Giang không xem trọng nghề diễn của anh, cũng biết Dụ Duy Giang là một người tính cách rất mạnh, chắc chắn sẽ không dễ dàng xin trợ giúp từ ba minh. Nếu không không đến nỗi hai năm qua vẫn giãy giụa ở vị trí này.

Vậy nên uy h**p của y hẳn là có hiệu quả.

“Lên xe đi.” Cách Chu Minh nói chuyện với Dụ Duy Giang có một loại ý tứ như là dẫn dắt, “Giờ này cũng khó gọi xe.”

Dụ Duy Giang đứng im tại chỗ vẻ như đang suy nghĩ. Chu Minh cười hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

Dụ Duy Giang cúi đầu nhìn đồng hồ. Quả thật không còn nhiều thời gian. Anh không muốn lãng phí thêm nên thẳng thừng yêu cầu Chu Minh: “Anh xuống, tôi lái.”

Chu Minh sửng sốt: “Sao cơ?”

Dụ Duy Giang nhìn y bằng vẻ vô cảm, chờ y xuống xe.

Lát sau, Chu Minh ra khỏi xe, đổi sang ghế cạnh tài xế.

Dụ Duy Giang khom lưng ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn.

Vừa nãy trong lúc Lục Vũ Nghiên miệng lưỡi trơn tru, hùng hồn khoác lác thì Dụ Duy Giang ngồi xem điện thoại một lúc lâu. Anh lướt weibo thấy weibo Thời Dẫn có thông báo nhắc nhở sinh nhật, bình luận có một loạt fans chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Còn một tiếng rưỡi nữa là hết ngày hôm nay, Dụ Duy Giang muốn đi mua bánh sinh nhật.

Xe Chu Đình Ngộ dừng ở chỗ cách cửa chính nhà hàng chừng hơn mười mét. Thời Dẫn ngồi trong xe, thấy Dụ Duy Giang lên xe một người đàn ông lạ, còn ngồi ghế lái.

Chu Đình Ngộ nhíu mày: “Cái quái gì.”

Trong lòng Thời Dẫn có linh cảm lạ. Cậu ngập ngừng hỏi: “Kia là… nhà đầu tư?”

Chu Đình Ngộ ừ một tiếng.

“Là nam?”

“Bất ngờ lắm à?” Dáng vẻ nhẹ tựa như mây của Chu Đình Ngộ chẳng hiểu sao làm Thời Dẫn cảm thấy buồn cười.

Quả thật không có gì bất ngờ.

Nhà đầu tư kia trông rất đẹp. Chắc là anh ta hơn tuổi Dụ Duy Giang nhưng vóc dáng và dung nhan được chăm sóc rất tốt, ăn mặc có gu, thần thái cử chỉ toát lên vẻ phong tình vừa tự nhiên vừa khiến người phát ghét, nhìn thêm mấy lần là có thể nhận ra gu của y là nam.

Thời Dẫn chẳng hiểu sao Dụ Duy Giang lại lên xe y, trong lòng khó chịu. Cậu nghe Chu Đình Ngộ hỏi “Bây giờ làm gì”. Thời Dẫn giật mình, mở điện thoại.

Dụ Duy Giang vừa đi không lâu, điện thoại trên khay để cốc đã reo. Dụ Duy Giang liếc sang. Chu Minh cũng cúi đầu nhìn.

“Thời Dẫn.” Chu Minh đọc tên hiển thị trên màn hình bằng một tốc độ rất chậm.

Dụ Duy Giang khẽ nhíu mày. Anh giơ tay bấm nghe, mở loa ngoài.

“… Alo?” Giọng Thời Dẫn trong điện thoại rất nhỏ, còn mang chút ngập ngừng.

“Sao vậy?” Dụ Duy Giang thoải mái hỏi cậu.

“Anh đang đâu đấy?”

“Đang lái xe.”

“Anh vẫn chưa về ạ?”

Dụ Duy Giang khựng lại hai giây, sau đó bảo cậu bằng chất giọng vỗ về dịu dàng: “Sắp rồi.”

Trẻ con đều rất mong chờ sinh nhật, chắc chắn Thời Dẫn cũng vậy. Dụ Duy Giang thầm nghĩ.

Anh muốn nhanh một chút.

Bình Luận (0)
Comment