Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 47

Chương 47: “Cháu vô đức vô năng, anh Dụ đây mắt mù rồi.”

Edit + Beta: Chan + Yan

Lúc về, Dụ Duy Giang hỏi Thời Dẫn muốn quà gì. Thời Dẫn lắc đầu: “Anh mua bánh cho em rồi mà.”

“Cái khác thì sao?”

“Em không cần đâu.” Cậu cong môi, “Em thích cái bánh lần trước lắm.”

Dụ Duy Giang thôi, “ừm” một tiếng không tiếp tục hỏi nữa.

Hồi lâu sau, Dụ Duy Giang hỏi: “Năm nay là sinh nhật bao nhiêu tuổi?”

“21.”

Dụ Duy Giang nghĩ thầm trẻ thật. Anh bảo: “Sinh nhật vui vẻ.”

Thời Dẫn đáp: “Cảm ơn.”

Buổi tối, Dụ Duy Giang xong việc muộn hơn Thời Dẫn một chút. Thời Dẫn tới căn hộ khách sạn mẹ Thời đặt trước.

Nguyên Dập cũng ở Khánh Thị nên Thời Dẫn gọi y qua cùng luôn nhưng không nhắc gì đến chuyện sinh nhật, đến nỗi Nguyên Dập đến mà hai tay trống trơn. Y trách Thời Dẫn không nói sớm, sau đó Nguyên Dập chuyển luôn cho Thời Dẫn tiền lì xì mừng sinh nhật.

Nguyên Dập mà cởi bỏ thân phận làm công cũng là một chàng trai thành phố đẹp trai rạng rỡ lắm. Y đeo kính áp tròng lên, tạo kiểu sơ qua mái đầu, quần áo cũng chú trọng để ý. Tuy đã qua đầu ba nhưng trông vẫn rất trẻ trung, là kiểu anh đẹp trai càng nhìn càng hợp mắt.

Chẳng bao lâu sau Dụ Duy Giang cũng đến, là Thời Dẫn mở cửa cho anh.

Dụ Duy Giang đứng bên ngoài, quanh thân như bị bọc trong một lớp khí nóng mang theo hơi thở mệt mỏi phong trần. Anh xong việc muộn nên qua thẳng từ phim trường, quần áo còn chưa thay.

Trong phòng mở điều hoà, mát rười rượi. Thời Dẫn vội tránh đường cho anh vào phòng.

Phòng bếp là kiểu mở. Mẹ Thời ngẩng đầu thấy Dụ Duy Giang, bà tạm ngừng việc trong tay ra ngoài bảo: “Sao trông mệt mỏi thế này, đi tắm một cái trước đi. Cô có mang cho Thời Dẫn mấy bộ quần áo mới. Nếu cháu không để ý thì mặc của nó nhé?”

“Mẹ, anh ấy mặc sao được quần áo của con.”

Mẹ Thời đi về hướng phòng ngủ, “Có một bộ rộng lắm, chắc là vừa đấy.”

Thực ra thì chiếc áo phông phong cách bạn trai rộng rãi này mặc trên người Dụ Duy Giang bỗng hoá áo bó. Vải vóc dán trên người Dụ Duy Giang phác họa đường cong cơ bắp rõ ràng.

Dù áo phông là mới nhưng trên đó vẫn toả mùi mật ong ấm áp. Mùi trên người Thời Dẫn cũng là mùi này.

Dụ Duy Giang đoán có lẽ cả tủ quần áo của Thời Dẫn đều mang mùi mật ong.

Đồ của Thời Dẫn thiên về phong cách học sinh, sinh viên, hơn nữa không đúng kích cỡ nên mặc trên người Dụ Duy Giang có vẻ không hợp. Thời Dẫn không khỏi nhớ tới mấy tấm ảnh Dụ Duy Giang thời đại học trong điện thoại Chu Đình Ngộ. Dụ Duy Giang trong ảnh mang theo hơi thở tuổi trẻ, gầy gầy, ánh mắt lạnh nhạt mà trong trẻo, vóc dáng cũng không rắn rỏi như bây giờ. Anh của lúc ấy mà mặc bộ này chắc chắn sẽ rất hợp.

Nhân lúc Dụ Duy Giang không chú ý, Thời Dẫn nhìn trộm anh mấy lần.

Dụ Duy Giang vào bếp giúp mẹ Thời. Mẹ Thời cười bảo: “Cháu mặc bộ này đẹp lắm.”

Dụ Duy Giang ăn ngay nói thật: “Hơi chật một chút.”

Anh giúp mẹ Thời sơ chế nguyên liệu, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Mẹ Thời khen anh biết việc, còn bảo Thời Dẫn là nhãi phế vật chỉ giỏi tài lanh.

“Mẹ,” Thời Dẫn ngồi trên sô pha nghịch điện thoại, nghe cuộc trò chuyện trong bếp truyền ra rõ mồm một, “Xin đừng dìm nhau, cảm ơn.”

Mẹ Thời cong mắt cười thật lâu.

Món ăn lên hết rồi, bốn người ngồi xuống bàn ăn. Thời Dẫn hỏi mẹ Thời: “Sao chú nhỏ còn chưa tới?”

Nguyên Dập nghẹn: “Anh ta cũng tới?”

“Đúng vậy.”

Biểu cảm của Nguyên Dập có chút vi diệu. Thành khiến của Nguyên Dập về Thời Tri Liên đã chôn xuống từ đêm hội từ thiện KNOCON rồi. Gần đây Nguyên Dập phụ trách một chương trình giải trí, Thời Tri Liên là nhà tài trợ lớn nhất. Hai người thỉnh thoảng tiếp xúc với nhau, lần nào cũng là đánh giáp lá cà.

Thời Tri Liên xoi mói, yêu cầu lại nhiều. Nguyên Dập là tổng biên kịch kiêm đạo diễn, tất nhiên thành chim đầu đàn lúc nào cũng bị làm phiền rồi. Hơn nữa Thời Tri Liên có vẻ vô cùng nhiệt tình châm chọc Nguyên Dập. Nguyên Dập nào dám chọc lại hắn, có cáu cũng chỉ có thể mắng mấy câu sau lưng.

Mắng thì mắng nhưng Nguyên Dập vẫn rất công nhận nhan sắc của Thời Tri Liên. Thời Tri Liên ngạo mạn lại còn máu lạnh nhưng xác thực anh tuấn, thậm chí còn hợp gu của Nguyên Dập hơn cả Dụ Duy Giang.

Đây là nỗi bi ai của đám mê sắc đẹp.

Họ ăn được một nửa một Thời Tri Liên mới đến. Thời tiết tháng tám, hắn mặc trên mình một bộ suit, vừa vào nhà là cởi ngay áo ngoài, chỉ còn một chiếc sơ mi trắng.

Thời Tri Liên xắn tay áo, ném một bao lì xì dày cộp lên bàn trước mặt Thời Dẫn. Hắn nhìn thoáng qua Dụ Duy Giang đang ngồi ngay ngắn, lại đảo mắt đi, đối diện với ánh mắt Nguyên Dập.

“Nhiều người nhỉ.” Thời Tri Liên nói một câu, ngồi xuống bên cạnh mẹ Thời.

“Cậu Dụ còn nhớ tôi không?” Thời Tri Liên nhìn về phía Dụ Duy Giang.

“Vẫn nhớ.”

“Không ngờ lại gặp cậu ở đây. Cậu và cháu tôi… hình như rất thân?”

“Đúng vậy.”

Thời Tri Liên khách sáo cười cười, chuyển sang sỉ nhục cháu trai: “Nó có tài đức gì.”

Nguyên Dập bật cười, cúi đầu cười không chịu được.

Thời Tri Liên nói chuyện mang giọng điệu người xưa, vừa nghiêm túc vừa quái dị, Thời Dẫn cạn lời, cũng bắt chước quái gở theo: “Cháu vô đức vô năng, anh Dụ đây mắt mù rồi.”

Nguyên Dập phụt cười.

“Nói gì đó.” Mẹ Thời cười lườm Thời Dẫn một cái.

Thời Dẫn nhét lì xì vào túi, thương lượng với Thời Tri Liên: “Lần sau chuyển khoản nhé, tiền mặt hơi bất tiện.”

Thời Tri Liên liếc cậu: “Lần sau đến tiền mặt cũng không có đâu.”

Thời Dẫn chậc một tiếng.

Mẹ Thời rót đồ uống cho Thời Tri Liên. Thời Tri Liên giơ tay cản, “Em uống rượu.”

“Không mua rượu đâu.” Mẹ Thời bảo, “Mai Tiểu Dẫn còn phải đóng phim, uống say không tốt.”

“Nó uống được rượu nào, tửu lượng một chén đã ngất.” Thời Tri Liên vô tình trào phúng, “Em mang rượu, lát trợ lý mang tới.”

“Được,” Mẹ Thời cười, “Vậy chị uống với chú.”

Rượu Thời Tri Liên mang đến là rượu ngon có đánh số riêng*, Nguyên Dập trông mà thèm, cũng muốn uống nhưng lại không muốn nói chuyện với Thời Tri Liên. Từ khi Thời Tri Liên vào cửa đến giờ, Nguyên Dập chưa nói với hắn câu nào, hòa đồng như y mà ngay cả lời chào cũng chẳng có lấy một câu. Nhưng y vẫn rất có tự giác của một kẻ mê sắc đẹp nên ánh mắt mới không rời khỏi Thời Tri Liên.

*独立编号的好酒, chưa có thông tin nhưng tớ nghĩ số ở đây là số năm tuổi của rượu. Ai biết thì giúp tớ với nha, xin cảm ưn mí cậu gất nhèo.

Y che giấu tốt lắm, không nhìn trắng ra đâu, rất kín kẽ.

Mặc dù vậy, khi Thời Tri Liên bỗng chốc nhìn sang, lòng Nguyên Dập vẫn chột dạ, mất tự nhiên chuyển hướng nhìn.

Thời Tri Liên cầm chai rượu, nhìn y chẳng tỏ cảm xúc gì.

“Tiểu Nguyên cũng uống chút đi.” Mẹ Thời bảo.

Nguyên Dập cười “vâng” một tiếng, chìa ly ra. Mũi Thời Tri Liên phát ra một tiếng hừ lạnh. Nguyên Dập nhíu mày không thoải mái lắm. Y nhìn hắn rót cho mình nửa ly rượu.

Kết thúc bữa cơm, thời gian đã không còn sớm. Địa điểm ghi hình của đoàn phim ở xã nhỏ, nơi này là khu vực thành phố, khoảng cách đi lại khá xa mà mẹ Thời đặt phòng lớn, có đủ phòng nên bà bảo Dụ Duy Giang và Thời Dẫn ở lại, sáng mai rồi về.

Nguyên Dập uống rượu, mẹ Thời lo y về một mình nên cũng bảo y ở lại luôn.

“Tri Liên, lát em về luôn à? Trợ lý đâu?” Mẹ Thời hỏi Thời Tri Liên.

“Em bảo cậu ta về trước, hôm nay em ở đây, có đủ phòng không?” 

“Đủ chứ, Tiểu Dụ và Thời Dẫn có thể ở một phòng, phòng đó có hai giường.”

Thời Dẫn thấy hơi khó: “Mẹ, con không xứng có một phòng riêng à?”

“Vậy con cũng không thể để chú nhỏ con và Tiểu Nguyên ở cùng một phòng được chứ.” Mẹ Thời vỗ đầu cậu, nhìn sang Dụ Duy Giang, “Tiểu Dụ, cháu có ý kiến gì không?”

Dụ Duy Giang đáp: “Không đâu.”

Bình Luận (0)
Comment