Editor: Chan
Hai người đều lặng yên. Dụ Duy Giang dỏng tai nghe ngóng, bên ngoài hình như không còn âm thanh nào nữa. Chắc là hai người kia chú ý tới động tĩnh bên phòng bọn anh nên dừng hành vi thân mật hoang đường này lại. Hoặc là giống như mệnh lệnh của Thời Tri Liên, chuyển tới phòng hắn.
“Sao vậy?” Thời Dẫn không hiểu sao vừa nãy Dụ Duy Giang phải che miệng cậu lại.
Dụ Duy Giang không muốn can thiệp vào chuyện riêng của Thời Tri Liên và Nguyên Dập nên nửa đùa nửa thật: “Bị em làm giật mình, phản xạ có điều kiện.”
“Anh… đi đâu thế?”
“Đi vệ sinh.”
“Phòng mình có nhà vệ sinh mà.”
Dụ Duy Giang khựng lại giây lát như vừa nhớ ra, anh bảo: “Quên mất.”
“Ò…” Thời Dẫn cũng muốn đi vệ sinh, vừa mở mắt đã thấy Dụ Duy Giang đứng lặng ở cửa không động đậy, “Anh vừa nhìn gì đấy?”
Dụ Duy Giang không ngờ mạch suy nghĩ của Thời Dẫn vẫn rất rõ ràng, nhất thời chưa nghĩ ra phải đáp lại thế nào. Chẳng lẽ lại bảo chú nhỏ cậu và bạn tốt cậu làm chuyện này chuyện kia. Anh sợ Thời Dẫn xỉu mất.
“Không nhìn gì.” Dụ Duy Giang chỉ có thể kiên định phủ nhận.
Thời Dẫn chăm chú nhìn anh giây lát, bảo: “Được rồi.”
Dụ Duy Giang đoán Thời Dẫn chắc chắn đã biết anh có điều giấu diếm rồi. Thời Dẫn thông minh vậy, cũng rất để ý cảm nhận của người khác, Dụ Duy Giang không nói, cậu sẽ không truy hỏi không thôi.
Dụ Duy Giang không nghĩ ra giải thích sao cho tốt, thế nên kéo Thời Dẫn tới bên cạnh, cúi đầu lại muốn hôn lên trán cậu.
Thời Dẫn không vì Dụ Duy Giang giữ kín bưng mà không vui. Nhưng cậu vì nụ hôn của anh mà hoảng loạn, do dự lại cẩn thận tránh đi.
“Đừng như vậy.” Thời Dẫn lại nói một lần. Câu này dường như không phải nói Dụ Duy Giang nghe mà là để cảnh báo chính bản thân cậu.
Dụ Duy Giang không hôn được Thời Dẫn, im lặng một chốc, song bảo: “Em không thích thì thôi vậy.” Anh quay về hướng nhà vệ sinh, để lại mình Thời Dẫn đứng yên tại chỗ.
Một đêm im lặng, Thời Dẫn không ngủ được. Trời tang tảng sáng cơn buồn ngủ mới ập đến, sau đó ngủ mê mệt. Năm cái báo thức đã đặt cũng không thể gọi người dậy. Cuối cùng vẫn là Dụ Duy Giang phải leo lên giường cậu mò điện thoại dưới gối tắt báo thức đi.
Dụ Duy Giang quỳ một chân bên mép giường. Ngón tay gạt những sợi tóc tán loạn bên mặt cậu đi, đầu mũi Thời Dẫn vểnh vểnh, bọng mắt hơi thâm, môi cũng có vẻ khô.
Mẹ Thời dậy rất sớm, giờ đã chuẩn bị bữa sáng trong bếp rồi.
Dụ Duy Giang đánh răng rửa mặt xong, mặt mày sảng khoái ra khỏi phòng.
“Ôi, cháu dậy sớm vậy.” Mẹ Thời mang cháo nấu xong ra bàn ăn, “Sao không ngủ thêm.”
“Cháu phải về đoàn phim sớm, chào buổi sáng cô.”
“Chào buổi sáng,” Mẹ Thời cười, “Tiểu Dẫn vẫn đang ngủ à? Nó từ bé đã thích nằm ườn trên giường rồi.”
Dụ Duy Giang bảo: “Vâng, vẫn đang ngủ.” Anh nhìn hướng sô pha. Chỗ đó vẫn giữ nguyên hiện trạng, không có chút dấu vết h**n ** nào để lại, chỉ có một chiếc cốc sứ trắng đổ trên bàn trà.
Vốn định bảy giờ xuất phát về đoàn phim nhưng Dụ Duy Giang kéo dài thêm một chút, đợi tới bảy giờ mới gọi Thời Dẫn dậy.
Thời Tri Liên dậy sớm hơn Thời Dẫn. Bọn họ ăn gần xong rồi Thời Dẫn mới đánh răng rửa mặt xong ra khỏi phòng.
“Em dậy muộn.” Thời Dẫn hơi có lỗi ngó Dụ Duy Giang, sau đó ngồi xuống cắn một cái bánh bao thịt.
“Không sao.”
Thời Dẫn cắn bánh bao nhìn sang Thời Tri Liên, khó hiểu: “Chú nhỏ, môi chú sao thế?”
Thời Tri Liên nghiêng người nhìn laptop, tay gõ trên bàn phím, chẳng buồn ngẩng lên: “Nhiệt.”
“Chú Nguyên vẫn đang ngủ à?” Thời Dẫn hỏi một câu.
Tay Thời Tri Liên khựng lại, nhấc cà phê bên cạnh lên nhấp một ngụm, “Bây giờ mới bảy rưỡi, còn sớm.”
“Sao chú ăn sáng cũng phải xem máy tính thế.”
“Công việc còn chưa xong.” Thời Tri Liên lời ít ý nhiều. Y ngẩng đầu liếc Thời Dẫn một cái. Quầng mắt Thời Dẫn hơi thâm, tinh thần cũng không tốt lắm. Hắn hỏi: “Không ngủ được à?”
Thời Dẫn ậm ừ một tiếng.
Tám giờ Thời Dẫn và Dụ Duy Giang mới rời khỏi khách sạn. Còn Nguyên Dập chắc là ngủ mê mệt rồi. Tận khi Thời Dẫn đi, y còn chưa dậy nữa.
Hai người về đến đoàn phim, không có gì bất ngờ, cả hai bị Trương Tiệp phê bình một trận.
Sự rời đi của Chu Đình Ngộ khiến Trương Tiệp tức giận vô cùng. Từ tối qua anh ta đã u ám mặt mày rồi. Nào ai dám chạm vào anh ta. Chu Đình Ngộ nửa đường rời đoàn, trừ Trương Tiệp có phản ứng tương đối mãnh liệt, còn có cả Thừa Nam cũng có vẻ ưu sầu hơn. Người khác không nhận ra, nhưng Thời Dẫn thì có.
Thừa Nam NG rất nhiều lần, bị Trương Tiệp mắng mụ cả người. Cậu chàng lủi thủi một mình ngồi trên ghế gấp xem kịch bản.
Thời Dẫn bước tới quan tâm một câu: “Không sao chứ?”
Thừa Nam lắc đầu chẳng có chút tinh thần nào, nhăn mày: “… Lúc đó anh ấy đồng ý không đi rồi mà, sao nói lời không giữ lời?”
Thời Dẫn không biết đáp lại ra sao. Cậu không phải Chu Đình Ngộ, không biết y nghĩ như thế nào.
“Phiền chết mất.” Vẻ cáu kỉnh của Thừa Nam trông có vẻ rất trẻ con, “Có gì mà trốn trốn trốn.”
Thời Dẫn xoay chai nước khoáng trong tay, đồng cảm sâu sắc: “Có lẽ là anh ấy có quá nhiều nỗi lo.”
Thật ra nói đồng cảm sâu sắc cũng hơi gượng ép, bởi vì Thời Dẫn không biết Chu Đình Ngộ có thích Thừa Nam hay không. Vậy nên không thể võ đoán quan hệ của hai người đó giống cậu và Dụ Duy Giang được.
Dụ Duy Giang chưa từng nói những chữ như là “thích” này kia nhưng từng ôm cậu, hôn cậu, từng làm rất nhiều chuyện dịu dàng mà khiến người rung rinh. Nỗi lòng anh bộc lộ thật rõ ràng. Cho dù như vậy, Thời Dẫn vẫn độc ác tránh né anh.
Có lẽ Dụ Duy Giang cũng sẽ giống Thừa Nam bây giờ, sẽ có cảm xúc trách móc Thời Dẫn, sẽ không vui.
Nghĩ đến đây, Thời Dẫn cũng không vui.
Làm việc rồi.
Cảnh quay hôm nay là cảnh Dụ Duy Giang và Thời Dẫn giao đấu. Lương Việt và Lý Lạc đối đầu trong xe. Lương Việt lái xe vọt qua bờ sông, cả người cả xe lao vào nước.
Trương Tiệp chạy theo cảm giác hình ảnh chân thật nên cảnh này là cảnh thật.
“Hai người đều biết bơi chứ?” Trương Tiệp hỏi.
Hình Kiêu hoảng trước: “Đạo diễn Trương, cảnh này không dùng đóng thế hả?”
“Có thể.”
Hình Kiêu thầm nghĩ thế nào là có thể chứ.
“Hay là đóng thế đi.” Hình Kiêu có phần lo lắng, “Nhỡ mà có chuyện gì thì phải làm sao.”
Trương Tiệp cầm bản phác thảo phân cảnh anh ta vẽ ra, “Lúc xuống nước tôi cần chính diện bọn họ, kể cả sau dùng đóng thế thì bọn họ vẫn phải xuống nước một chuyến.”
Hình Kiêu không nói gì, kịch bản và phân cảnh bày ra đấy, loại chuyện này không phải chuyện cậu nói là đc.
Dụ Duy Giang ngồi trên xe đạo cụ, Thời Dẫn ngồi bên cạnh anh. Chuyên viên trang điểm đang dặm lại lớp trang điểm cho họ.
“Hôm nay quầng thâm mắt hơi đậm nhé.” Chuyên viên trang điểm cười bảo Thời Dẫn, “Hôm qua thức khuya à?”
Thời Dẫn nhắm mắt cười: “Nhờ chị thêm nhiều phấn chút giúp em.”
“Được thôi.”
Thư ký trường quay dập bảng, Trương Tiệp ngồi trước màn giám sát ra hiệu lệnh “bắt đầu”.
Lương Việt lái chiếc xe secondhand tồi tàn lao vun vút trên đường mòn vùng quê lầy lội. Lý Lạc ngồi ghế cạnh tài xế cầm súng dí ngay huyệt thái dương hắn, chỉ đạo đường đi.
Bọn họ vốn đang đi thẳng, bỗng nhiên, Lương Việt đánh lái phóng về hướng bờ sông.
“Dừng xe!” Lý Lạc gầm lên, ngón tay đặt trên cò súng dí vào đầu Lương Việt.
Biểu cảm Lương Việt như coi cái chết chẳng ra gì, đạp kịch ga. Trong nháy mắt đầu xe vọt xuống sông, Lương Việt vung tay bóp cổ Lý Lạc. Súng trượt khỏi tay cậu. Cùng lúc ấy, xe chìm vào nước.
Nước sông tràn qua cửa sổ chảy vào xe. Lương Việt túm mái tóc dài của Lý Lạc, tàn nhẫn ép vào cửa xe.
“Lương Việt…” Lý Lạc chậm chạp gọi tên Lương Việt, mang theo ánh mắt xung huyết, nhìn chằm chằm hắn.
Thời Dẫn sặc một ngụm nước, da đầu cũng đau nhức. Dụ Duy Giang lúc nhập diễn là không nhận người thân, ngay cả túm tóc cũng làm rất chân thật.
Cả người cả xe từ từ chìm xuống. Camera đã không quay được tới họ, Dụ Duy Giang cuống quít thả tay. Thời Dẫn thấy mặt Dụ Duy Giang dần bị nước sông đục ngầu che mất, ánh mắt dịu dàng đến thế.
Để tiện cứu viện cửa sổ xe phải mở nên nước tràn vào xe rất nhanh.
Dụ Duy Giang nâng cằm Thời Dẫn tránh cho cậu lại sặc nước, tay kia vuốt tóc trên trán cậu.
Thời Dẫn đã xem thông báo quay. Kết thúc cảnh này còn có mấy cảnh nữa là cậu đóng máy được rồi. Căng nhất một tuần. Đến lúc đó cậu sẽ không còn cơ hội có thể ở chung cả ngày với Dụ Duy Giang như bây giờ nữa.
Cậu sẽ phải quay lại cuộc sống của mình.
Tất cả đều có giới hạn thời gian, kể cả dịu dàng Dụ Duy Giang dành cho cậu.
Nhân viên cứu hộ xuống nước rất nhanh. Cửa xe được người bên ngoài mở ra. Thời Dẫn được nhân viên cứu hộ kéo ra ngoài, tay Dụ Duy Giang rời khỏi tóc cậu.
Sau khi lên bờ, trợ lý Tiểu Đường cầm khăn tắm to khoác lên người Dụ Duy Giang, sau đó cũng đỏ mặt đưa cho cậu một cái.
“Cảm ơn.” Thời Dẫn cười nhận khăn, ho khan mấy tiếng.
“Sặc nước à?” Tiểu Đường hỏi.
“Một chút.” Thời Dẫn cầm khăn lau tóc, “Cảm giác trong mũi toàn bùn là bùn.”
“Nước sông này bẩn lắm.” Tiểu Đường lại đưa cho cậu một gói giấy ướt.
Thời Dẫn ngồi xuống ghế gấp, lấy khăn ướt lau mặt. Dụ Duy Giang tới trước mặt cậu, cúi đầu nhìn cậu: “Tóc bị giật đau không?”
Thời Dẫn ngẩng lên. Ánh dương hôm nay rực lắm. Thân hình Dụ Duy Giang ngăn cản luồng sáng mạnh, cả người như tỏa sáng lấp lánh.
Thời Dẫn trốn dưới bóng anh, mái tóc ẩm ướt dính trên mặt. Cậu sờ đỉnh đầu, thành thật đáp: “Cũng hơi.”
Dụ Duy Giang đang muốn nói gì bỗng có người gọi anh: “Duy Giang, có người tìm anh.”
Người tới tìm Dụ Duy Giang là một cô gái có dáng vẻ dịu dàng. Cô mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, đi đôi giày canvas cổ cao, đứng trên mặt đất gồ ghề đợi Dụ Duy Giang. Phía sau cô có một người đàn ông mặc suit, đeo kính râm, trông có vẻ là vệ sĩ. Cô nàng này thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Dụ Duy Giang đưa khăn cho Tiểu Đường, bước tới.
“Anh Dụ.” Cố Quân Thanh mỉm cười nhẹ.
Lần cuối cùng Dụ Duy Giang gặp Cố Quân Thanh đã là chuyện trước khi anh ra nước ngoài du học. Gương mặt Cố Quân Thanh không thay đổi nhiều, lúc ấy Dụ Duy Giang từng gặp cô mấy lần nên giờ vẫn còn nhận ra.
“Cô Cố.”
“Anh còn nhớ em à?” Gió thổi vạt váy Cố Quân Thanh bay bay.
“Vẫn nhớ.” Lúc trước Dụ Duy Giang đã đồng ý với ba anh sẽ gặp mặt cô con gái nhà Cố nhưng không phải bây giờ. Anh không rõ sao đột nhiên Cố Quân Thanh lại xuất hiện ở đây.
Dáng đứng của Cố Quân Thanh rất duyên dáng. Quần áo, trang sức đơn giản nhưng rất có gu. Cô bảo: “Em tới sớm không biết có quấy rầy anh không?”
“Không đâu.”
“Em định ở Khánh Thị chơi mấy hôm nên tới trước, bác Dụ còn chưa biết.”
Dụ Duy Giang “ừ” một tiếng: “Cần anh tìm trợ lý giúp em không?”
“Không cần,” Cố Quân Thanh cười, “Em có vệ sĩ.”
Cố Quân Thanh nhìn thoáng qua phim trường, “Anh vừa quay phim à?”
“Ừ.”
“Lúc anh đóng phim cuốn hút lắm, rất nhập tâm.”
Cố Quân Thanh thẳng thắn, Dụ Duy Giang không có gì muốn nói nên tiện miệng bảo: “Cảm ơn.”
“Tuy cuốn hút nhưng dù sao đóng phim cũng không hợp thân phận của anh, vẫn nên xem là thú vui thì hơn.” Cố Quân Thanh nói chuyện bằng một chất giọng ôn hòa.
Dụ Duy Giang nhìn cô một cái.
Cố Quân Thanh tới trước mặt Dụ Duy Giang, rút khăn tay trong túi ra lau bọt nước trên mặt anh.
“Nghe bác Dụ bảo anh kí hợp đồng năm năm, chừng hai năm nữa là có thể trở về.”
Cảnh tượng bên này bị người trong phim trường nhìn rõ mồm một.
Thời Dẫn thấy Dụ Duy Giang giơ tay lên cản cô gái kia, môi khép mở nói gì đó.
Mọi người bàn tán xôn xao, đều là mấy lời Thời Dẫn không thích nghe.
Khăn tắm trong tay Thời Dẫn bị cậu siết thành cái quẩy.