Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích

Chương 37

Khác với những trường điểm trong quốc gia, vào mỗi dịp cuối năm đại học Thanh Du thường tổ chức hoạt động ngoại khoá cho những tân sinh viên mới vào trường.

Năm nay, khoá Băng Thanh được vinh dự đi tham quan tại một điểm du lịch nổi tiếng ở dải đất miền Trung cồn cát mang tên Động Thiên Đường. Chuyến đi kéo dài 3 ngày 2 đêm cho nên được chuẩn bị vô cùng chu đáo, mọi thủ tục đã được hoàn thành cách đây một tháng...

Ngay từ sáng sớm, những gương mặt rạng rỡ đã tập trung đầy đủ tại cổng trường, Băng Thanh tay xách nách mang một đống đồ ăn vặt nhanh chóng bước lên chiếc xe khách hạng sang.

Tiếng ồn ào như ong vỡ tổ của nhóm nữ sinh khiến người ta phải đinh tai nhức óc,đã có lúc Băng Thanh thầm thán phục công suất làm việc của họ quả thật đến thánh còn nể! Mà sự hưng phấn cao độ của họ ắt hẳn có lý do...

Chọn ình chỗ ngồi cạnh cửa sổ gần cuối đuôi xe, đem đồ đạc lỉnh kỉnh cất lên trần, cô thở phào một hơi liền ngồi xuống. Thư thái chưa được bao lâu lại nghe đám nữ sinh không ngừng la toáng lên so với chiếc loa thầy phụ trách đang cầm có sức công phá hơn rất nhiều...

“A....Biết tin gì chưa? Hôm nay hoàng tử Thanh Du đi cùng chúng ta đấy!!!”- Một nữ sinh kinh hô thành tiếng, cái đầu nhỏ nhắn chui ra khỏi cửa mong được ngắm ai đó nhiều hơn.

“Oa... Từ trước đến nay, những chuyến đi nhạt nhẽo thế này anh ấy chưa bao giờ tham dự, sao hôm nay lại có sự khác lạ thế nhỉ?”

“Đồ ngốc, quan tâm làm gì, được ngắm anh ấy chẳng phải chúng mình phúc khí quá tốt sao, cậu còn suy nghĩ nhiều như thế làm gì?”

“Thật hạnh phúc! Lát nữa tớ phải thắp hương khẩn cầu ở giếng Trời mới được”

“Đúng rồi, giếng Trời, xem như cầu vận may mong cái liếc mắt của anh ấy là tốt lắm rồi”

“...”

“...”

Ngược lại với tâm tình hưng phấn của đám nữ sinh, Băng Thanh chỉ âm thầm liếc mắt khinh bỉ. Mỹ nam sâu bọ có gì tốt sao ai cũng si tâm vọng tưởng vậy? Chỉ cần thấy mặt hắn cô hận không thể in lên đó vài dấu chân cho bõ tức!!!

“Xin lỗi, tớ ngồi đây được chứ?”- Một nữ sinh có gương mặt khả ái,đến bên Băng Thanh nhỏ giọng cất lời.

“À, được, cậu cứ tự nhiên đi”- Băng Thanh khẽ gật đầu, quãng đường từ đây đến địa điểm tham quan còn khá xa, có thêm người tám nhảm cũng đỡ chán hơn nhiều. Nghĩ vậy, đôi môi anh đào nở một nụ cười xã giao.

“Tớ là Nhiên Vỹ, lớp Tài chính kinh doanh,rất vui được làm quen với cậu”- Cô nữ sinh mỉm cười.

“Tớ là Băng Thanh, lớp Quản trị kinh doanh”

Nhiên Vỹ quan sát Băng Thanh hồi lâu, sau đó từ trong đáy mắt hiện một tia tán thưởng, “Giọng cậu hay thật đấy. Nhưng mà, thứ lỗi nếu tớ mạo muội, nói thật từ đầu năm nay cậu rất nổi tiếng. Được hoàng tử Đình Luân chiếu cố khiến bao người tức đến nổ mắt”

“Cậu...quá đề cao tớ rồi”

Một giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuôn dài sau gáy Băng Thanh, lại nghĩ đến lời Nhiên Vỹ vừa nói da gà bất giác dựng lên vì ớn lạnh. Nếu vận khí cô đã tốt thì sẽ không gặp cái tên khắc tinh đó rồi. Nhưng mà...'ở trong chăn mới biết chăn có rận' có ai thấu hiểu cảm giác được hắn 'chiếu cố' mỗi ngày như cô chứ?

Nhiên Vỹ định nói thêm gì đó, nhưng ánh mắt vừa nhìn lên phía trước, lời nói vừa dâng đến miệng bỗng nhiên cứng đờ. Mà tiếng ồn ào cũng phút chốc im bặt, không khí đượm vài phần phiêu đãng,đám nữ sinh ít phút trước còn thoải mái hò hét nay đến cả tiếng hít thở còn nghe rất rõ ràng.

Băng Thanh chuyển tầm mắt nhìn theo Nhiên Vỹ, hiếu kì lên tiếng, “Cậu...”

Lời nói tiếp theo bị cô nuốt vào một cách khó nhọc. Có trời mới biết,cô cũng bị dáng vẻ của hắn làm ê muội,ngay cả khoé môi đang cười cũng trở nên cứng ngắc...

Bộ y phục đắt tiền ôm trọn thân hình cao lớn, gương mặt anh tuấn toát lên khí chất phi phàm thoạt nhìn như bậc thiên tử, đôi mắt màu cà phê khiến người ta lỡ nhìn vào đã bất giác trầm luân. Cả con người mang dáng vẻ cao cao tại thượng quả là bảo vật hiếm có của thế gian...

Băng Thanh âm thầm nuốt một ngụm nước bọt giấu vẻ thất thố của mình, một hồi sau vội ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt lưu ly cứ thế dán chặt qua khung cửa sổ...

Phía trước, Đình Luân bộ dạng rất thong thả, hai tay kiêu ngạo đút vào túi quần.Mỗi bước chân của hoàng tử nhấc lên là mỗi lần mọi nữ sinh âm thầm cầu nguyện hắn sẽ ngồi cạnh. Nhưng là...

Bỏ qua bao cặp mắt háu đói, khóe môi kiêu bạc hơi nhếch lên, không chút chần đi thẳng về cuối đuôi xe....

Đám nữ sinh đầu xe lại được dịp đưa ánh mắt ngập lửa lườm đám nữ sinh cuối xe... Một màn đọ mắt có sức tàn phá nhất trong lịch sử được xác lập.

Không khí bỗng chốc hạ xuống âm độ khiến Băng Thanh cũng bất giác run rẩy theo, càng nghẹt thở khi hắn đang dừng ở hàng ghế cô ngồi... Và nghiễm nhiên hàng ghế của Băng Thanh trở thành trung tâm của mọi ánh mắt sát thủ!

"Tôi muốn ngồi đây"- Thanh âm nhẹ nhàng cất lên như một dòng nước mát làm say đắm lòng người.

Băng Thanh thoáng chốc ngẩn người, lại thấy hắn cứ nhìn cô chằm chằm ánh mắt biểu thị sự ngạo lãnh vốn có, cô bỗng dưng giác ngộ một điều thì ra hắn muốn đuổi cô đi để được ngồi cạnh người đẹp! Hắn ghen tỵ vì cô có người nói chuyện chứ gì, thoáng nhìn qua vẻ mặt như gấc chín của Nhiên Vỹ, cô thầm nghiến răng. Được! Vũ Đình Luân cậu được lắm!

Băng Thanh nhẹ nhàng đứng dậy, dự định sẽ xuống phía sau đuôi xe ngồi,nhưng mà xuống đó chỉ có nước nằm ngủ chứ ngắm cảnh cái nỗi gì vả lại cô thường xuyên bị chóng mặt khi ngồi xe đường dài cho nên ngồi sau đối với cô là một chuyện đại kị. Nhưng nếu cô không rời đi, hắn sẽ để cô yên mới là chuyện lạ...

"Ngồi đó"- Động tác nhấc mông đứng dậy của Băng Thanh theo lời hắn nói nhất thời sững lại, cô mím chặt môi, hồ nghi nhìn hắn đầy ấm ức.Hắn muốn làm gì?

Đình Luân nhếch môi nhìn cô chăm chú cơ hồ sẵn sàng nghênh chiến nếu đối phương xuất trận, sau đó hất cằm sang Nhiên Vỹ, "Tôi nói cô đấy".

Lời này vừa thốt ra, khóe miệng Nhiên Vỹ run lên kịch liệt, ánh mắt nhìn hắn vô cùng ngưỡng mộ, ngoan ngoãn nhấc mông rời đi. Được mỹ nam nói chuyện, hôm nay quả là một ngày may mắn rồi!

Mặt Băng Thanh thoáng dài ra như cái bơm, âm thầm liếc mắt với cô bạn. 'hồng nhan họa thủy' cấm có sai! Trong phút chốc không tự chủ được lại quyét mắt nhìn sang mỹ nam cười lạnh...

"Cô, nhích qua bên đó một chút đi"- Hắn lạnh giọng phân phó,dường như chẳng muốn để tâm đến cảnh tượng bất thường trên xe.

Băng Thanh ngoan ngoãn làm theo, toàn thân bất giác bị khí lạnh bao phủ,cặp mắt đẹp trong lúc nhất thời lại nhìn về bốn phương tám hướng, khóe môi khẽ run lên khi chào đón cô là những viên đạn đen ngòm đang lần lượt bay về phía cô,chỉ cần sơ suất một chút sẽ chết không toàn thây!

Trong nháy mắt, Băng Thanh lâm vào tình trạng trầm mặc, mắt nhìn mũi,mũi nhìn tim không dám hít thở mạnh. Ông trời ơi, cảm giác này so với cực hình giết con đi cho nhanh!!!

Mà lúc này ông trời bễ nghễ kia lại liếc mắt xanh xuống nhìn cô khinh bỉ, căn bản ông đang bận tham dự hội bàn đào......

Sau khi ổn định đã ổn định xong xuôi chỗ ngồi, chiếc xe dài lăn bánh... Tấm bảng hiệu Thanh Du khuất dần trong những tán cây, chào đón họ là một miền cổ tích cực lạc của chốn bồng lai tiên cảnh....

Lời tác giả: "Động Thiên Đường" các bạn có nghe quen tai không? Chính là một trong những điểm du lịch hấp dẫn nhất của quê hương tôi. Nếu ai có dịp hãy nhớ ghé thăm một chuyến nhé. Chắc chắn các bạn sẽ hài lòng ^^
Bình Luận (0)
Comment