Ai Nói Bánh Kem Chỉ Có Vị Ngọt?! (Cả Đám Nam Nhân Các Ngươi! Hối Hận Cũng Đã Muộn Rồi!)

Chương 2

Ta đang ở đâu? Ở đây là chỗ nào. Tại sao lại tối đến vậy? Có ai không?

Hic hic. Ta sợ! Ta rất sợ! Không có ai ở bên ta hết! Ta không có ai hết! Tại sao?

Ta.. Có phải đã chết rồi không? Vậy đây là đâu? Thiên đường? Hay địa ngục? Ta đi. Ta vô thức bước đi..

Kia rồi! Có ánh sáng! Ta vươn tay che ánh sáng đang chiếu thẳng vào mắt. Đợi tới khi nó yếu dần. Ta buông tay ra. Trên kia! Một đoạn phim đang từ từ được chiếu trong không gian tối.

Trong đoạn phim đó, ta thấy ta, thấy Hàn Thiên, Liễu Thanh Thanh, và một số nam nhân của cô ta nữa. Không đúng! Họ vốn là của ta. Là cô ta, là cô ta cướp họ đi, khiến họ chán ghét ta, khinh bỉ ta, ruồng bỏ ta, hận ta!

Thực chất, đoạn phim này đang công chiếu lại cuộc đời trước kia của ta.

Ban đầu, ta và Liễu Thanh Thanh là bạn thân. Rất thân. Ta luôn tin tưởng cô ta, thật lòng đối xử với cô ta hết mức có thể. Bởi ta nghĩ, cô ta giàu có hơn ta, xinh đẹp hơn ta, học giỏi, đa tài hơn ta, là hoa tâm, hoa khôi trong mắt mọi người. Nhưng cô ta lại chịu làm bạn cùng ta. Một đứa không có nhan sắc đẹp, dáng không có, hoàn cảnh gia đình cũng không, trong mắt người đời thì ta cũng chả đáng cho họ liếc mắt nhìn dù chỉ nửa giây.

Ta trân trọng tình bạn này. Nhờ cô ta, ta cởi mở hơn, hòa đồng hơn, cuộc sống của ta từ đó trở nên thú vị hơn.

Cho tới khi chúng ta cùng tham gia một khóa huấn luyện ngoài trời cùng các anh chị khối trên. Ta nhờ tính tình cởi mở, thường xuyên giúp đỡ mọi người, khó khăn lắm mới tạo ra một ít quan hệ, ta rất trân trọng, nhất là đối với những người tầm thường như ta!

Nhưng còn cô ta, mới chỉ gặp lần đầu cũng đã khiến không ít người chú ý. Chẳng hạn như lúc ta và cô ta cùng nhau đi lấy phần thức ăn trưa. Cô ta nhờ ta cầm giùm phần thức ăn, ta vui vẻ nhận lấy, nhưng lúc đó không hiểu sao phần thức ăn từ trong tay ta lại đổ hết lên người cô ta! Lúc đó ta còn đang bất ngờ cô ta đã la toáng lên:

“ Á! Băng Băng! Tớ.. Tớ chỉ nhờ cậu cầm hộ tớ một tí thôi mà! Nếu.. Nếu cậu không rảnh tay thì.. thì nói tớ để tớ cầm chứ! Cậu.. vội đến vậy sao? “

Ta mặt ngơ tại chỗ

Đoạn phim đã dừng lại tại đoạn đó. Là cô ta. Tay cô ta dùng lực làm phần cơm tự đổ về phía ả. À còn nữa, trước đó, cô ta còn liếc mắt. Xem nào, liếc nhẹ về phía.. Oh. Là phía của đám nam nhân ngồi kia.

Vậy mà lúc đó ta cả tin, ta tin cô ta. Để rồi đám nam nhân đó hiểu lầm ta, ấn tượng của họ về ta từ đó.. Không tốt!

Dần dần chính là “ Cực Xấu “

Từ hôm đó. Ta làm bất cứ gì cũng bị hiểu lầm, bị nghi ngờ, vu khống. Mọi người, dần dần xa lánh ta. Cả Liễu Thanh Thanh cũng vậy!

Cô ta vui vẻ hạnh phúc bên nam nhân của ả. Rồi trước mặt thiên hạ giả vờ quan tâm ta. Sau lại dùng thủ đoạn hãm hại ta. Cô ta khóc lóc, đau khổ hỏi ta tại ta lại trở thành như vậy? Tại sao từ chối sự quan tâm của cô ta? Rồi nam nhân của cô ta đến, ôm cô ta, an ủi cô ta, hành hạ ta. Hầu như lần nào cũng vậy. Không, bây giờ ta đã biết, cô ta chính là đã chuẩn bị từ trước.

Đoạn phim đã chạy gần hết. Hình ảnh ta váy trắng nhuốm huyết sắc, bị trói tay, treo lên hành hạ không thương tiếc. Muối, ớt, trộn lại hất lên người ta. Đau đớn. Nhục nhã. Bị người đời khinh bỉ, cười chê, nhổ báng,.. Cuối cùng là được lôi ra biển. Hành hạ và.. Tử hình!

Bây giờ có cảm nhận được cũng quá trễ. Quá trễ để ta nhận ra từ trước đến giờ ta đã bị lừa! Quá trễ để ta nhận ra tình bạn giả dối của cô ta! Quá trễ để ta phát ra mình vốn dĩ chính là một đòn bẩy, một đòn bẩy xấu xa để tung cô ta lên ánh vinh quang! Quá trễ để ta nhận ra rằng.. Trước giờ chưa từng có ai yêu ta, thương ta thật lòng! Quá trễ để nhận ra rằng ta đã trao tim lầm người! Hơn hết! Đã quá trễ để ta có thể.. Làm lại từ đầu! Hay.. Nếu có thể, có thể cho ta sống lại, sống tiếp phần đời còn lại, mà không hề dính líu gì tới họ!

Đoạn phim kết thúc. Ánh sáng cũng tắt đi. Ta nhắm mắt lại, chờ phán quyết. Nước mắt chợt rơi. Và ta bất tỉnh

“ Ưm.. “

Cố gắng mở mắt. Có ánh sáng.. Có trần nhà.. Nhìn quanh. Có gường, có gối, có nệm. Điều đặc biệt là tim ta đang đập.. Đưa tay để dưới mũi. Ta phát hiện, ta đang.. thở!
Bình Luận (0)
Comment