Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 11.2

Chiều hôm ấy, Ngọc Ân cùng Rau Cải gọi điện tới cho Lục Chi, Ngọc Ân uất ức kể chuyện chiều tối qua đi ngang qua nhà 'bố', thế nào mà từ trong nhà 'bố' Phong của Lục Chi nhảy ra một con chó béc to đùng đùng, tí khợp mất chiếc váy tốn hai con lợn đất của Ngọc Ân. Ngọc Ân phẫn nộ liền kể khổ rồi đề nghị cao thủ đáp chó số một thành phố là Lục Chi ra tay trả thù cho 'bà mẹ yếu đuối' Ngọc Ân này. Hai người một trai một gái dám cá với trời chắc chắn cô sẽ đồng ý, ấy vậy mà nhân tính không bằng thiên tính, lời từ chối của Lục Chi rõ ràng đến nỗi khiến cho Rau Cải cùng Ngọc Ân như cảm nhận được có người tát mình một cái thật mạnh.

Hai chị em đều không tin vào sự thật này, liền dắt tay nhau chầu chực trước cổng căn biệt thự Lục Chi, vừa ngâm ca trù vừa xuất khẩu thơ. .

Sự nhẫn nại của Lục Chi có giới hạn, đành phải lê thân nặng nề xuống mở cổng cho hai vị 'Thánh Chúa' này...

Ngọc Ân và Rau Cải tưởng chừng như chắc chắn lần này bị ăn đập thảm thê...ai ngờ cổng vừa mở ra, đập vào mặt hai vị 'Thánh Chúa' đây là gương mặt tươi cười niềm nở rất khách sáo, vô cùng lịch sự của cô gái thường ngày hay thô lỗ, nóng tính, động vào một tí liền bị tông một cước phi thẳng lên trời...

Ngỡ tưởng sẽ là...

'' Con mẹ nó! Chê mạng mười sáu năm sống dài quá, muốn ông đây cho đi chầu bác Diêm sớm hả''

Hoặc là...

''Câm ngay! Há mồm to như thế, muốn bà đây nhét nắm đấm vào tận miệng à?''

Thế mà...

"Có gì vào nhà ngồi nói chuyện đàng hoàng, đừng la hét om sòm ở đây, hàng xóm sẽ không thích đâu."

Rau Cải:"..."

Ngọc Ân:"..."

Trong giây lát, cả thế giới dường như hóa đá...

Thậm chí trong phút giây lỡ để tâm trí bay xa, Ngọc Ân còn tưởng bạn mình xảy ra chuyện gì nên đã bị trọng sinh vào một linh hồn khác, còn cái người dáng đứng trước mặt bọn họ chính là do linh hồn của chủ nhân thân xác kia nhập vào Lục Chi...

"Rau Cải, hội ý!!!!!!"

Sau tiếng hét vỡ lở núi đất của Ngọc Ân, cô cùng Rau Cải chổng mông vào Lục Chi, khoác vai nhau cắm mặt xuống đất. Ngọc Ân thì thầm:

"Này, chị nghi ngờ nó bị trọng sinh"

"Sinh sinh cái gì, chị gái ơi, thời buổi này còn có thứ đó nữa sao? Theo em thấy chắc là mất trí nhớ, thái độ này cứ như là quay lại thời kì trước khi gặp con hổ kia vậy."

"Ừ ừ..nhưng mà chị thích tính cách của nó hiện tại hơn, nếu quay về như trước kia...cứ thấy nó xa lạ thế nào ấy..."

"Em cũng thích đại ca của hiện tại hơn!"

"Được, vậy hôm nay phải ở bên cạnh nó nó nhiều nhiều chút, có khi biết được nguyên nhân."

"Ừ!"

Sau khi cả hai đã hội ý xong, mặt mày tươi cười quay ra nhìn Lục Chi, Lục Chi cũng nở nụ cười vô cùng hiếu khách với bọn họ

"Là thế này...đã lâu không đi dạo cùng nhau, hôm nay nhân ngày mẹ bị chó cắ...a nhầm, nhân tiện hai bọn mình tiện đường qua đây, chúng ta vòng quanh hồ câu cá như xưa được không?" Ngọc Ân tha thiết nói

"Đại ca...a tỷ tỷ, bên hồ có bán bia, bọn mình đi mua uống..." Chưa nói hết Rau Cải đã bị một chưởng của Ngọc Ân đánh cho lăn ra đất, quằn quại không dám đứng dậy...

"Thế nào? Nể tình bạn bè chứ?"

Lục Chi suy nghĩ một chút... Thực ra thì cô đang học bài trên nhà, Lâm Huy sáng nay mới giao cho cô mấy bài toán lớp bảy, kêu cô phải làm bằng được, cô vốn không thích toán học, nhưng đã lỡ hứa với anh, nếu không làm được quả thực có lỗi lớn với tổ tông, cho nên đành phải buồn rầu mang một đống về nhà, cặm cụi từ trưa cho tới giờ...vậy mà vẫn chưa xong một bài.. Cô lại nghĩ thầm, mình hứa là hứa với Lâm Huy như thế..nhưng mà cứ phải ở nhà làm một đống bài tập bổ trợ như vậy cũng đau đầu và dễ chán lắm chứ...

Bỗng dưng một suy nghĩ trong cô nảy ra làm lối thoát như thể phát hiện ra một luồng ánh sáng trong căn hầm tối tăm...

Không phải tài diễn xuất của mình ổn lắm sao? Hay là...trước mặt Lâm Huy thì giả vờ chăm ngoan để khiến anh an lòng lo lắng cho việc thi cử, nhưng những lúc không có anh có thể làm những điều mình thích............oa oa oa Lục Chi, ý này hay nha...

Nghĩ vậy Lục Chi liền tươi tỉnh hẳn, khoác tay Ngọc Ân nói một cách sảng khoái:"Đương nhiên rồi, chúng ta là mẹ con mà!"

Ba người chơi tới tận tối mịt, lúc Lục Chi về nhà đã là tám giờ tối...

Cô bước vào nhà, định bụng chạy luôn lên phòng ngủ tắm rửa, nhưng lúc đi ngang qua thư phòng, thấy trong đó có tiếng nói chuyện của bố và thư kí Trịnh, cô bèn dừng lại nghe lén

Thực ra nếu là bình thường có lẽ Lục Chi sẽ không có hứng thú mà ở lại làm trò lén lút này, nhưng lần này lại khác, cô có nghe thấy hai từ "Lục Chi" do bố mình thốt ra liền thấy vô cùng hiếu kì đứng lại nghe...Không làm cô thất vọng, cô nghe được một chuyện thực sự cuốn hút

" Hiện tại tin tức cô chủ là con gái ngài đã được đăng tải lên các trang mạng nổi tiếng trên toàn quốc, xem ra cô chủ thực sự không thoát khỏi scandal lần này, phía báo chí còn thừa cơ bôi nhọ danh phẩm của ngài và phu nhân, tập đoàn S.U cũng bị bọn phóng viên thừa nước đục thả câu." Thư kí Trịnh cũng không dấu được vẻ lo lắng trong lời nói

Vương Chí Hùng ngoài mặt không để lộ cảm xúc, vô cùng điềm tĩnh...nhưng trong lòng ông cũng đang phải gỡ một vài sợi chỉ gây rối...

Vương Chí Hùng ông làm việc gì cũng cẩn thận, từ trước tới nay đám báo chí vẫn luôn sốt sình sịch vì không moi được tin gì về ông, vậy nên lần này là cơ hội ngàn năm hiếm có, đương nhiên chúng không tiếc gì làm lớn chuyện lên. Vương Chí Hùng biết, chuyện trong tập đoàn của mình ông có thể tự giải quyết được, nhưng mà bọn chúng lại còn lôi cả Thúy Lan vợ ông cùng tập đoàn mà bà đang điều hành vào thì thật đúng là làm ông phải động tâm lo lắng...Còn cả Lục Chi nữa, về sau nó có thể sẽ bị rất nhiều người lợi dụng, sau đó dấn thân vào một xã hội không lành mạnh...thì ông phải làm sao?

"...Bố?"

Cả hai người đàn ông trong phòng giật mình sửng sốt ngẩng lên nhìn cô, Vương Chí Hùng bỗng dưng thấy hốt hoảng...

Lục Chi lần này không cả dám thở mạnh...chuyện gì thế này..nhanh như vậy...nhanh như vậy mà cả thế giới đã biết rồi sao?...Vậy chỉ mình cô là không hay biết gì....

Nhưng mà...chuyện đó giờ còn quan trọng không? Khi mà cô phát hiện ra...chính mình là đứa con gái đã phá hủy danh dự của bố...của mẹ...ảnh hưởng tới cả một thị trường kinh doanh...?

Lục Chi chưa bao giờ cảm thấy mình đáng chết như vậy, cô cắn môi lết mình tới chỗ bố, bố vội vàng đỡ cô... thư kí Trịnh biết ý liền bước ra ngoài đóng cửa lại...

"Bố...con gái không ngoan...bố..con xin lỗi...con nên biết thân phận..con không nên quậy phá làm ảnh hưởng tới bố và mẹ...con sai rồi...." Lục Chi không quen với việc khóc lóc yếu đuối, cô đã trở thành một con người độc lập hơn trước, không thích ỷ lại vào người khác quá nhiều, lần này sai trái cô cũng chỉ biết cúi đầu nhỏ nhẹ nhận lỗi...nhưng mà...thực ra trong lòng vẫn có một chút gì đó không cam tâm...

"Lục Chi à, bố biết con gái của bố không làm điều gì sai cả, chỉ tại bố không tốt mới để chuyện ra nông nỗi này, con yên tâm, bố sẽ xử lí mọi chuyện và tra ra rõ đầu đuôi, con chỉ cần từ nay đừng nghịch ngợm nữa là được, biết chưa?"

Nghe bố nói vậy, cái không cam lòng của Lục Chi lại dâng lên mãnh liệt:

"Bố! Bố không cần tra, con biết tên đầu sỏ là ai rồi, bố yên tâm, cứ để con xử lí!" Nói xong cô quay đầu đi ra khỏi thư phòng, không hề cho bố nói thêm câu nào nữa..

Vương Chí Hùng nhìn nhìn thở dài...

Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời...

Ông lại bước tới bàn làm việc, nhíu mày nhìn những bức ảnh của cô bị bắt gặp vào chiều nay được đăng tải trên mạng vào lúc bốn rưỡi...

Có bức ảnh cô bấu tay Rau Cải ngồi trên ghế đá vỉa hè tu ực lon bia, có bức ảnh cô trèo hàng rào nhà người ta...đáp chó...có bức ảnh cô ghé đầu vào bụng một bà chửa, miệng cười toe toét, bức ảnh đó sắc nét đến nỗi nhìn ra vẻ mặt nhăn nhó thống khổ của người sắp làm mẹ kia...

Cả những dòng chữ kể về 'truyền thuyết chú hổ' kia...

Vương Chí Hùng càng nhìn càng nhăn mặt....cuối cùng thất sắc...

Sáng hôm sau...

Lục Chi vẫn vào trường thản nhiên như mọi khi, chỉ có điều ánh mắt của người khác nhìn cô rất khác biệt...

Trước đây là sợ sệt, thì bây giờ...lại càng sợ hơn

Lục Chi trước đây vốn đã khó chịu...giờ lại càng khó chịu hơn...Cô lạnh nhạt nhìn bọn họ, lập tức không ai dám nhìn cô nữa...

Lục Chi nắm chặt tay lại, một cảm giác vô cùng ức chế hiện lên. Bỗng dưng lúc này, một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay vì lạnh nhạt mà giá rét của cô, giọng nói dễ chịu vô cùng vang lên:

"Bây giờ tất cả đều biết, lo cũng vô ích, chi bằng phấn chấn tinh thần lên, khởi đầu một tương lai mới"

Cô quay sang, bắt gặp gương mặt nhàn nhạt của anh, lại nhìn xuống tay mình, chớp chớp mắt...hình như dạo này Lâm Huy rất hay chủ động thì phải...

Nghe lời nói của anh, Lục Chi bất giác thấy thanh thản lòng mình, tâm trạng nhẹ nhõm hơn, muốn dựa vào anh, buông xuôi hết tất cả gánh nặng...

Thế nhưng... bỗng dưng từ đâu phi đến một gương mặt mà cô vô cùng căm hận, muốn trả thù nhất lúc này...

Hứa Anh Tú bước đến, cười rất tươi:

"Vương Lục Chi, cậu làm tôi vô cùng bất ngờ đó, không ngờ được thì ra cậu là cô gái trong mộng mà bấy lâu nay Hứa Anh Tú này thường mơ ước...người ở ngay trước mặt, vậy mà năm tháng qua tôi cứ đi tìm đâu xa...chỉ tiếc là..cậu lại là vị hôn thê của người ta rồi...ông trời thật là không công bằng.." Hứa Anh Tú bỗng trở nên cuốn hút với chất giọng khàn khàn âm ấm, rất nam nhi, nhưng Lục Chi lúc này chỉ nhìn Hứa Anh Tú giống như một cục phân thối không hơn không kém. Cô định lên tiếng, ai ngờ Lâm Huy đã nắm chặt tay ra hiệu cô đừng nói gì, thay vào đó anh nhanh chóng đối đáp lại, nụ cười trên khuôn mặt anh càng trở nên châm biếm:

"Hứa Anh Tú, cho dù cậu có đứng trước mặt người khác thể hiện mình trai thẳng chính hiệu, nhưng trong mắt tôi, cậu vẫn mãi chỉ là ai đó năm nào không biết sĩ diện lợi dụng lúc người khác yên tĩnh trong thư viện, chiếm tiện nghi."

Anh nói rất chậm rãi, mỗi câu nói đều như một lần khắc sâu vào nỗi nhục của Hứa Anh Tú, trong lòng cậu ta dao động mãnh liệt, nhưng chỉ vì không muốn mình mất mặt trước gái đẹp, cậu ta vẫn khăng khăng cứng họng lảm nhảm vô nghĩa:

"Dương Lâm Huy, cậu đừng đứng đó ăn nói lung tung, sự việc kia đều là hư cấu, dựa vào mấy lời bịa đặt của tên chim lợn kia mà mọi người đều tin vào, ha, thật uổng công bấy lâu tôi luôn coi cậu là đối thủ mà cạnh tranh công bằng, ai ngờ cậu cũng chỉ là tên không biết lí lẽ, những lời vu khống hàm hồ cũng dễ dàng tin vào...đúng là tôi đã đánh giá quá cao cậu."

Lâm Huy chẳng hề quan tâm mấy lời lẽ khích bác vô bổ của tên nhóc con này, anh thẳng thắn đưa ra suy nghĩ:

"Thời gian thấm thoát bấy lâu nay, Hứa Anh Tú, cậu cũng coi như thay đổi mà như không. Những hình ảnh về vụ việc đồng tính hồi cấp hai đã bị xóa, nhưng không có nghĩa là tôi không còn, nếu cậu đã nói nó là hư cấu, vậy tôi sẽ chứng minh nó có giá trị hiện thực tới nhường nào. Đương nhiên, tôi không lo về danh dự của tôi, mà chỉ lo 'kế hoạch' của cậu sẽ nát tươm."

Hứa Anh Tú quả thật giật mình, cậu ta gườm gườm đôi mắt, dò soát Lâm Huy. Hứa Anh Tú quả thật có kế hoạch, cậu luôn luôn căm hận việc mình bị thua một tên nhóc vô danh cùng lứa, nuôi hận tới bây giờ, lại không có cách nào quang minh chính đại một cước hạ gục Lâm Huy để trả lại mối hận năm đó. Chính vì thế từ khi về nước, biết được Lục Chi luôn bám theo Lâm Huy, Hứa Anh Tú thanh niên này đã nảy sinh ra kế hoạch đi cửa sau rất không quang minh chính đại, cậu muốn dần dần tiếp cận Lục Chi...nhưng mà chưa nổi ba ngày..đã bị Lâm Huy vạch trần kế hoạch....Sao có thể chứ? Lâm Huy tên này thật giảo hoạt, thứ gì hắn ta cũng biết được, cậu nghi ngờ hắn ta có thuật đọc tâm đối phương...Hứa Anh Tú bất giác phải cảm thán thay trời.. Dương Lâm Huy cậu không đi làm thầy bói thật có lỗi với nhân loại!!

Hứa Anh Tú nhanh chóng thay đổi suy nghĩ. Lâm Huy chưa chắc đã đoán ra kế hoạch của cậu, còn nhớ năm đó tham gia trận đối đầu cuối cùng, cậu thua cũng một phần là vì

bị kế khích tướng của Lâm Huy cho vào tròng, cho nên lần này cậu cẩn thận, sẽ không mắc phải lỗi lầm lớn năm xưa nữa. Hứa Anh Tú khẽ hắng giọng:

"Dương Lâm Huy, cậu đừng ngạo mạn quá, lần này cũng coi như chúng ta khởi động lại một trận chiến mới. Tôi, Hứa Anh Tú này, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như năm xưa đâu." Hứa Anh Tú quay người rời đi, nhưng vẫn nghe chót lọt câu nói cuối cùng của Lâm Huy:

"Được thôi, tôi sẵn lòng chờ cậu, có điều...nếu không muốn tôi lật ngược thế cờ như năm xưa nữa, thì tốt nhất là nên -ôn-tập-cho-thật-kĩ."

Hứa Anh tú nghiến răng...cậu không bao giờ quên giây phút thảm hại khi chính mình đứng dưới đại sảnh của Thế Nại...Nhất định, lần này rốt cuộc có ra sao, cậu-phải là người-chiến-thắng!

Phía bên này, đừng tưởng nãy giờ Lục Chi vốn hiếu động của chúng ta lại im thin thít khi nghe cuộc đối thoại có pha lẫn chút đao kiếm choang nhau của hai chàng thiếu niên trẻ ưu tú kia... Cô là đang tập trung suy nghĩ...

Ưm, từ lúc nghe được đến đoạn trai thẳng trai cong rồi đồng tính gì gì đó... Lục Chi cô bỗng dưng nảy ra một sáng kiến vô cùng độc đáo sáng tạo nào đó...

Ai da!

Trai cong..

Đồng tính...

Đam mỹ...?

Lục Chi hít một hơi thật sâu...

Hứa Anh Tú, cậu chuẩn bị chờ chết đi!

Bình Luận (0)
Comment