Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 2

"Rau Cải chết tiệt! Con gái ta đâu? Sao nó vẫn chưa tới?" Ngồi trên xe bus, Rau Cải đưa cái điện thoại ra xa lỗ tai, bất lực quay sang nhìn Lục Chi đang ăn bimbim bên cạnh. Thều thào đưa máy cho cô:" Đại ca, lỗ tai em nó không chịu nổi nữa rồi...!" Cô quẳng bimbim sang cho Rau Cải, bắt lấy máy:" Alo mẹ, Lục Chi đây!" Nghe thấy giọng nói này, người ở đầu dây bên kia xúc động vặn nhỏ volume của mình lại, điều chỉnh chất giọng sao cho đau thương nhất, xót lòng nhất có thể:" Huhu Chi Chi của mẹ, mẹ khổ quá con ơi...con ơi con ơi...úhuhu..." Tuy đang "đầm đìa nước mắt" nhưng cái giọng trẻ con ấy vẫn không hề bị che giấu tí gì. Lục Chi thật sự rất phiền lòng, cô đưa tay gãi gãi sống mũi " Thôi! Nín đi, con biết là lại xích mích gì với bố mà, hai người đúng là...có biết con khổ thế nào không? Aishhh...""Thế con tưởng mẹ không khổ à? Thằng bố con suốt ngày lăng nhăng ở đấy, mẹ lại chẳng có người quen nào bên chỗ bố con cả...giờ sao huhuhu..."

"aishhhhh...con tới rồi, chờ đấy." Cô bấm tắt máy, đôi mày đẹp cau lại, môi bĩu lên...trông hết sức đáng yêu nha!

"Rau Cải, xuống xe!" Cô huých vào tay cái người đang cầm gói bimbim của cô ngấu nghiến nãy giờ ra hiệu đã đến nơi. Rau Cải cùng cô trèo xuống xe, đi bộ thêm năm mươi mét vào trong một con ngõ, đứng trước một ngôi nhà ba tầng khá là giản dị. Bước vào căn nhà một cách tự nhiên, cô gặp ai chào nấy, Rau Cải ríu rít làm theo...

"A, lâu lắm không gặp cô, cô khỏe không ạ?" Cô thấy một người phụ nữ trung niên mặt mày phúc hậu liền bắt tay lia lịa.

" Ừ, cô khỏe, đến chơi với Ân à cháu?" Người phụ nữ cười trả lời

" Vâng." Cô đáp lại... Và tiếp tục đi sâu vào trong căn nhà, cô gặp thêm nhiều người nữa, mỗi người cô đều chào hỏi một câu vì lâu lắm không gặp

"Ô em trai...vẫn là em giống chị xưa nay đi vệ sinh không cần đóng cửa." Cô bông đùa với một thằng bé tầm sáu tuổi sau đó đóng cửa hộ nó, thằng bé ngơ ngác chẳng biết gì...

"Bác Đạt! Bác chả khác gì ngày xưa vẫn thích chơi cá ngựa!"

"Oa! Chú Sơn vẫn đẹp trai như ngày nào!"

"Ô! Chú Sang, lâu lắm không cưỡi lưng chú...sao giờ lại còng hết lại thế này?"

...

Chào hỏi hết mấy chục người trong nhà này. Cô bước lên lầu, mở cánh cửa màu trắng của một căn phòng ra...

Đập vào mắt cô chính là một bãi chiến trường...không, một bãi rác thải tràn đầy khăn giấy đủ thể loại, ngay cả mấy cuộn giấy vệ sinh cũng bị vứt lăn lóc trên sàn gạch gỗ đã biến dạng...

Ngay lúc này, lại có một mẩu giấy ăn nữa được ném từ trên giường xuống, có tiếng khóc nức nở vang lên...

Chủ nhân của nó là một cô bé trạc tuổi cô, khuôn mặt sáng sủa ưa nhìn thường ngày giờ bỗng hóa thành...khỉ đột tự nhiên.

"Mẹ! Hôm nay con mệt lắm, con không dọn đống rác này đâu." Lục Chi tiến gần cô gái, cất tiếng gọi "mẹ" trêu đùa...

Chính xác! Cô gái xinh xắn đó là bạn bè thân nhất của Lục Chi, chỉ là Lục Chi cứ thích nhận làm mẹ mà thôi. Chuyện phải kể từ thời hai người vẫn chỉ là những đứa trẻ năm tuổi.

Một lần Lục Chi đi lạc vào nhà Ngọc Ân, thấy cây xoài to đùng bỗng muốn hái quả, đang ôm cây tính trèo lên thì nghe thấy tiếng chó đâu sủa dữ, giật mình cô buông tay loạng choạng lùi ra sau, lại vấp phải hòn đá chết tiệt, suýt thì ngã ngửa mặt lên trời. May sao Ngọc Ân từ đâu bay đến ra tay tương trợ. Lục Chi từ đó có ấn tượng tốt với Ngọc Ân, ngày nào cũng sang chơi kêu mấy tiếng"mẹ, mẹ" lớn dần lại thành quen, bây giờ lại cũng nhận luôn người yêu Ngọc Ân là bố...không sửa được nữa, muộn mất rồi...

"Ai bắt con dọn? Hic hic...Chi Chi, con giúp mẹ cái này nhé...giờ con là hi vọng duy nhất của mẹ...nhé..." Ngọc Ân lại giở trò nũng nịu...

"Phiền quá, được rồi, ai kêu con là bạn mẹ làm chi...mẹ nói đi, cần con giúp gì?" Cô cười, phóng khoáng nhận lời.

Ngọc Ân mặt mày tươi rói hẳn lên:" Chi Chi mẹ yêu con nhất đó, mẹ muốn con..."

***

" Chào mọi người! Mình là Vương Lục Chi từ trường Hoa Thiên đến, hân hạnh được cùng lớp với các bạn!" Sáng hôm sau, Lục Chi chuyển trường mới, đứng trên bục giảng giới thiệu bản thân một cách thân thiện nhất...

Cớ sao lũ bạn phía dưới gái trai đều run lên bần bật hệt như cái người đang đứng trước mặt tập thể lớp là một con quái vật mũi dài, răng nhọn đang thèm thuồng túa nước rãi ra nhìn chúng nó vậy. Lục Chi nhíu mày, rõ ràng là cô đã tỏ ra thân thiện hết mức rồi mà...sao bọn này lại bất động đến im rìm thế này?

Đợi mãi vẫn chưa thấy ai phản ứng, cô hết kiên nhẫn đập tay lên bàn giáo viên cái rầm, nói:" Vỗ tay!"

"Bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp..." Cô vừa dứt lời tiếng vỗ tay không ngừng vang lên. Thầy giáo chủ nhiệm hói đầu trừng mắt đáng sợ lên nhìn Lục Chi,... làm gì có học sinh nào láo toét thế này chứ. Đang định lên tiếng chỉ trích cô thì Lục Chi lại nhanh hơn một bước, hỏi:"Thưa thầy, em có thể về chỗ của mình chưa ạ?"

Thầy giáo vẫn lườm cô:"Em tự chọn một chỗ ngồi đi!" Nói xong thầy đi ra ngoài...hừm, đằng nào cũng đã chuyển vào cái lớp này, thời gian dạy dỗ, trấn chỉnh học sinh mới còn dài, không lo!

Bên dưới, tập thể lớp vẫn không ngừng vỗ tay... Lục Chi bước xuống phía dưới xem xét. Có một số bàn chỉ ngồi một mình...

Trong tiếng vỗ tay "không ngừng khi không có mệnh lệnh" ấy, cô dừng lại ở một bàn học có một cậu con trai ngố ngố. Thấy Lục Chi dừng lại chỗ mình, tim cậu ta đập loạn hết cả lên, không theo một tiết tấu nào, bắt đầu thở dốc, mồ hôi đang dần phun trào nhưng vẫn vỗ tay liên tục...Lục Chi nhìn cậu ta nói một câu rất tự nhiên:"Tôi ngồi đây nhé!"

Ngay lập tức, cậu ta lè lưỡi, ngất xỉu tại chỗ vì quá sợ hãi, tay vẫn ở tư thế"vỗ không ngừng nghỉ"

Cả lớp có chút hoảng loạn nhưng vẫn chưa thể dừng vỗ tay... Lục Chi cáu:"Dừng! Vỗ cái gì nữa? Vác cậu ta xuống phòng y tế!"

Dứt câu mệnh lệnh đầy uy lực đó, cả lớp im phăng phắc. Hai cậu con trai to khỏe vác cậu bạn ngất xỉu xuống phòng y tế như lời căn dặn của cô.

Cô vào chỗ ngồi, vắt chân lên bàn như thường ngày ở trường cũ...

Ngọc Ân chết tiệt! Nếu không vì tình bạn bấy lâu nay có đánh chết ta cũng không vào cái trường vớ vẩn này!

Phải! Việc mà Ngọc Ân nhờ Lục Chi làm chính là vào trường mà "bố" đang theo học, nếu thấy"bố" lăng nhăng với đứa con gái nào cô phải lập tức lao vào quật cả "bố" lẫn bồ...Thấy Ngọc Ân không có điều kiện chuyển trường bằng cô nên cô đành mủi lòng nhận lời, không ngờ cô vừa đến mà cái lớp này lại hệt như robot tái chế...đúng là...A quên mất một việc chưa làm...Cô sực nhớ ra, mở điện thoại, cô nhấn số gọi cho Rau Cải.." Rau Cải! Thống kê xem tháng đầu vào trường Hoa Thiên đã tổn thất những gì rồi?""Đại ca chờ em tí.." Rau Cải bên kia lật quyển sổ gì đó ra sau đó lập tức trả lời."Có rồi đại ca...Tổng cộng là đạp vỡ hai mươi tám cái cửa kính, đá vỡ ba mốt cái cửa sổ, làm hỏng bốn chín cái quạt trần, sập mười sáu cái bàn giáo viên, làm nứt hai cái bồn cầu vệ sinh nam, à cái đó vừa hôm nay thông báo là bể luôn rồi, tiếp theo là...à, về người thì chỉ có ba tên sáng hôm qua chặn chị ở cổng trường, ngoài ra không có tổn thất gì thêm!" Nghe xong Lục Chi gật gù cái đầu nói:" Ừm! Tính tổng thiệt hại sau đó đem ngân khố ra đền bù nhà trường, à này, nhớ mua thêm mấy chục chai xịt mùi đặt vào phòng vệ sinh nam nhé, phòng đó khắm chết đi được.""Vâng, em biết rồi, em sẽ làm ngay!"Cả hai cúp máy, cô lại ung dung vắt chân lên bàn đi ngủ.Rau Cải nhìn mặt non chọet nhưng thực ra bằng tuổi cô, là em họ đằng nội cùng cô lớn lên từ nhỏ, suốt ngày gọi cô là đại ca, nhiều lúc thấy phiền nhưng cô phải công nhận, Rau Cải làm việc đâu ra đấy, cô rất tin tưởng. ***Tại Thủ đô sầm uất, trong văn phòng Chủ tịch xa xỉ của một Tập đoàn giàu có nào đó, một người đàn ông đang ngồi xoay ghế và lưng đối diện với cánh cửa."Bố! Con đến rồi." Một chàng trai đẩy cửa bước vào, chàng trai sở hữu chiều cao lý tưởng với khuôn mặt còn đẹp hơn cả mỹ nữ khiến bất cứ ai là phụ nữ nhìn thấy cũng đều muốn nắm giữ trái tim của anh.Người đàn ông xoay chiếc ghế lại, nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của con trai mình, nói:"Ta cho phép con hủy hôn với Tuyết Hà...""Vậy thứ con phải đổi lại là gì?" Đoán được có ẩn ý, anh hỏi thẳng."Haha! Đúng là con trai của ta có khác, đúng..." Ông gật đầu..."Đổi lại, ta muốn...con hứa hôn với con gái tập đoàn mỹ phẩm dẫn đầu Việt Nam...""Hừ! Nếu không thì sao?" Anh cười nhạt hỏi." Ta không hề bắt ép con chuyện này, ta chỉ muốn nói cho con biết... Trước lúc ra đi, mẹ con đã viết một bức thư nói là bà ấy đã biết rõ mình bị ung thư giai đoạn cuối...bà ấy không hối hận vì không để ta và con biết, bà ấy chỉ mong chúng ta đáp ứng tâm nguyện duy nhất của bà ấy, chính là mong con kết hôn với Vương Lục Chi, con gái của hai người bạn thân từ nhỏ của bà ấy, mẹ con nói...mẹ con đã hứa với họ sau này sinh con sẽ cho hai nhà kết thông gia với nhau...lẽ ra từ khi con còn bé ta đã không nên hứa hôn cho con với Tuyết Hà... Con suy nghĩ kĩ đi, gia thế của nhà họ Vương cũng không nhỏ, vợ một tập đoàn riêng, chồng một tập đoàn riêng, cả hai tập đoàn đều đứng đầu Việt Nam chuyên về mỹ phẩm, hiện hai người đang tạm thời li thân cô con gái sống với bố, nếu con đồng ý thì tuần sau chúng ta sẽ chuyển đến biệt thự của thành phố E cho hai đứa gặp mặt nhau..."Anh nhìn ông với ánh mắt lạnh lùng:" Vậy, bố...là vì mẹ hay vì tập đoàn?""..." Chủ tịch cứng họng, sau đó lừ mắt nhìn con trai:" Vậy tóm lại con có đồng ý không? Trả lời ta ngay lập tức."Anh lãnh đạm nói:" Nếu bố nói là vì mẹ...con có thể đồng ý ngay."Ông đau lòng nhìn cậu con trai của mình, từ từ tháo kính ra:" Ta...là vì mẹ con!"Anh cười khẩy:" Bố vui tính thật..."Sau đó nói tiếp:" Được thôi, con sẽ thử xem những người thú vị này là ai."Ông bố mỉm cười, đi tới vỗ vai anh:"Tốt lắm con trai, con đã lớn hơn rồi đấy." Rồi bước ra khỏi văn phòng...Nắm đấm trong tay anh siết chặt lại... bố có biết thế nào là tình yêu, thế nào là gia đình?
Bình Luận (0)
Comment