Ai Nói Nam Nhân Không Thể Làm [Mẹ]?

Chương 3

Một góc của sân chơi xe đụng nồng đậm mùi thuốc súng.

Nhân viên làm việc ngày hôm nay là một người nhỏ bé, đại khái là người có tính cách yếu đuối, nhìn thấy một đám người trẻ tuổi cãi nhau cũng không đến quản ── nói không chừng chỉ là khiêu khích nhau thôi, xe đụng nha, thỉnh thoảng cũng có chuyện này…

Sau khi để nữ sinh xuống xe thì hai bên chính thức khai chiến.

“Nhìn cái gì? Xin lỗi mau!” Nhậm Tử Tuyền rống lên, âm lượng cũng không phải nhỏ.

“Con mẹ nó ở chỗ này vốn chính là người đụng người, ông đụng mày là thiên kinh địa nghĩa! Xin lỗi cái mẹ mày!” Tên côn đồ đảo mắt trắng dã giống như cá chết.

“Ai nha, còn biết dùng thành ngữ kìa.” Triệu Đại Đầu vẻ mặt chế nhạo, cũng khó trách học sinh trường trọng điểm đều có chút cậy tài khinh người, sở trường dùng văn hóa làm vũ khí công kích.

“Nói cái gì?!” Tên côn đồ giẫm chân ga, Nhậm Tử Tuyền cùng Triệu Đại Đầu tay mắt lanh lẹ tránh sang hai bên, nhưng chó điên không chọn người cắn, xe của Triệu Đại Đầu vẫn bị đụng trúng một chút.

“Hừ dựa vào!” Nhậm Tử Tuyền cùng Triệu Đại Đầu hai mặt giáp kích, tên côn đồ giẫm chân ga bịch một tiếng tránh đi, bọn họ đều mã lực mười phần đánh vào xe đối phương.

── lái xe phải biết linh hoạt chút nữa.

Tiêu Trí vẫn không tim không phổi nghĩ.

Một nam sinh khác bên cạnh xắn tay áo muốn tiến lên giúp đỡ, tên côn đồ càu nhàu ném ra một chuỗi từ mắng chửi, bọn Nhậm Tử Tuyền ngắm đúng thời cơ liền tiến lên đụng vào, cuối cùng hòa nhau một ván, xe của tên côn đồ như Càn Khôn Đại Na Di xoay bảy trăm hai mươi độ, khiến tóc trên đầu tung bay lộn xộn trong gió.

“Cha, mẹ có thể bị nguy hiểm gì không?” Tiêu Hiểu lại lo lắng, cái người đó thoạt nhìn không giống như người tốt.

“Đừng lo lắng, nếu có nguy hiểm thì chúng ta có thể giúp mẹ.” Tiêu Trí đang tính xem sẽ đi đâu giải quyết bữa tối, ăn đồ ăn Trung Quốc hay cơm Tây ngon hơn, à, nghe nói có một quán món cay Tứ Xuyên mới mở cũng không tệ…

Bọn nam sinh ra oai cũng rất liều mình, tên côn đồ mắt thấy đụng không được người, nhảy xuống khỏi xe vừa chửi vừa chạy lấy người, phía sau đám học sinh càn rỡ tụ tập đùa giỡn, Nhậm Tử Tuyền cùng Triệu Đại Đầu đụng quyền với nhau, ở giữa tiếng khen ngợi của một đám nữ sinh thật sự có chút lâng lâng.

Tên côn đồ đi ra khỏi sân, bỗng một thằng bé đứng trước mặt, dùng ánh mắt thuần khiết nhìn hắn.

“Chú ơi, hồi nhỏ có phải chú học không giỏi không?” Tiêu Hiểu rất nghiêm túc hỏi.

“A?” Tên côn đồ nhất thời không phản ứng kịp.

“Cha cháu nói học không giỏi sẽ biến thành người vô dụng giống như chú.” Tiêu Hiểu nghiêm mặt.

“…” Tên côn đồ ngây ngẩn cả người.

“Cháu khinh thường người như vậy lắm ──” Tiêu Hiểu đang nói đau khổ chạy đi.

Tiêu Trí đứng ở một bên quan sát, bả vai run rẩy hai lần trong vòng một ngày.

Sau khi Nhậm Tử Tuyền tạm biệt bạn học trở lại bên này, Tiêu Trí mới hồi thần lại từ một kích trúng mạng của con trai.

“Cha thằng nhỏ, sao mặt của anh lại vặn vẹo như vậy?” Lườm anh một cái, cho rằng anh rể đang cười nhạo mình đụng độ với tên du côn vừa nãy.

“Có à?” Tiêu Trí ra vẻ đứng đắn vỗ vỗ mặt của mình, “Có thể là thần kinh trên mặt xảy ra vấn đề gì? Mặc kệ nó, chúng ta đi ăn cơm trước đi.”

Sinh ý của quán món cay Tứ Xuyên đó thật là tốt vô cùng, có điều vận khí của một nhà ba người này cũng tốt, mới đến đã có người nhường bàn. Người ngồi bàn kia vừa ngẩng đầu, đã có người kỳ lạ: “A? Em Nhậm cũng đến chỗ này ăn cơm à?”

Giọng nói này cho dù hóa thành khói cậu cũng nhận ra.

Chủ nhân của giọng nói đó đã từ đêm đến ngày đều dùng móng tay đỏ tươi chọc vào đầu cậu!

“Ai, em xem hôm nay càng lúc càng nóng, rốt cuộc khi nào thì cắt tóc nha?” Quỷ thủ nữ dùng khăn giấy lau miệng, “Đây là cha của Tử Tuyền à? Ngài khỏe chứ, tôi là cô giáo của Tử Tuyền.” Quỷ thủ nữ đến nay vẫn chưa kết hôn, nhìn thấy tuấn nam liền tươi cười, cho dù không quyến rũ được tuấn nam, thì lưu lại ấn tượng tốt với tuấn nam cũng không uổng một lần gặp mặt.

Đại não Tiêu Trí đang nhanh chóng xoay vần tính toán, đồng thời, Tiêu Hiểu bên cạnh đã lên tiếng trước một bước.

“Không phải, cha là cha của cháu, không phải…” Tiêu Hiểu mới nói một nửa, đã bị Tiêu Trí kéo đến phía sau.

Trái tim Nhậm Tử Tuyền lộp bộp một cái, Tiêu Trí đã mang theo nụ cười nghề nghiệp: “Tử Tuyền bình thường ở trường học may mắn được cô giáo chiếu cố.”

Quỷ thủ nữ đẩy đẩy mắt kính: “Ai, Tử Tuyền cái gì cũng tốt, thành tích cũng xuất sắc, lại không biết vì sao không chịu cắt tóc, việc này tôi đã đề cập qua rất nhiều lần, làm phụ huynh cũng phải biết chú ý một chút, tóc quá dài cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất học tập.”

Cô đừng chú ý đến tóc của em nữa được không! Tóc của mấy nữ sinh trong lớp còn dài hơn em mà!

Nhậm Tử Tuyền khóc không ra nước mắt.

“Được, tôi sẽ lưu ý.” Sau khi Tiêu Trí dùng nụ cười nghề nghiệp tiễn bước quỷ thủ nữ, Tiêu Hiểu mới thò đầu ra, có chút bất mãn hỏi: “Cha mẹ, Tử Tuyền là ai? Cha còn đứa con khác à?” Cái dì mới rồi nói cha là cha của “Tử Tuyền” nào đó, mới không phải! Nhóc mới là con của cha!

Cũng may các bàn trong quán món cay Tứ Xuyên này cách xa nhau, nếu không người khác nghe thấy, sẽ lại diễn một đoạn “Mỗ nam trốn người nhà trộm sinh một đứa con” vân vân của câu chuyện huyễn tưởng đi, nói không chừng còn bị chụp lại đăng lên mạng online…

“Đương nhiên không có, Tử Tuyền là cậu của con, không phải con của cha.” Câu này của Tiêu Trí ngược lại là lời thật.

Chỉ có điều anh nuốt lại nửa sau câu ── Tử Tuyền này hiện tại cũng là mẹ con.

Nhậm Tử Tuyền ngay lập tức lôi ghế ra ngồi xuống, Tiêu Hiểu rất nhanh quên mất cái tên “Tử Tuyền”, leo lên trên đùi mẹ tìm một vị trí tốt cho mình, lấy menu ra nghiên cứu, phát hiện cái gì cũng xem không hiểu.

Kinh sợ một hồi cũng ăn cơm xong, buổi tối về đến nhà, Tiêu Hiểu chơi nháo một ngày đã sớm đi ngủ, Nhậm Tử Tuyền sắp xếp xong túi sách, bò lên giường của anh rể.

Tiêu Trí tắm rửa xong một thân nhẹ nhàng khoan khoái, hoàn toàn tương phản với khuôn mặt buồn bực của Nhậm Tử Tuyền. Tiêu Trí thấy cậu nằm xuống liền cười nói: “Xem ra bình thường cô giáo các cậu không thiếu lần cho cậu xem sắc mặt rồi.”

“Cũng không hẳn, cô ấy nhìn thấy tôi sẽ muốn chọc đầu tôi, sớm muộn gì cũng bị chọc thủng ra một cái lỗ.” Nhậm Tử Tuyền cực độ bất mãn.

“Sao trước kia không nghe cậu nói?”

“Nói hữu dụng à, cắt tóc xong con trai anh không khóc thành đứa ngốc chắc?”

Tiêu Trí ngừng lại, nói: “Cậu lên đại học thì đi cắt đi… Tôi cảm thấy thế này rất tốt, còn có thể buộc thành túm nhỏ…”

“Buộc cái đầu anh, anh đi thử một lần đi!!” Nhậm Tử Tuyền quay qua không muốn để ý tên thần kinh này.

Phía sau lặng yên thật lâu, lâu đến mức cậu tưởng anh rể đã đi ngủ.

Cậu nhắm mắt, lại truyền tới tiếng than thở của anh rể thấp đến mức không nghe rõ.

“Tử Tuyền, xin lỗi.”

Nhậm Tử Tuyền mở miệng muốn nói “Không quan hệ đừng để ý” vân vân, cuối cùng cái gì cũng không nói, dứt khoát giả bộ ngủ.

Làm gì phải vậy, đã ba năm rồi, hiện tại mới cảm thấy có lỗi với cậu à?

Tiêu Trí tắt đèn đầu giường, sau khi nằm xuống cân nhắc sau này nên nói sự thật thế nào cho Tiêu Hiểu biết.

Ba năm, Nhậm Tử Tuyền đã ở nhà anh lâu như thế, đã sớm như một phần tử trong nhà này, trước không nói Tiêu Hiểu có thể rời xa cậu được hay không, chỉ sợ chính mình sẽ không nỡ trước thôi.

Thời gian thực vui vẻ, Tử Giai đi hơn ba năm rồi, em trai em đã sắp lên đại học rồi.

Không biết em có thể trở về nhìn xem hay không.

… Còn nhớ rõ sau khi tiểu tử này mới đến, nghe Tiêu Hiểu mơ hồ gọi “Mẹ”, biểu cảm kia thật méo mó.

Sau này đem Tiêu Hiểu tống vào nhà trẻ, Tiêu Hiểu chứng kiến mẹ những đứa trẻ khác chuẩn bị hộp cơm, cũng rất tham lam, quả thật muốn Nhậm Tử Tuyền cũng làm như vậy, Nhậm Tử Tuyền thử xào rau, nhưng màu sắc phỏng chừng chó hoang trên đường cũng không muốn chạm vào. Thế là Nhậm Tử Tuyền lén đi nhà ăn mua đồ ăn ngon để vào trong hộp cơm của Tiêu Hiểu, khiến Tiêu Hiểu cũng hả hê một hồi.

Tử Tuyền dạy con trai của mình học chữ, chơi với nó, dụ nó đi ngủ, chọn quần áo cho nó, mua đồ chơi…

── thật sự là đã làm rất nhiều.

Thiếu cậu, nhiều lắm.

Vốn phải được hưởng thụ cái tuổi có cuộc sống trường học, lại bị nhiều chuyện như thế trói buộc bước chân.

Vốn đều là trách nhiệm của mình, lại tuỳ hứng để cho cậu em vợ đi gánh vác.

Sau này nhất định phải bồi thường cậu nhiều hơn.
Bình Luận (0)
Comment