Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 12

Hôm nay, Hạ Tử Bằng có bài kiểm tra, cậu vội vàng ăn sáng xong, mang theo thuốc cảm trở về trường.

Đừng thấy cậu ta tính cách nổi loạn, con người vênh váo, thật ra lại là người học hành tanh tưởi. Từ nhỏ cậu đã học trong những ngôi trường hạng nhất hạng nhì. Sau này còn thi đỗ vào một trường đại học có tiếng về quản trị kinh doanh. Về cơ bản, cậu không có gì khiến Hạ Tử Nhược phải lo lắng.

Tiếng đóng cửa chống trộm vừa dứt, phòng khách trở nên yên tĩnh. Hạ Tử Nhược và Hoắc Đình Đình ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn, nhất thời im lặng. Hệ thống sưởi trong nhà đầy đủ, Hoắc Đình Đình đem áo khoác cởi ra. Tối qua cô mặc quần áo bệnh nhân chuồn khỏi bệnh viện, tay phải vẫn bị thương, có chút khó khăn khi cầm đũa bằng tay trái, gắp từng sợi mì bỏ vào miệng.

“ Chị Hạ, tay nghề của chị giỏi quá, tùy tiện nấu nướng mà ngon thế này”. Hoắc Đình Đình nuốt miếng mì nóng trơn nhẵn, phá vỡ sự trầm mặc.

Hạ Tử Nhược khẽ “ ừ” một tiếng, tiếp tục cúi đầu nhắn tin cho quản lý Mã. Quản lý Mã ghét nhất nhân viên đột ngột nghỉ phép. Nhưng cô không còn cách nào khác, dù chạy hết sức, bây giờ có vội vàng tới S cô chắc chắn cũng sẽ bị muộn. Vả lại, cô không thể đẩy Hoắc Đình Đình ra đường, vì vậy đành xin nghỉ một ngày.

Chờ cho Hoắc Đình Đình uống hết ngụm nước mì cuối cùng, Hạ Tử Nhược buông di động, đứng dậy thu dọn bát đũa, cô thuận miệng hỏi: “ Hôm nay em có dự định gì không?”.

Hoắc Đình Đình đã sớm bịa ra lý do thoái thác, cô mở to đôi mắt vô tội trả lời: “ Em không có dự định gì cả. Nếu chị không cho em ở lại, em sẽ ra hành lang đợi vậy. Dù sao thì em cũng không quay lại bệnh viện mà”.

Hạ Tử Nhược cười thầm, cô nương này tuy không có tính cách của đại tiểu thư nhưng có kỹ năng nói dối… Cô bỗng có chút đồng tình với Hoắc Quý Ân. Cô không trả lời, bưng bát mang vào bếp rửa.

Hoắc Đình Đình không rõ thái độ của cô, tâm tư treo cao ngẩn ngơ ngồi cạnh bàn. Rất nhanh, Hạ Tử Nhược đã rửa xong bát đũa, cô lau khô tay, lôi từ trong tủ quần áo của mình ra một chiếc áo len, đưa cho Hoắc Đình Đình: “ Em thay bộ quần áo bệnh nhân trước đi. Lát nữa theo chị đi siêu thị, mua ít đồ dùng hàng ngày”.

Hoắc Đình Đình ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại. Cô nhảy khỏi ghế, bổ nhào về phía Hạ Tử Nhược, ôm chặt lấy cô, miệng ngoác đến mang tai: “ Cảm ơn chị Hạ! Em biết là chị sẽ không thấy chết không cứu mà. Từ khi chị bắt đầu đánh anh trai em, em đã vô cùng khâm phục chị…”.

Hạ Tử Nhược cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, cô miễn cưỡng giúp đỡ, bây giờ đang đau đầu xem sẽ phải ăn nói với Hoắc Quý Ân như thế nào.

Hoắc Đình Đình thấp hơn Hạ Tử Nhược năm centimet, nhưng Hạ Tử Nhược đưa cho cô chiếc áo len rộng thùng thình, bởi vậy mặc vào không đến nỗi quá to. Cô đứng trước gương ở huyền quang ngắm nghía. Chiếc áo len mohair màu xám nhạt khá phù hợp với thẩm mĩ của cô, kiểu tóc đuôi ngựa lộn xộn được cô buộc lại lần nữa, sau đó vui vẻ kéo tay Hạ Tử Nhược: “ Đi thôi, chị em mình đi siêu thị”.

Phải thừa nhận, Hạ Tử Nhược ít nhiều đã bị cô gái vui vẻ này cuốn hút. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu không có mối quan hệ phiền phức với Hoắc Quý Ân, không chừng cô và Hoắc Đình Đình có thể là bạn tốt của nhau.

Tiểu khu cũ nằm ở khu vực rất thuận lợi, xung quanh hỗ trợ đầy đủ, gần tiểu khu còn có chuỗi siêu thị lớn, chỉ mất năm phút đi bộ, giản lược việc lái xe. Hạ Tử Nhược và Hoắc Đình Đình đi bộ, trên đường đi, Hoắc Đình Đình như chim được sổ lồng, hưng phấn ríu rít không ngừng, chủ đề luôn không thiếu Hạ Tử Bằng.

Hóa ra, con bé và Hạ Tử Bằng quen nhau qua hội kết nghĩa của hai trường, bọn họ giận dỗi cãi nhau, xem nhau như nước với lửa. Mối quan hệ hàng ngày dần tích lũy thành tình yêu, Hạ Tử Nhược hoàn toàn không biết gì hết, cũng không hề nghĩ tới. Giờ phút này, từ miệng người yêu của em trai nói ra, khiến cô cảm nhận được sự ấm áp nhẹ nhàng và hạnh phúc.

Quả nhiên, tình yêu là con yêu tinh nhỏ lằng nhằng.

Ngay khi cô còn đang cảm khái không dứt thì Hoắc Đình Đình nắm lấy tay cô, vẻ mặt chờ mong: “ Chị Hạ, chị cũng kể cho em nghe chuyện chị và bạn trai đi”.

Hạ Tử Nhược hơi sửng sốt, xong xấu hổ lắc đầu: “ Chị… chưa có bạn trai”.

“ Hả?”. Hoắc Đình Đình nhíu mày ngẫm nghĩ, lập tức, bật cười thành tiếng: “ Hi hi, chị gạt em. Lần trước ở bệnh viện, bạn trai luật sư của chị còn tới đẩy anh trai em ra đó thôi”.

Sau khi được nhắc nhở, Hạ Tử Nhược lúc ấy mới nhớ: “ Em nói đến Tô Khải à? Anh ấy…”.Cô nghẹn lời trong phút chốc.

Rốt cuộc, Tô Khải đối với cô mà nói được coi là gì đây?

Hạ Tử Nhược chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này. Bao năm làm bạn với anh, không có quá nhiều kỷ niệm, cô không thể bỏ qua sự tồn tại của anh, nhưng sự tồn tại đó dường như không liên quan đến tình yêu. Có lẽ, anh giống như một người bạn, thậm chí, giống như người thân.

Trầm mặc một lúc, Hạ Tử Nhược mới thì thầm trả lời: “ Anh ấy không phải là bạn trai của chị”.

“ Thì ra chị Hạ còn độc thân”. Con ngươi của Hoắc Đình Đình sáng lên, thiếu chút nữa bị vẻ lanh trí của mình làm phản: “ Hay là em tác hợp chị và anh trai em xem sao? Như vậy anh ấy sẽ không phản đối em và Tử Bằng kết giao, vẹn cả đôi đường, ha ha…”.

Hạ Tử Nhược không nhịn được cười thành tiếng. Đừng nói đến việc cô xem Hoắc Quý Ân là loại đàn ông lãnh khốc vô tình, dự đoán chính bản thân cô cũng không được đối phương để vào trong mắt, nhìn chuyện xảy ra với em trai là biết.

Hạ Tử Nhược nghiêng đầu liếc mắt nhìn bộ dạng yêu ma tinh quái của Hoắc Đình Đình, tức giận chế nhạo: “ Em đừng có liên thiên, quản chuyện của mình cho tốt đi”.

“…”. Hoắc Đình Đình le lưỡi cười dí dỏm.

Cả hai vui vẻ trò chuyện, không ai để ý thấy có một chiếc xe màu đen vẫn theo sau các cô.

Khương Bình ngồi ở ghế lái nhìn xuyên qua tấm gương quan sát gương mặt anh tuấn của người đàn ông ngồi sau. Cuối cùng nhịn không được, hỏi: “ Hoắc tổng, hay để tôi dừng xe, dẫn Hoắc tiểu thư lại đây?’.

“ Không cần”. Hoắc Quý Ân thản nhiên đáp.

Khương Bình mang theo vẻ mặt chấm hỏi, tiếp tục duy trì tốc độ đi bộ của chiếc Bently.

Nửa giờ trước, Hoắc Quý Ân vừa nhận được tin em gái đến nhà của Hạ Tử Nhược, liền lập tức sai người chuẩn bị xe. Khương Bình nhanh như chớp đem xe chạy đến tầng dưới nhà họ Hạ. Ai ngờ, Hoắc Quý Ân đang định xuống xe, vừa vặn bắt gặp Hoắc Đình Đình và Hạ Tử Nhược từ trên tầng đi xuống. Chần chừ giây lát, anh lại ngồi xuống, sau đó bảo Khương Bình lái xe đi theo hai cô, một mạch đến tận bây giờ.

Mắt thấy hai người đi vào siêu thị, không thể đi theo, Khương Bình thử dò hỏi: “ Hoắc tổng, bây giờ chúng ta làm gì ạ?”.

“ Quay về công ty”. Hoắc Quý Ân xoa lông mày, nghiêng đầu dựa lưng vào ghế, mắt nhắm hờ.

Ông chủ đã nói vậy còn không dẹp đường hồi phủ?

Khương Bình ngạc nhiên không thôi, anh ta bỗng nhận ra, trên đời này, việc khó đoán nhất không phải tâm tư của phụ nữ, mà là tâm tư của ông chủ.

Một đêm không ngủ, Hoắc Quý Ân lúc này rất mệt mỏi, nhưng nhắm mắt lại không thấy buồn ngủ. Sườn mặt của em gái và Hạ Tử Nhược cười tít mắt cứ như vậy lẳng lặng tràn vào tâm trí anh. Anh càng không muốn nhớ tới thì hình ảnh đó ngược lại càng hiện ra rõ ràng, giống như mạng lưới khắc vào não anh, lau không mất, chùi không đi.

Ban đầu, Hoắc Quý Ân vốn vô cùng giận dữ, cho dù là em gái đi nhờ vả thì vẫn là Hạ Tử Nhược giúp đỡ, và cả hai đều là sự khiêu khích đối với uy quyền của anh, khiến anh không dễ dàng tha thứ. Đi trên đường, anh thậm chí còn không thể kiểm soát cơn tức giận của chính mình.

Sau đó, chiếc xe dừng lại ở tiểu khu cũ, Hoắc Quý Ân đã nhìn thấy những hình ảnh lâu rồi anh chưa gặp. Mấy ông lão ngồi vây quanh bàn cờ đá, một chú mèo mập yên lặng nằm trên bậc thang sưởi nắng, những chú chim sẻ nhảy nhót xung quanh tìm kiếm thức ăn, cùng hai cô gái tay trong tay từ trên tầng đi tới

Anh nhìn xuyên qua cửa kính xe màu tối, lặng im ngắm nhìn tất cả.

Ánh mặt trời mùa đông không quá ấm, nhưng giờ khắc này, anh lại có cảm giác ấm áp khó hiểu chưa từng thấy. Một Hoắc Quý Ân xưa nay chưa từng sợ trời sợ đất nhưng đến cả dũng khí bước ra khỏi cửa xe cũng không có.

Lần đầu tiên anh nhận ra rằng, sự xuất hiện của mình đúng là không hòa hợp.

Hạ Tử Nhược nấu nướng rất tỉ mẩn. Bình thường, cô là người lười nấu nướng, nhưng bây giờ có nhiều hơn một cái miệng, nên cô cũng có động lực để xuống bếp.

Hoắc Đình Đình có lộc ăn. Buổi sáng, hai người đi siêu thị mua thực phẩm, toàn là những nguyên liệu nấu ăn bình thường. Đến chập tối, toàn bộ đã biến thành những món ăn đầy màu sắc hương vị. Cô cười toe toét: “ Chị Hạ, anh chàng nào cưới chị, quả là hạnh phúc muốn chết”.

“ Đừng có vuốt mông ngựa nữa, mau ăn đi”. Hạ Tử Nhược nhắc nhở cô.

“ Vâng vâng, bắt đầu thôi”. Hoắc Đình Đình liên tục trả lời.

Không ngờ, trong thoáng chốc Hạ Tử Nhược cầm đũa lên, chiếc di động trên bàn bỗng kêu vang, có tin nhắn đến. Cô buông đũa, vừa mở ra, khóe môi lập tức cứng đờ.

Tin nhắn chỉ có một câu: “ Cô đi xuống tầng ngay, một mình thôi”.

Hạ Tử Nhược nhìn chằm chằm vào tên người gửi, ngón tay mảnh khảnh vô thức run rẩy, thật là sợ cái gì đến cái đấy.

“ Tin nhắn của ai vậy ạ? Sao chị không ăn đi?”. Hoắc Đình Đình nhét con tôm đã bóc vỏ vào miệng, nhồm nhoàm hỏi không rõ.

“ Không… không có gì”. Hạ Tử Nhược hồi phục tinh thần, vỗ vỗ sau gáy, giả vờ như nhớ tới điều gì: “ Quên không mua đồ uống rồi, để chị đi xuống quầy bán đồ vặt ở dưới mua hai chai mang lên”.

“ Không cần đâu, chị ăn nhanh cho nóng”. Hoắc Đình Đình cầm đũa chỉ vào đồ ăn trên bàn, ngăn cản.

“ Đừng lo cho chị, em cứ ăn trước đi”. Hạ Tử Nhược vội vàng đứng dậy, tiện tay khoác thêm áo khoác, mở cửa ra ngoài.

Hoắc Đình Đình đang bị món ngon thu hút, cô “ vâng” một tiếng rồi tiếp tục vùi đầu vào ăn.

Bầu trời mùa đông sớm tối đen, đèn đường không đủ sáng, rõ là lúc ánh đèn rực rỡ, nhưng trong tiểu khu vẫn phủ bóng tối.

Không biết do tim đập quá nhanh, hay đi xuống cầu thang quá mạnh mà Hạ Tử Nhược cảm thấy khó thở. Cô bước vội vã, cho đến khi qua khỏi cánh cổng tòa nhà mới cố ý đi chậm lại. Cô giả vờ che đậy vẻ vội vàng lúc nãy, không nhanh không chậm đi tới.

Chiếc xe Land Rover đậu bên ngoài cổng tòa nhà, cửa kính xe bên ghế lái hạ xuống một nửa, ánh sáng chập chờn khắc họa rõ nét hình dáng một người đàn ông, sườn mặt ngũ quan tinh xảo.

Hạ Tử Nhược hít một hơi thật sâu, bấu chặt vào chiếc áo khoác đi đến. Cô dừng bước bên ngoài cửa xe, gõ nhẹ lên tấm kính: “ Hoắc tổng, anh tìm tôi à?”.

Hoắc Quý Ân từ từ quay đầu, hạ nốt tấm kính xe xuống. Anh liếc mắt nhìn cô, hỏi thẳng: “ Em gái tôi đang ở nhà cô?”.

Giọng điệu của người đàn ông bình thường, ngữ tốc bình thường, vẻ mặt cũng hết sức bình thường… Tất cả có thể dùng hai chữ “ nhạt nhẽo” để hình dung. Nhưng Hoắc Quý Ân càng bình thường, Hạ Tử Nhược càng cảm thấy anh không bình thường.

Sự thực, cô đã sớm nghĩ ra kế hoạch, khi chưa gặp Hoắc Quý Ân, cô có luyện tập vài lần, hận không thể đọc làu làu mà thôi. Nhưng phút cuối cùng, cô vẫn không khỏi khẩn trương, đôi môi bất giác run run: “ Đúng vậy, Đình Đình ở chỗ tôi. Thực ra…”.

Cô còn một bụng đạo lý to tát vừa mềm mỏng vừa có ích chưa kịp nói ra, bỗng bị Hoắc Quý Ân ngắt lời, giọng anh vẫn hờ hững như thường: “ Không sao, cứ để con bé ở đó vài ngày trước đi”.

… Cô không nghe nhầm đấy chứ?

Điều này không giống với những hình ảnh mãnh liệt lấp đầy trong não bộ, Hạ Tử Nhược hoàn toàn mông lung, giống như con nhím đã dựng hết lông, sẵn sàng hung hăng đâm kẻ thù. Nhưng người kia lại không có ý định đối chọi gay gắt, ngược lại còn thuận ý trả lại hết những sợi lông cho nhím.

Hạ Tử Nhược khoét tai, hỏi: “ Hoắc tổng, ngài…”. Có phải đã mắc bệnh thần kinh?

Hoắc Quý Ân lại tước quyền phát ngôn của cô, lời ít ý nhiều, nói: “ Cô đi theo tôi tới một nơi”.

“ Hả? Đi đâu?”. Hạ Tử Nhược ngạc nhiên há miệng thở dốc.

Trong khoảnh khắc cô còn đang thất thần kinh ngạc, Hoắc Quý Ân đã thò người ra mở cửa xe.

Sau đó, anh cong môi: “ Lên xe đi”.
Bình Luận (0)
Comment