Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 21

Hoắc Quý Ân đã sắp xếp tài xế đón Hạ Tử Nhược. Khi lái xe đưa cô đến khách sạn thuận lợi, vừa vặn bảy giờ kém năm phút.

Hạ Tử Nhược từng một lần cùng Hoắc Quý Ân đến nhà hàng Pháp của khách sạn Quý Đình. Nên cô thành thạo đón thang máy lên tầng hai, đi về phía nhà hàng ở góc hành lang. Trên mặt đất trải một tấm thảm kiểu cách hoàng gia châu Âu mềm mại, cho dù giày cao gót bước lên trên cũng không hề có tiếng động.

Hoắc Quý Ân đứng trước cửa nhà hàng, đang dự tính gọi điện thoại cho Hạ Tử Nhược, đột nhiên anh nhìn thấy bóng dáng cô bước đến, tay cầm di động bất giác cứng đờ.

Mặc dù, anh rất tự tin vào gu thẩm mỹ của mình trong việc chọn lựa trang phục, nhưng khi nó được khoác trên người của Hạ Tử Nhược lại khác hẳn. Vóc người cao gầy, dáng vẻ yểu điệu, khí chất tự nhiên, gợi cảm, khiến anh có chút … mê đắm.

Hoắc Quý Ân đã gặp qua không ít phụ nữ, tất cả đều là những cô gái rất giỏi sử dụng kỹ năng cơ thể để bày ra vẻ gợi cảm của bản thân, thu hút ánh nhìn của người khác phái, dường như sợ đàn ông không biết viết hai chữ “ phụ nữ” như thế nào. Nhưng Hạ Tử Nhược lại khác hoàn toàn những cô gái đó, cô giống như mảnh vải ren nửa kín nửa hở trên áo lót, nhìn rõ được bên trong, nhưng vì cách một lớp sợi mà đem một mảng lớn cảnh xuân trước ngực phác họa như có như không, khiến người ta nhìn như thấy sương mù. Chỉ ngẩn ngơ trong giây lát, Hoắc Quý Ân liền thu hồi tầm mắt, nhếch môi như không thèm quan tâm: “Hôm nay cô đúng là biết cách cho tôi chút mặt mũi.”

“Chẳng qua là trả ơn anh mà thôi.” Hạ Tử Nhược nhún vai, hỏi ngược lại: “Khách của anh chưa đến à?”

Anh liếc nhìn đồng hồ: “Chắc sắp tới rồi!”

Vị khách có thể khiến Hoắc Quý Ân tự mình đứng đợi trước cửa nhà hàng, mức độ tôn quý có thể tưởng tượng ra, nên Hạ Tử Nhược không suy nghĩ nhiều. Cô đang định mở miệng hỏi về địa vị của vị khách này, thì phía trước có một cặp đôi trung niên từ phía hành lang bước đến.

Người đàn ông xem ra là người Trung Quốc, dáng người mặc dù hơi mập, nhưng quần áo lại rất sang trọng, tác phong không tầm thường, đặc biệt là đôi mắt sắc lạnh cùng gương mặt hình chữ điền, vô tình làm người khác có cảm giác không thể đến gần. Còn người phụ nữ đi bên cạnh ông ta lại có mái tóc màu nâu và đôi mắt xanh, gương mặt mang theo ý cười, bộ váy dài cùng áo choàng len mang đến bộ dạng cao quý tao nhã.

Hai người vừa đến gần, Hoắc Quý Ân liền tiến lên trước để đón, ân cần chào hỏi: “Trần tổng, Trần phu nhân, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố!”

Trần Tổng chỉ khẽ gật đầu, bắt tay anh tượng trưng, sau đó dời tầm mắt hướng về Hạ Tử Nhược: “Vị này là … bạn gái của Hoắc tổng?”

Vừa đến liền “nhận đôi nhận cặp”, Hạ Tử Nhược hơi đờ người, đang định lắc đầu phủ nhận, lại nghe tiếng Hoắc Quý Ân nhàn nhạt nói: “Trần tổng quả có cặp mắt hơn người, cô ấy là bạn gái của tôi, tên Hạ Tử Nhược.”

Trần phu nhân mỉm cười, nhìn về phía Hạ Tử Nhược, dùng thứ tiếng trung lơ lớ nói: “Cô thật xinh đẹp, rất vui được biết cô.”

“Hân hạnh được biết bà!”

Nội dung vở kịch không theo như kịch bản, được thêm “danh phận” này khiến cô không kịp chuẩn bị tâm lý, đột nhiên cô cảm thấy hơi ngại ngùng. Nhưng lúc này, cô không có thời gian nghĩ nhiều, Hoắc Quý Ân đã cùng các vị khách bước vào nhà hàng, cô phải đuổi theo ngay.

Rất nhiều món ăn Pháp tinh tế được bày trên chiếc bàn ăn hình chữ nhật có thể chứa tới mười thực khách tới dùng cơm, khăn bàn màu trắng tinh khiết, bên trên là những chiếc mâm mạ vàng, cùng dao nĩa bằng bạc. Những chiếc ly cao bằng pha lê sang trọng. Giá nến chạm khắc khéo léo, tinh xảo, được nhập về từ Pháp. Tất cả đều được bài trí một cách hoàn mĩ, làm nổi bật ánh sáng ấm áp nhu hòa, phản chiếu những tia sáng lấp lánh. Kết hợp với màu khói tím trên vách tường, một bên trưng bày những hàng rượu vang đỏ, khiến không gian dù chỉ có bốn người nhưng lại không mang cảm giác trống trải.

Vừa rồi chưa kịp hỏi, bây giờ trong lúc chuyện trò, Hạ Tử Nhược đã biết được chút ít về địa vị của vị Trần tổng này.

Ông ta là người Pháp gốc Hoa, phu nhân là người Pháp chính gốc. Ông ta là người đứng đầu trong việc kinh doanh khách sạn nhà hàng tại Pháp. Ông ta hết sức coi trọng thị trường Trung Hoa. Theo kế hoạch, năm nay ông ta muốn đầu tư vào quốc nội một nhà hàng cao cấp năm sao. Lần này, mang theo cả phu nhân đi cùng nhằm tìm kiếm một người đầu tư thích hợp. Một hạng mục lớn như vậy, đương nhiên sẽ không có ít khách sạn, nhà hàng đổ xô chen chân vào. Hoắc Quý Ân cũng nhờ được người tiến cử, mới có cơ hội cùng ông ta bàn bạc.

Từ trước đến nay thương trường luôn cạnh tranh khốc liệt, mà Hoắc Quý Ân thành công hay thất bại, cũng chỉ quyết định trong đêm nay.

Tuy nhiên bữa cơm có chút tẻ nhạt, không biết là do … ông chủ lớn này chưa có hứng thú với tập đoàn Quý Đình, hay là do thái độ thận trọng, tóm lại trong suốt bữa ăn, Trần tổng không nói gì nhiều, chỉ dựa vào mấy lời Hoắc Quý Ân, giữ chút thể diện.

Hoắc Quý Ân rất hiểu tình hình kinh doanh của ngành nhà hàng khách sạn trong nước, anh tiến hành phân tích nhịp nhàng, rõ ràng, khiến Hạ Tử Nhược có phần kinh ngạc. Đừng nhìn người đàn ông này vẻ ngoài bình thường trầm mặc, nhưng kỳ thực là một người khá có tài ăn nói.

Giữ nét trầm tĩnh một lúc, sau đó Trần Tổng đột nhiên hạ ly rượu, nói: “Kỳ thực, tôi có một tật xấu, lần đầu tiên gặp mặt, không thích bàn chuyện kinh doanh.”

Lời nói không mặn không lạt nhưng cũng khiến lông mày Hoắc Quý Ân khẽ động, trong chốc lát không biết phải mở miệng thế nào để khiến cho bữa cơm khỏi mất tự nhiên.

Hạ Tử Nhược quay trở về làm “bình hoa” đúng nghĩa, yên lặng hưởng thụ mỹ thực. Vô tình ngước mắt, lại đối diện phải ánh mắt của Trần phu nhân, hai người phụ nữ nhìn nhau cười.

Cuối cùng, bữa ăn cũng đến hồi kết thúc, đột nhiên lúc này Trần phu nhân mở miệng nói bằng tiếng Pháp: “Món soufflé này không tệ, mùi vị giống hệt như đang ăn ở Pháp.” Hạ Tử Nhược đáp lời một cách tự nhiên: “Không biết Trần phu nhân đã từng thử món này ở nhà hàng Le soufflé, Paris chưa? Tôi thấy vị souffle’ ở nhà hàng đó là ngon nhất.”

*Món soufflé: hay còn gọi là trứng rán phồng, là một loại bánh nướng làm từ lòng đỏ trứng, đánh với lòng trắng, kết hợp với một số gia vị khác nhau. Thường được dùng làm món khai vị hoặc món tráng miệng.

http://graphics8.nytimes.com/images/2009/02/12/dining/molten-cake.jpg

Trong nháy mắt, bàn cơm yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả tiếng va chạm nho nhỏ của dao nĩa đều đột nhiên ngưng bặt. Sắc mặt ai cũng khắc một tia kinh ngạc. Sau đó, không hẹn mà cùng dừng trên mặt Hạ Tử Nhược.

“Hạ tiểu thư, cô biết nói tiếng Pháp?” Trần phu nhân khoảng hơn 40 tuổi, nhìn cô gái trẻ có chút kinh ngạc.

Hạ Tử Nhược cũng ngẩn người, vô thức sờ vào môi, vừa rồi cùng Trần phu nhân trò chuyện cô đã quên mất mình dùng tiếng Pháp.” Cô mỉm cười, thẳng thắn thừa nhận: ” Tôi từng học ở Pháp, nên có biết chút ít.”

Trần tổng ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Hoắc tổng, đem mọi biểu hiện trên mặt đối phương thu vào đáy mắt: “Hoắc tổng, anh không biết bạn gái mình có thể nói được tiếng Pháp?”

Bị người khác cắt đứt dòng suy nghĩ sâu xa, đầu óc của Hoắc Quý Ân vẫn đang chìm trong sự ngạc nhiên tột độ, anh vội vàng khôi phục vẻ bình tĩnh: “Tôi đương nhiên biết!”.

Vừa dứt lời, anh nghiêng người, hướng sát Hạ Tử Nhược. Ánh mắt anh bình thản, động tác rất nhỏ nhưng không có nửa phần do dự, cứ như vậy chạm nhẹ môi lên má cô.

Biết rõ đối phương dùng cách này để chứng minh với những người khách đối diện rằng – mối quan hệ tình nhân giữa hai người không phải là giả, nhưng trái tim Hạ Tử Nhược vẫn nhảy rớt hai nhịp. Cô còn đang lơ lửng với nụ hôn kiểu chuồn chuồn đạp nước của anh, thì Hoắc Quý Ân đã ghé sát vào vành tai cô, nửa cười nửa không nói: “Bạn gái của tôi luôn biết cách làm người khác có những ngạc nhiên bất ngờ.”

Câu nói của người đàn ông này chắc chắn có ẩn ý, mấy từ cuối mang theo vẻ hờ hững, hơn nữa sự đụng chạm như có như không kia khiến vành tai Hạ Tử Nhược nóng lên. Phảng phất như có nguồn điện tiến vào lỗ tai cô, tuy không nặng không nhẹ, nhưng lại hung hăng khiêu khích dây đàn nào đó trong lòng cô.

Cô chớp mắt, sắc mặt có chút ngại ngùng. Tuy tiếng Pháp của cô không được xem là tốt nhất, nhưng giao tiếp cơ bản thì cũng có chút tự hào. Quả nhiên, Trần tổng bày ra bộ mặt vui vẻ, hứng thú: “Tôi thích những điều ngạc nhiên bất ngờ.”

Chẳng mấy chốc, không khí Hoắc Quý Ân đang cố gắng tạo dựng đã trở nên có chút thân thiện. Đã không còn rào cản ngôn ngữ, Trần phu nhân trở nên nhiệt tình, cùng Hạ Tử Nhược trò chuyện vui vẻ. Ánh mắt Trần tổng hiện lên tia ôn hòa. Trầm mặc trong chốc lát, ông ta hướng về phía Hoắc Quý Ân: “Nếu như Hoắc tổng ngày mai không có lịch trình, tôi có thể ghé qua tham quan nhà hàng Quý Đình?”

Đây là một tín hiệu tốt, trong lòng như trút được gánh nặng, anh liền gật đầu: “Không có vấn đề thưa ông.”

Trong một giây, nhưng Hạ Tử Nhược cũng nhìn ra ý cười trong ánh mắt của Hoắc Quý Ân, nụ cười ẩn chứa sự hài lòng khi mọi việc đã tiến hành thuận lợi theo đúng kế hoạch của anh. Cô không khỏi thầm nghĩ, người đàn ông này đúng là thâm tàng bất lộ, yêu ghét chưa bao giờ hiện ra mặt, sắc mặt cùng thái độ luôn đúng mực.

Trần phu nhân thuận miệng hỏi: “Hạ tiểu thư, ngày mai hai người bọn họ đều có việc, cô có thể ra ngoài cùng tôi đi mua sắm không?”. Tâm trạng của Hạ Tử Nhược bị kéo trở lại thực tại, không chút do dự, cô nói: “Xin lỗi, nhưng ngày mai, tôi sợ không thể ….”

“Cô ấy đi được …” Hoắc Quý Ân nhếch môi, cắt ngang lời cô.

Trần phu nhân thấy hai người không cùng câu trả lời, ánh mắt có chút nghi ngại : “Hai người …?”

Hạ Tử Nhược liếc Hoắc Quý Ân bằng ánh mắt u ám, cô chỉ là diễn viên thời vụ, ăn xong là phủi mông đi, cô không cho phép người đàn ông này tùy tiện lợi dụng thêm nữa.

Không ngờ, Hoắc Quý Ân không có chút biểu cảm, giơ tay xoa nhẹ đầu cô. Ngón tay anh thon dài, động tác ôn nhu, làm cho cô bất giác dâng lên cảm xúc không thể diễn tả.

Hạ Tử Nhược da đầu tê rần, chỉ nghe thấy anh nhàn nhạt nhắc nhở: “Tử Nhược, đừng quên, cô đang là bạn gái của tôi.”

“…” bị gài bẫy, cô nói không nên lời.
Bình Luận (0)
Comment