Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 30

Chiếc máy bay Airbus320 bay lượn dưới bầu trời, hạ cánh xuống sân bay quốc tế thành phố B.

Cuộc hành trình dài ba tiếng đồng hồ không phải dài lắm, nhưng Hạ Tử Nhược ngồi trên ghế nửa tỉnh nửa mê suốt dọc đường, ngay cả tư thế cũng không thay đổi, nên không tránh được cảm thấy thắt lưng đau nhức. Qua khỏi khu vực kiểm tra, cho tới lúc lấy vali cô vẫn chưa tỉnh hẳn, khoác một chiếc áo lông ngắn màu đen trên người, uể oải đi ra khỏi sân bay. Hơn bốn giờ chiều, mặt trời chiếu trên cao. Nhưng rốt cuộc, vẫn là gió mùa phương bắc làm cho người ta phải rùng mình. Gió lạnh thổi đến, khiến Hạ Tử Nhược hoàn toàn tỉnh táo. Cô nhanh chóng khoác chiếc áo ba – đờ – xuy vào người, kéo vali đến xếp hàng tại quầy bán vé xe buýt ở sân bay. Vừa đứng vào hàng, sau lưng truyền đến một giọng nam trong trẻo: “ Tử Nhược.” Cô quay đầu lại, sững sờ một giây sau đó mới giật mình ngạc nhiên hỏi: “ Tô Khải, sao anh lại ở đây !” “ Tử Bằng nói với anh hôm nay em về.” Tô Khải mặc một chiếc áo khoác lông cừu cổ đứng, lấy chiếc vali trong tay cô, trên mặt vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt : “ Đi Macao chơi không vui à? Sao lại về sớm thế?” “ ………. Không phải tại không vui.” Vốn dĩ muốn du lịch một chuyến cho khuây khỏa, kết quả lại biến thành ngột ngạt. Hạ Tử Nhược nhất thời không biết nên giải thích thế nào, nên trả lời qua loa cho xong chuyện. Cô và Tô Khải đi đến bãi đỗ xe, thuận miệng hỏi: “ Hôm nay, công ty luật của anh không có gì bận à?” Cho dù rất bận cũng sẽ dành thời gian để đi đón cô, nhưng anh chỉ cười cười nói: “ Không bận lắm.” Hai người ngồi vào trong xe, Hạ Tử Nhược thắt chặt dây an toàn, ngửa đầu ra sau gối lên chỗ tựa lưng. Tô Khải không khởi động xe ngay, cân nhắc một lát, anh gõ tay lên vô lăng, nói: “ Có tin tức của bố em rồi!”. Anh vốn không định nói sớm như vậy, nhưng cuối cùng đã không kìm chế được. Quả nhiên, Hạ Tử Nhược liền ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn anh, giọng gấp gáp: “ Tin tức có chính xác không? Ba em đang ở đâu?” “ Tin tức chưa chắc chắn lắm.” Tô Khải nói rõ hơn “ Hình như ở huyện H.” Cô cau mày : “ Huyện H?” Trung Quốc có hơn hai ngàn huyện, vì vậy cô không biết cũng là bình thường. “ Huyện H ở tỉnh Cam Túc.” Tô Khải vừa lái xe, vừa điềm đạm nói : “ Anh đặt vé máy bay rồi. Ngày mai sẽ đến đó xem thế nào.” Hạ Tử Nhược vội vã nói: “ Em đi với anh.” “ Trước mắt, em cứ ở đây đã, đường xá xa xôi, em đi không tiện. Hơn nữa, anh không muốn lần này lại trở về tay không.” Công cuộc tìm kiếm đã kéo dài suốt năm năm, anh từng nhận được rất nhiều tin tức, đã vài lần cùng Hạ Tử Nhược chạy tới chạy lui nhưng vẫn không có kết quả. Hi vọng càng lớn thất vọng càng cao, dù thế nào anh vẫn muốn Hạ Tử Nhược luôn chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất. “ Nói không chừng lần này lại chính xác thì sao?”. Sâu trong ánh mắt cô sáng lên một tia hi vọng, thì thầm với chính bản thân. Ba ngày trước, khi viếng miếu Thiên Hậu, cô ngẩng đầu nhìn tượng Thiên Hậu rất lâu. Điều khẩn cầu trong lòng cô chính là – Hãy để cho ba cô trở về. Cô vừa thương ông vừa hận ông, không ngày nào là không nghĩ đến ông ấy. Cách lái xe của Tô Khải cũng giống với con người anh, luôn vững chãi. Nào ngờ, một chiếc xe có rèm che lái nhanh ra khỏi bãi đổ, lướt vèo qua, hung hăng dừng trước mặt bọn họ. Tô Khải nhanh chóng đánh vô lăng sang trái, sau đó đạp gấp phanh mới tránh được va chạm. “ Người này có biết lái xe không vậy?” Tô Khải thấp giọng chửi nhỏ một câu. Trong lòng Hạ Tử Nhược đang nghĩ đến chuyện khác, đầu óc như đang trên mây bất ngờ bị như vậy nên cảm thấy hoảng sợ, trái tim đập mạnh liên hồi, bổng chốc cô xoay mặt nhìn ra cửa sổ xe. Chiếc xe kia cũng dừng lại, đầu xe ngang ngược chắn ngang phía bên hông Hạ Tử Nhược. Là một chiếc Land Rover, cửa kính xe màu tối nhanh chóng hạ xuống, dần hiện ra sườn mặt lạnh lùng của một người đàn ông. Mắt Hạ Tử Nhược thoáng chốc trừng lớn: “ Hoắc Quý Ân, anh …”- bị điên à! Không phải Hoắc Quý Ân thì còn ai vào đây, anh đeo kính râm, khóe môi thoáng cong lên một cách đểu cáng, phán một câu khiến cô cứng họng: “ Cửa hàng trưởng Hạ, ngày mai mười giờ đến Quý Đình họp.” Suýt chút nữa anh đã gây ra tai nạn chỉ vì muốn nói câu này? Hạ Tử Nhược thực sự nghi ngờ anh đã quên uống thuốc, nghiến răng đáp: “ Biết rồi”. Trông anh có vẻ rất vừa lòng: “ Ngày mai gặp” Nâng kính xe lên, khóe miệng Hoắc Quý Ân từ từ san bằng, không còn nhếch lên nữa. Anh bực bội nghĩ, được lắm Tô Khải, lại tạo kẽ hở cho anh ta chui vào rồi. Nhìn chiếc LandRover phóng nhanh như một mũi tên, Hạ Giai Ngôn vẫn chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy Tố Khải dè dặt hỏi: “ Bây giờ, quan hệ giữa em và họ Hoắc kia là gì vậy?” Nói không có gì, nói không có mối quan hệ gì đi! Hạ Tử Nhược chỉnh lại thần sắc, giải thích: “ Tập đoàn Quý Đình thu mua 50% cổ phần công ty. Bây giờ, Hoắc Quý Ân là ông chủ của em.” Tô Khải là người thông minh, phút chốc ánh mắt trầm xuống: “ Tử Nhược, không phải anh ta nhìn trúng em đó chứ? Kiểu người như Hoắc Quý Ân muốn phụ nữ loại gì cũng có, em nên cẩn thận một chút… .” Cô nghe xong liền cảm thấy đau đầu, nhấn nhấn mi tâm: “ Anh đừng nói nữa, để em yên tĩnh một lát.” Anh đành im lặng, trong xe trở nên im ắng, một chút âm thanh cũng không có. Hạ Tử Nhược nhắm mắt, dựa cả người vào sau ghế. Nhưng sao trong tim cô lại không cách nào để bình tĩnh được. Giống như đã bình tĩnh quá lâu, lâu đến nỗi như một mặt hồ phẳng lặng, bị người ta ném xuống một viên đá bé, rõ ràng chỉ tạo nên những gợn sóng nhỏ, nhưng rốt cuộc đã làm mặt hồ xao động. *** Buổi tối, tại nhà hàng hải sản thành phố B. Trong một căn phòng bao lớn, trên bàn bày kín thức ăn, toàn bộ đều được chế biến từ hải sản. Nhưng trên chiếc bàn tròn lớn lại chỉ có hai người ngồi. “ Cùng đi trên một con thuyền với thư kí Khương rồi, cảm ơn anh đã chiêu đãi, tôi sẽ không khách sáo đâu nha.” Hai mắt Tống Nhã tỏa sáng, cầm đôi đũa trên bàn gắp một con tôm hùm lớn. Khương Bình cười ôn hòa, ngữ điệu mang theo chút cưng chiều nói: “ Tống Nhã, cô cứ ăn nhiệt tình vào, hết lại kêu thêm.” “ Đủ rồi đủ rồi, hai người chúng ta chắc chắn ăn không hết đâu.” Miệng Tống Nhã dính đầy dầu mỡ, cầm con tôm hùm lên trước mặt: “ Còn nữa, anh đừng gọi cả họ tên tôi như thế nghe ngại chết đi được.” Vừa ăn vừa nói, cô không khỏi cảm thán, cuộc đời đúng là cuộc đời, quả thật kì diệu. Trước đó không lâu, ấn tượng của cô đối với Khương Bình chỉ là ———– trợ lý bé nhỏ bị áp bức bên cạnh tổng giám đốc mặt lạnh. Nhưng từ khi nhận được tin nhắn của anh ta, thoáng nhìn thấy chữ ký với nội dung : “ Tôi có một chiếc thuyền, chỉ chờ người đến đi cùng.”, trong nháy mắt cô liền cảm thấy vui vẻ. Hóa ra đối phương là một người vui tính hơn hẳn vẻ bề ngoài lạnh lùng. Kết quả, hai người nói chuyện rất hăng say, chỉ có thể dùng bốn chữ “ vô cùng ăn ý” để hình dung. Khương Bình tách mai cua bỏ vào chén của cô: “Lần này thật sự cảm ơn cô, nếu không nhờ có cô nói cho tôi biết tin tức của cô Hạ, Hoắc tổng thế nào cũng thiến cả nhà tôi cho xem.” “ Hì hì”. Tống Nhã ăn một miếng gạch cua thơm ngon, nói : “ Tôi phải cảm ơn anh mới đúng, không nhờ anh chỉ tôi diễn khổ nhục kế trước mặt chị Hạ thì sao tôi thoát khỏi móng vuốt của Phùng Thiên Tâm cơ chứ.” “ Nào, cụng ly”. Khương Bình nâng ly, chạm vào ly cô : “ Hợp tác vui vẻ.” “ Hợp tác vui vẻ nào! Sau này hai chúng ta chính là cộng sự, phải giúp đỡ nhau nhiều hơn nữa.” Tống Nhã mang vẻ mặt nịnh nọt, không hề cảm thấy áy náy khi bán chủ cầu vinh như thế. Tất nhiên, Khương Bình cũng vậy, anh ta xoa đầu cô: “ Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ che chở cho cô.” “ …….” Da đầu cô bỗng tê rần, trên mặt hiện lên nét ngượng ngùng. ** Mười giờ sáng hôm sau, tại phòng họp trên tầng cao nhất của tập đoàn Quý Đình. Ngoài cửa sổ là khung cảnh mùa đông giá rét nhưng trong phòng không khí lại ấm áp như mùa xuân. Máy điều hòa trung tâm phả ra hơi nóng, sát vách tường bày vài chậu cao su Ấn Độ cành lá tươi tốt. Trên bàn đặt vài nhành hoa tươi thanh nhã, ấm áp không bị khô héo. Bốn người ngồi bên bàn hội nghị, cạnh tay mỗi người đều để một tách cà phê, chiếc chén sứ tinh xảo, trong đĩa đựng tách để một chiếc thìa bạc. Chính không khí yên tĩnh này lại ẩn chứa vẻ bất thường. “ Nhà hàng S mới dự tính sẽ khai trương vào tết nguyên đán, chúng ta sẽ thông báo cho các nhà truyền thông lớn.”. Người đang nói là Trình Huyên, một thân tây trang màu đen, giọng nói lưu loát đầy chuyên nghiệp. “ Tết nguyên đán?”. Hạ Tử Nhược ngồi đối diện, nghe nói thế liền nhíu mày, nâng mắt nhìn về phía cô ta nói : “ Còn vài ngày nữa là tới tết nguyên đán, để khai trương sẽ có nhiều việc phải chuẩn bị, như vậy có kịp không?” “ Cửa hàng trưởng Hạ, có lẽ cô không nắm rõ tình hình cho lắm”. Câu nói đầu tiên của Trình Huyên đã trực tiếp đè bẹp cô xuống. “Lần này, mặt tiền nhà hàng S sử dụng trước đây vốn là nhà hàng Pháp của khách sạn Quý Đình, không cần chỉnh sửa lại, không cần thay đổi thiết bị nhà bếp, cũng không cần tuyển nhân viên mới, chỉ cần đổi tên biển hiệu là được, tôi nghĩ vài ngày là đủ rồi.” Hạ Tử Nhược thoáng giật mình, tối qua cô thức cả đêm xem tài liệu của hai bên, gần như thức trắng vậy mà chỉ đổi lại được một câu không nắm rõ tình hình cho lắm? Không biết do bản thân quá nhạy cảm, hay do lời lẽ của đối phương sắc bén mà khiến cô ngửi được mùi thuốc súng thoang thoảng đâu đây. “ Giám đốc Trình, tôi nghĩ cô mới là người không nắm rõ tình hình, nhà hàng S có quy trình làm việc riêng của mình. Cho dù là nhân viên giàu kinh nghiệm cũng phải trải qua quá trình đào tạo. Hơn nữa thực đơn là của nhà hàng S chúng tôi, nhà bếp phía sau Quý Đình có thể bắt đầu ngay lập tức thì vẫn cần có thời gian để thích nghi..”. Hạ Tử Nhược nêu ra lập luận. “ Cửa hàng trưởng Hạ, cô không cần phải quan trọng hóa vấn đề như vậy.” Trình Huyên quăng một câu xem vấn đề này không là gì, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế chủ trì, buông lỏng giọng hỏi : “ Tổng giám đốc Hoắc, ý anh thế nào?” Xưng hô như thế, không hiểu sao lại khiến Hạ Tử Nhược cảm thấy căng thẳng. Cô nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên người Hoắc Quý Ân. Trên mặt người đàn ông không hề biểu hiện bất cứ cảm xúc gì, một tay chống cằm đặt trên bàn, giống như tẻ nhạt, nhưng trong cặp mắt thon dài kia của anh lại hiện ra một tia sắc bén. Anh trầm mặc liếc nhìn Hạ Tử Nhược một cái, nhàn nhã mở miệng nói: “ Cứ làm theo sắp xếp của giám đốc Trình đi.” Một câu nhẹ nhàng bâng quơ đó, truyền đến tai Hạ Tử Nhược khiến tai cô chấn động khinh khủng. Cô cảm thấy lạnh xương sống, như có một luồng khí lạnh thổi lên. Cô mím môi, chuyển tầm mắt về người nãy giờ vẫn một mực im lặng là Lý Đức Thắng. “ Tổng giám đốc Lý, ông nói gì đi chứ?”. Hạ Tử Nhược hỏi, dù sao hai người cũng cùng một phe, cùng đi trên một chiếc thuyền. Dáng người của Lý Đức Thắng vừa mập lại vừa lùn, từ cái đầu hói và chiếc bụng phệ, có thể nhìn ra ông ta là một thương nhân quỷ quyệt. Nhưng ông ta không nói giúp Hạ Tử Nhược, mà chỉ nói một câu cho có lệ: “ Nếu tổng giám đốc Hoắc đã quyết định như vậy thì Hạ Tử Nhược cô nên tận dụng thời gian, khai trương ngay tết âm lịch thôi.” Không thèm để ý tới sắc mặt xám xịt của Hạ Tử Nhược, Lý Đức Thắng nở nụ cười đắc ý, bổ sung thêm vài câu: “ Lần này, kết quả cuộc đàm phán của tổng giám đốc Hoắc với bên Pháp không tệ, có khả năng sẽ đầu tư mở một khách sạn cao cấp sáu sao, đến lúc đó S cũng sẽ tham gia.” Khó trách……. Hoắc Quý Ân quăng một miếng bánh béo bở để Lý Đức Thắng lao đầu vào, Hạ Tử Nhược đã hiểu. Cô không nói thêm lời nào nữa, chỉ thấy lồng ngực thắt lại, không thể hít thở, bị bẽ mặt đến mức khó chịu, không khỏi đánh giá Hoắc Quý Ân bằng con mắt khác. Mặc dù anh ta trẻ tuổi như vậy nhưng trong giới kinh doanh, ngay cả các thương nhân lão làng đều bị anh nắm thóp. Trên người anh có sự bình tĩnh, quyết đoán chín chắn, khiến người khác không thể xem nhẹ. Loại đàn ông mang trong người sự sắc xảo, dù đã thu lại nhiều nhưng vẫn không giấu được sự sắc xảo đó. Tan họp, mọi người thu tài liệu trên bàn lại, đi ra ngoài. Hạ Tử Nhược buồn bực, bước chân vội vã, không muốn nán lại dù chỉ một phút. Không ngờ, ngay khi chân cô vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên bị ai đó gọi lại. “ Cửa hàng trưởng Hạ, Cô ở lại.” Không cần quay đầu lại, cô cũng biết giọng nói này phát ra từ đâu. Trong lòng cô “ lộp bộp” trùng xuống, cô xoay người, đáp: “ Tổng giám đốc Hoắc, xin hỏi có chuyện gì vậy?” Phòng hội nghị trống không, Hoắc Quý Ân đi tới đứng sát vào người cô, đem cửa đóng lại : “ Chúng ta nói chuyện” Dáng anh vốn cao gầy, giờ đang đứng rất gần, khoanh hai tay nhìn chằm chằm vào cô, tạo cho người ta cảm giác uy hiếp khó hiểu. Thoáng do dự, Hạ Tử Nhược thản nhiên nhìn vào mắt anh, hỏi thẳng: “ Sao anh có thể mượn việc quan trọng như vậy để báo thù riêng.” Hoắc Quý Ân biết cô muốn nói chuyện gì, nhưng lại nheo mắt làm ra vẻ khó hiểu: “ Giữa chúng ta có thù riêng hả?” Một câu hỏi vô cùng đơn giản nhưng khiến Hạ Tử Nhược nghẹn họng, đành phải hỏi rõ ràng hơn: “ Năng suất cùng chất lượng, sao anh có thể bỏ qua chất lượng chứ?” Hoắc Quý Ân nhún vai, không nhanh không chậm trả lời: “ Đối với tôi mà nói, vấn đề của hai người không quan trọng, không liên quan đến bỏ hay không bỏ?” “ Vậy vì sao lúc nãy anh lại thiên vị Trình Huyên.” Hạ Tử Nhược không khỏi cảm thấy khó hiểu. Anh bỗng mỉm cười, một nụ cười đầy hứng thú: “ Em ghen tị hả?” “ …………… Tôi đang bàn công việc với anh đấy.” Hạ Tử Nhược nhướng mày. Nhìn bộ dạng nghiêm túc và bất đắt dĩ của cô, vẻ mặt anh cũng tỏ ra nghiêm nghị: “ Tôi không thiên vị Trình Huyên, cái tôi quan tâm là lợi ích.” Với thương nhân mà nói lợi ích luôn là mục tiêu theo đuổi hàng đầu, Hoắc Quý Ân cũng không ngoại lệ. “ Tết nguyên đán là thời kỳ cao điểm của khách sạn, tôi không thể để nhà ăn trong khách sạn đóng cửa.” Tuy anh nói một câu giải thích hết mọi thắc mắc, nhưng Hạ Tử Nhược lại cảm thấy vô cùng khổ sở, vì chuyện lớn chuyện nhỏ toàn bộ đều đổ lên đầu cô, chỉ sợ cô sẽ mệt đến nổi nửa cái mạng cũng không còn: “ Anh thật biết bóc lột sức lao động mà.” “ Coi như lần này em giúp tôi đi.” Giọng nói Hoắc Quý Ân dịu xuống, ánh nắng ấm áp chiếu trên mặt anh, làm hiện lên vài nét dịu dàng trên khuôn mặt. “ Được rồi!” Hạ Tử Nhược là người chịu mềm không chịu cứng. Trong phán đoán của người nào đó, khi cô vừa thả lỏng anh liền bước từng bước lại gần, đem khoảng cách hai người rút ngắn thêm. Im lặng cân nhắc một chút, anh mới hỏi: “ Tử Nhược, vì sao em lại chưa học xong đại học?” Anh có chút khó hiểu hỏi. Bị hỏi bất ngờ, ánh mắt Hạ Tử Nhược dừng lại đột ngột, ngừng ngay trước ánh mắt sâu xa như vực của anh, hô hấp cô trở trên dồn dập, ngực phập phồng. Hiện tại, anh là sếp của cô, biết rõ hồ sơ lý lịch của cô cũng là bình thường. Nhưng sâu trong lòng cô lại cảm thấy xấu hổ, vì cuộc đời của cô quá tồi tệ, không muốn bị người khác biết đến, huống chi người đó lại là anh. Lòng tự trọng của cô, trước mặt người đàn ông này trở nên vô cùng yếu ớt. Hạ Tử Nhược nhắm mắt lại, đè nén tâm trạng tồi tệ, mặt cúi thấp, hỏi : “ Anh hối hận vì đã mời tôi?” “ Không hối hận.” Hoắc Quý Ân trả lời nhanh hơn so với tưởng tượng của cô. Dừng một khắc, anh nói tiếp: “ Cuộc đời tôi chỉ hối hận đúng một việc.” Giọng điệu người đàn ông này có vẻ hơi tự giễu, hoàn toàn không hợp với dáng vẻ kiêu căng của anh. Hạ Tử Nhược nâng mắt, lập tức rơi vào ánh sáng nhạt bên trong con ngươi đen láy của anh. Cô hỏi không cần nghĩ ngợi: “ Là chuyện gì?” Sự trầm mặc ngắn ngủi không quá một giây nhưng dài như cả một thế kỷ. Thanh âm của Hoắc Quý Ân ôn hòa dịu dàng như nước từ từ xao động, hiện ra vẻ chân thành chưa bao giờ có: “ Ngay từ đầu tôi không nên đối xử với em và Tử Bằng như vậy.” Người đàn ông này lại có thể nhận sai? Hạ Tử Nhược giật mình, sững sờ nhìn anh…
Bình Luận (0)
Comment