Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 34

“ Ông chủ, nhớ che mặt lại”.

Cùng với tiếng hét như sư tử gầm của Khương Bình còn có một chiếc gậy đang vung lên.

Hoắc Quý Ân phản ứng mau lẹ, thân thủ nhanh nhẹn, khuỷu tay chắn ngang, chặn đầu chiếc gậy đang hạ xuống. Mặc dù chỉ sượt qua nhưng rốt cuộc đầu gậy bằng gỗ, cánh tay anh vẫn run rẩy tê dại, ngay lập tức nhói cơn đau. Chịu đựng đau đớn, chân dài của anh đảo qua, đá văng gã đàn ông cao lớn vừa lại gần.

Liên tục bị đánh trả, đám đàn ông thô lỗ liền giở trò ám muội, một số tên bắt đầu vây quanh đánh Khương Bình. Tiểu sinh nhã nhặn chỉ là tiểu sinh nhã nhặn, Khương Bình bị đám người đấm đá ngã rạp trên nền đất mắt kính bay vài thước. Thêm gậy gộc rơi như mưa trên người, anh ta chỉ một mực cuộn tròn người, không phản kháng, cắn răng bảo vệ nơi trọng yếu.

Trong mắt Hoắc Quý Ân không còn một chút độ ấm, nét mặt hiện vẻ lạnh lùng sắc bén như thép. Anh bước một bước tiến lên phía trước, vung quyền đẩy đám bạo dân đang đỏ mắt đánh đấm ra, túm lấy người Khương Bình kéo dậy. Nhưng yếu không địch lại mạnh, trên vai trái đột nhiên tê rần, Hoắc Quý Ân bị trúng một đòn, bả vai nháy mắt không thể cử động.

“ Trưởng trấn đến! Đừng đánh nữa!”. Một giọng nói ồm ồm quát khẽ.

Trong giây lát, đám trai tráng như bị ai đó nhấn nút dừng hình, tất cả đều dừng lại. Giây tiếp theo, tất cả bọn chúng đều ném hết vũ khí trên tay, quay lại nhìn nơi phát ra tiếng nói.

Làm gì có bóng dáng của trưởng trấn cơ chứ!

Chỉ có lão Lâm đứng ở cửa viện, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, nheo mắt quan sát đám người, nói: “ Mù sao mà đánh nhau, người ta là khách của trưởng trấn mời đến. Cẩn thận không các người không gánh nổi đâu”.

Ông ta nói giọng địa phương, Hoắc Quý Ân và Khương Bình nghe không hiểu nhưng trận chiến ác liệt cuối cùng đã ngừng lại, Khương Bình vội vã trở mình đứng lên khỏi mặt đất, sờ soạng nhặt kính, khập khiễng đi đến bên Hoắc Quý Ân.

Hắc Ngưu vẫn đang trừng mắt theo dõi cuộc chiến, cười lạnh một tiếng, xoay người quay vào nhà. Lưu Nhị đã sớm bị dọa đến vãi tiểu, há miệng ngây ngốc đứng một chỗ, như người bị điểm huyệt.

Không thể lấy lại đồng hồ nhưng mạng nhỏ cuối cùng cũng được bảo toàn, Khương Bình hồn vía chưa ổn định không dám ở lâu, run giọng nói: “ Hoắc tổng, chúng ta chạy nhanh đi đã”.

Sắc mặt Hoắc Quý Ân đã có chút khó coi, anh không nói một lời đi ra khỏi cửa viện.

Ngồi vào trong xe, Khương Bình toàn thân nhức nhối, đau đến hít khí lạnh, anh ta lau mặt, nhất thời hoảng hốt kêu to: “ A! Mặt tôi biến dạng rồi”. Không phải sao, anh ta mở lòng bàn tay trên đó toàn máu là máu.

Hoắc Quý Ân theo tiếng hét quay đầu, nhìn lên mặt anh ta – mặt mũi bầm dập, trên trán nứt một miếng lớn, máu tràn ra bên ngoài.

“ Cậu bảo tôi bảo vệ mặt, sao bản thân cậu lại không che chắn?”. Hoắc Quý Ân thở dài.

“ Cố không được”. Khương Bình nhe răng nhếch miệng chỉ chỉ vào đũng quần: “ Tôi còn phải bảo vệ giống nòi mà”.

Hoắc Quý Ân vỗ vỗ vai anh ta, quay sang hỏi lão Lâm ngồi bên ghế lái: “ Trên thị trấn có bệnh viện không? Miệng vết thương của Khương Bình cần xử lý, tránh bị nhiễm trùng”.

“ Có phòng khám”. Lão Lâm khôi phục trạng thái trầm mặc ít lời.

“ Đến đó trước đi”. Hoắc Quý Ân nói xong liền bổ sung thêm một câu: “ Vừa rồi cảm ơn ông”.

Khương Bình lấy khăn tay băng bó trán, luôn miệng phụ họa: “ Đúng vậy, may mà có lão Lâm. Không có ông cái khó ló cái khôn hù dọa bang hội kia, tôi thực sự sẽ không giữ nổi khuôn mặt này”.

Lão Lâm không đáp lời, thản nhiên khởi động xe.

Im lặng một lúc lâu, ông ta bỗng nhiên nhìn vào gương chiếu hậu, hỏi: “ Vì một chiếc đồng hồ, các người đến mức như vậy sao?”.

“ Chiếc đồng hồ đó đối với tôi rất quan trọng”. Hoắc Quý Ân day day mi tâm, ánh mắt sắc bén đen như mực nổi lên một tia mệt mỏi.

Khương Bình trong lòng ưu sầu không thôi, chỉ vì một chiếc đồng hồ hỏng đã tra tấn anh ta và tổng tài đại nhân cao lãnh ( lạnh lùng tài giỏi) thành... hai kẻ chật vật khốn khổ.

Phòng khám nhỏ khá đơn sơ, bác sĩ băng bó qua quýt miệng vết thương cho Khương Bình, rồi bôi chút thuốc thông máu bên ngoài vết thương cho anh ta, sau đó tiêm thuốc uốn ván, xem như xong việc.

“ Vết thương kia của anh có muốn xử lý không?”. Ông bác sĩ chỉ vào Hoắc Quý Ân hỏi.

Được ông ta bất ngờ nhắc tới, Khương Bình mới nhìn thấy rõ – sát chân mày của Hoắc tổng bị toác một mảnh da, thấp thoáng máu chảy.

Không chờ anh ta mở miệng, Hoắc Quý Ân làm như không sao lắc đầu trả lời: “ Không cần, vết thương nhỏ thôi”.

Trả tiền thuốc men xong xuôi, rời phòng khám đã là lúc mặt trời lặn. Mặc dù thị trấn nhỏ nằm ở nơi heo hút, dân cư thưa thớt nhưng lúc này tất cả đều lượn lờ khói bếp, bầu không khí hoang vắng tiêu điều bất giác được giảm bớt đi đôi chút.

Không lấy được đồng hồ, Hoắc Quý Ân không chịu rời trấn Lưu Gia, lão Lâm đành tìm một nhà nông để mọi người tạm thời nghỉ chân. Ngôi nhà không mới, mặc dù bên trong có lò sưởi nhưng khe cửa sổ hở tứ phía nên một chút ấm áp cũng không có. Khương Bình nhìn quanh một vòng, không biết nên mô tả tâm trạng ảm đạm của mình như thế nào. Anh ta cảm thấy nếu bên cạnh cầm theo một chiếc camera, có thể ghi lại “ Ông chủ đi đâu”.

***

Bên này Hạ Tử Nhược cũng không khá hơn.

Tuy ở trong khách sạn nguy nga lộng lẫy nhưng cô bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, hoa mắt chóng mặt. Trước cổng nhà hàng, nhân viên đang lắp đặt biển hiệu của S, logo mạ vàng trên tấm biển màu champage, cao quý lịch sự tao nhã. Khu nhà bếp phía sau. Bếp trưởng tạm thời được phái đến từ S đang chỉ đạo đầu bếp của Quý Đình nấu những món đặc trưng, nồi niêu xoong chảo chất đầy bồn. Phía trước còn lộn xộn hơn, nhân viên phục vụ bận rộn mở hòm xe, kiểm tra đơn hàng của từng bàn... Mà ở đâu cũng không thể thiếu vị quản lý Hạ Tử Nhược, cô phải giám sát toàn bộ quá trình.

“ Bên phải, bên phải cao hơn một chút”. Cô ngửa cô xem nhân viên treo biển hiệu, lo lắng cầu thang dưới chân đối phương rất cao, thi thoảng cô còn căn dặn: “ Thợ cả, cậu cẩn thận đấy”.

“ Hầy, không sao đâu”. Tiểu Ca giơ tay, bắt lấy chiếc khăn mặt trên cổ lau mồ hôi, nhếch miệng cười.

Đúng lúc này, một giọng nói lớn vô cùng lo lắng từ phía sau cô truyền đến.

“ Chị Hạ, em đến giúp chị đây”.

Hạ Tử Nhược vừa quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ vì lạnh của Tống Nhã, ngay cả áo khoác cô nàng cũng chưa cởi, chớp mắt đã tranh công: “ Em vừa mới làm xong thủ tục thuyên chuyển công tác, lập tức hỏa tốc tới đây giúp chị, tuyệt quá đi!”.

“ Thật tốt quá”. Lúc này Hạ Tử Nhược mới để lộ nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay, cô lời ít ý nhiều, nói: “ Em nhanh đi kiểm kê đồ ăn và khăn trải bàn đi, lấy nhiều vào”.

Gật đầu nhận lệnh như giã tỏi, Tống Nhã đang định xoay người, bỗng bị đối phương gọi lại.

“ Sao vậy ạ?”. Cô nàng không hiểu ra sao.

Trầm ngâm một lát, Hạ Tử Nhược thấp giọng nhắc nhở: “ Tống Nhã, hai ta đều là người mới đến, gót chân còn chưa đứng vững, em càng là người của chị, càng phải duy trì khoảng cách với chị, đừng để người khác lời ong tiếng ve”.

Tròng mắt Tống Nhã đảo như bi, xem ra cô nàng miệng to não bé đã giật mình thật sự: “ Ồ, em sẽ lập tức coi như... không quen biết chị”.

Hạ Tử Nhược đang định thở hắt ra, thì chiếc điện thoại trong tay cô đột nhiên kêu vang.

Cô rút di động từ trong túi áo nhỏ của bộ âu phục ra, liếc nhìn số người gọi, chạy nhanh tới góc hành lang, vừa đi vừa trượt màn hình để nghe. Điện thoại vừa thông, liền truyền đến tiếng ồn ào, nghe thấp thoáng như tiếng loa ở sân bay.

“ Anh đã trở về?”.

“ Ừ”. Tô Khải trả lời: “ Vừa đến thành phố B xong”.

Bỏ qua mọi lời hỏi han ân cần, trong đầu Hạ Tử Nhược chỉ có một việc: “ Tìm được ba em rồi ạ?”. Khi nôn nóng hỏi ra câu này, cô vô thức nắm chặt di động, lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Giọng nói của đối phương như chìm trong sự mệt mỏi: “ Người đó không phải chú Hạ”.

Trong phút chốc, Hạ Tử Nhược cảm thấy trái tim mình treo lên, lập tức bị khoét một lỗ hổng. Cô hít một hơi thật sâu: “ Thật sự xin lỗi, hại anh công toi rồi. Thôi anh nghỉ ngơi đi”.

Mặc dù khẩu khí của cô nhẹ nhàng như thường lệ nhưng Tô Khải vẫn nghe ra một tia thất vọng không tốt lắm. Nếu không phải đi đường mỏi mệt, chắc chắn anh sẽ an ủi cô nhưng lời đến bên miệng, anh chỉ nói: “ Ừ, anh ngắt máy trước”.

Âm thanh tắt máy “ tít” một tiếng, Hạ Tử Nhược liếc mắt nhìn màn hình, thời gian trò chuyện là ba mươi giây.

Đợi chờ bốn mươi tám tiếng, kết quả chỉ mất nửa phút để tuyên án. Chờ đợi đến lo lắng xoắn phổi cuối cùng thất bại, hy vọng và thất vọng chỉ trong nháy mắt. Nhưng nỗi mất mát sau khi mất hy vọng, ác liệt khác xa trong tưởng tượng, cảm giác vô lực ấy cô muốn bắt lấy mà không được. Cơ thể Hạ Tử Nhược mềm nhũn, yếu ớt dựa lên cột đá cẩm thạch ở sau lưng...

Thị trấn Lưu Gia.

Ba người ăn cơm tối ở một gia đình nhà nông, trong nhà chỉ kê một chiếc bàn nhỏ, bên trên đặt ba bát đậu hầm cùng mấy miếng bánh ngào đường: “ Sao không có lấy một tí thức ăn mặn nào thế này?”. Khương Bình ngồi trên một chiếc ghế nhỏ ăn như hổ đói, ngoài miệng không quên phàn nàn.

Hoắc Quý Ân không sao động đũa, bộ trang phục sang trọng đẹp đẽ phủ một lớp bụi, như lăn một vòng dưới đất, chỉ có khuôn mặt kia là vẫn trong sáng tuấn dật nhưng biểu tình lại thật sự không tốt, nhất là đôi mắt sâu đen tựa hồ nước âm u như tẩm một tầng sương tuyết.

Khương Bình là tâm phúc của ông chủ, cho dù đối phương không hé răng, anh ta cũng cảm nhận được: “Hoắc tổng, chúng ta là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Ngài xem không chỉ Hắc Ngưu mà cả đám côn đồ kia, dám mở sòng bài trong nhà”. Anh ta sờ băng gạc trên trán, tức giận bất bình.

Anh ta vừa nói xong, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa “ rầm rầm”.

Bàn tay Khương Bình đang cầm chiếc bánh ngào đường liền khựng lại: “ Ai vậy?”.

“ Tôi, trưởng trấn Lưu đây”.

Anh ta nhìn Hoắc Quý Ân, thấy đối phương không phản ứng gì, anh ta hạ chiếc đũa xuống, cà nhắc đi ra mở cửa.

“ Két” một tiếng, cửa gỗ mở ra.

Hơi lạnh từ ngoài cửa ùa tới, theo vào là một người vóc dáng cao gầy, tóc húi cua, mặt vuông, tư thế không hung dữ uy nghiêm. Người này nhìn lướt trong phòng, ánh mắt trực tiếp dừng trên người Hoắc Quý Ân, khẩu khí hiền hòa: “ Người của Hoắc Ngưu hôm nay, tôi đã nghe nói. Các người từ thành phố B đến à?”. Rốt cuộc cũng gặp mắt có lực, vừa vào cửa liền nhận đúng người.

Hoắc Quý Ân chỉ khẽ gật đầu, từ từ đứng lên, nắm tay ông ta: “ Trưởng trấn ngồi xuống nói đi”.

Khương Bình chạy nhanh đưa đến một chiếc ghế gỗ, trưởng trấn Lưu không cởi áo khoác bông, kéo quần cho bớt căng rồi ngồi xuống. Chân tướng sự việc đã được ông ta hỏi thăm rõ ràng, hai vị này tới đây, ông ta tất nhiên không dám chậm trễ, cho nên mới chạy đến một chuyến.

“ Hầy, một chiếc đồng hồ không phải là vật gì lớn nhưng nhổ lông Hắc Ngưu không phải dễ. Hắn ta có thế lực không nhỏ ở trong trấn, có người trong cả hai giới hắc bạch. Các vị làm khó tên quan tép riu này rồi...”.

Chung quy thì người trong giới quan trường thích nói chuyện nửa kín nửa hở nhưng Hoắc Quý Ân không chơi trò quanh co, anh vừa lên tiếng liền nói rõ ràng: “ Nếu trưởng trấn Lưu tới đây, chắc đã có cách giúp tôi lấy lại chiếc đồng hồ”.

Anh đi thẳng vào vấn đề, không hề lưu lại cho người ta một con đường vòng. Trưởng trấn Lưu nuốt nước bọt đành ăn ngay nói thật: “ Có thể, đúng là có thể. Nhưng e là ngài nhiều ít sẽ phải chi cho Hắc Ngưu... một chút ưu đãi”. Có tiền dễ làm nên chuyện, việc hòa giải cũng trở nên nhanh nhẹn.

Nghe vậy, Hoắc Quý Ân im lặng đứng dậy, bước từng bước tới bên cửa sổ, ánh mắt anh bình tĩnh, không biết nhìn về hướng nào. Trước mặt anh là tấm kính loang lổ cùng song cửa sổ gỗ mục nát, trong góc giăng đầy mạng nhện. Đằng sau là ngôi nhà một gian tồi tàn, viên trợ lý với những vết thương ngồi ủ rũ, lão Lâm im lặng, cả hai đều không dám làm mếch lòng trưởng trấn... Cục diện này, cho dù không phải Hoắc Quý Ân đã từng gặp những chuyện tồi tệ nhất thì cũng đủ khó để mà giải quyết.

Anh đứng im lặng, bóng lưng tựa như tượng, khiến trưởng trấn Lưu nhất thời không tìm ra ý đồ cùa anh, trong lòng bắt đầu lo lắng.

Bỗng nhiên, Hoắc Quý Ân chậm rãi xoay người lại –

“ Tôi có thể đưa, một trăm vạn”. Anh hờ hững nói.

Bầu không khí phút chốc bị ngưng trệ, lấp lóe tựa như dây tóc bóng đèn.

Không chỉ trưởng trấn rơi vào khoảnh khắc giật mình kinh sợ, mà ngay cả Khương Bình nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối, đầu óc Hoắc tổng không phải bị hỏng rồi chứ? Sao ngài ấy lại cúi đầu trước tên côn đồ đó?

Trưởng trấn Lưu kinh ngạc há miệng thở dốc, vẻ mặt tươi cười: “ Không cần nhiều như vậy, chút lòng thành là được rồi”.

Hoắc Quý Ân từ chối cho ý kiến, anh chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, hỏi ngược lại trưởng trấn Lưu: “ Ông xem chỗ kia thế nào?”.

Một ngôi trường tiểu học, ba tầng nhà tường bong từng mảng, vô cùng tồi tàn. Giữa sân thể dục nho nhỏ cắm một lá cờ bé, lắc lư hai bên đón gió lạnh gào thét.

“ Sao cơ?”. Vẻ ngạc nhiên trên mặt trưởng trấn Lưu chưa được phục hồi, kinh ngạc quá mức tưởng tượng.

Hoắc Quý Ân thong dong đáp: “ Tôi định đem một trăm vạn đó quyên góp cho trường tiểu học”. Tiếp theo, anh trầm giọng nói: “ Về phần Hắc Ngưu, một đồng tôi cũng không cho hắn”.

Lúc này, trưởng trấn Lưu hoàn toàn trợn tròn mắt, tiêu hóa một lúc lâu mới quay trở lại, ông ta tìm cách nịnh nọt tươi cười: “ Ngài đã làm một việc thiện rất lớn cho thị trấn..”.

Hoắc Quý Ân đứng, đối phương ngồi, anh hạ tầm mắt nghe trưởng trấn Lưu tâng bốc anh lên tận trời. Mặc dù dưới ánh đèn mờ mịt, ánh mắt sâu đen của anh vẫn sắc bén bức người, phát tán ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Không đợi đối phương khen xong, anh đã lên tiếng ngắt lời: “ Trong trấn có người tụ tập đánh bạc, nếu truyền lên trên, e là chỗ ngồi của ông sẽ không được yên”.

Anh dùng chiêu tiên lễ hậu binh ( trước dùng đạo lý thuyết phục sau mới dùng đến áp lực), trưởng trấn Lưu cả kinh, lòng dạ bẩn thỉu chợt lên chợt xuống, môi run rẩy trả lời: “ Ngài yên tâm, tôi sẽ tới nhà Hắc Ngưu”.

Hoắc Quý Ân nhếch môi dưới không phản đối: “ Vậy xin mời trưởng trấn mau mang đồng hồ tới cho tôi”.

“Không thành vấn đề”.

Đêm đó, Hoắc Quý Ân thuận lợi lấy được đồng hồ.

Đáng tiếc, không có chuyến bay sớm tới thành phố B, anh không thể không cùng Khương Bình qua đêm trong một khách sạn huyện. Đi thế nào, về thế ấy, hai người mất hai ngày dẹp đường hồi phủ, giống như lặn lội đường xa.

Khi máy bay đáp xuống sân bay quốc tế của thành phố B, đã là lúc xẩm tối.

Ra khỏi cổng, Hoắc Quý Ân ngoắc ngón tay về phía Khương Bình: “ Đưa đồng hồ cho tôi”.

Khương Bình vội vã sờ túi áo khoác, bỗng nhiên anh ta cau mày, mặt nhăn như bánh bao: “ Nguy rồi! Đồng hồ... không thấy đâu”.

Bước chân Hoắc Quý Ân khựng lại, xoay người, túm lấy cổ áo Khương Bình, ánh mắt lạnh lẽo: “ Cậu...”.

Khương Bình không chút sợ sệt, khóe miệng nhếch lên: “ Hì hì, tôi chỉ đùa ngài một tí”. Nói xong, anh ta lấy đồng hồ ra, quơ quơ trước mắt Hoắc Quý Ân.

“...”. Viên trợ lý này đúng là bị đánh chưa đủ!

Nếu là trước kia, đánh chết Khương Bình cũng không dám trêu đùa ông chủ kiểu này. Nhưng sau chuyến đi cùng chung hoạn nạn, thật sự khiến anh ta cảm khái không thôi. Tuy đối phương vẫn là vị tổng tài cao lãnh, nhưng trước cửa ải khó khăn, một người vốn lạnh lùng như vậy lại có thể giúp anh ta ngăn cản những cú đấm... Nghĩ đến đó, Khương Bình nhanh chóng cảm động muốn khóc.

Hai người đi đến bãi đỗ xe, anh ta kéo cửa xe cho Hoắc Quý Ân: “ Hoắc tổng, đưa ngài về Lệ Cảnh Loan ạ?”.

“ Không”. Hoắc Quý Ân thản nhiên đáp: “ Đưa tôi đến nhà Hạ Tử Nhược”.
Bình Luận (0)
Comment