Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 38

Trong nhà hàng, ánh đèn thanh nhã, tiếng nhạc réo rắt, hai tay Hoắc Quý Ân cứ như vậy bị hai người phụ nữ nâng lên, mỗi người một bên.

Trong nháy mắt, bầu không khí đóng băng.

Ánh mắt mơ màng của anh trầm xuống, đang định gạt một trong hai người phụ nữ đó ra, lực trên cánh tay kia bỗng bị thu lại. Mọi chuyện xảy ra nhanh như tia chớp, anh thậm chí còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe -

" Vậy phiền tổng giám sát Trình đưa Hoắc tổng đi nghỉ ngơi". Hạ Tử Nhược buông lỏng tay.

Hoắc Quý Ân cau mày, nghiêng đầu nhìn cô, chỉ thấy bóng lưng Hạ Tử Nhược mải miết bỏ đi.

Trái lại, Trình Huyên đỡ anh càng thêm chắc, nhấc chân bước trên đôi giày gót nhọn: " Hoắc tổng, đi thôi".

Anh thu hồi ánh mắt, đáp " ừ".

Lối đi dành cho nhân viên nối thẳng ra cửa sau của nhà hàng, Hạ Tử Nhược không dùng thang máy, mà đi một mạch từ cầu thang bộ xuống dưới phòng thay quần áo ở tầng môt. Thời điểm chuyển giao ca làm, trong phòng thay quần áo rộng rãi không một bóng người, cô đặt mông ngồi trước gương trang điểm. Nhìn khuôn mặt ủ rũ lộ dưới ánh đèn, lúc này cô mới muộn màng nhận ra phản ứng của mình vừa rồi ngoài chút cảm giác sửng sốt, có lẽ là - chua xót.

Ngồi im lặng trong chốc lát, Hạ Tử Nhược xoa mặt, nhanh nhẹn mở tủ chứa đồ, thay quần áo, cầm túi xách ra bãi đỗ xe. Mệt mỏi cả ngày, hết giờ làm việc vẫn gặp phải chuyện bực mình, cô dứt khoát thu tâm trạng lười biếng, bình tĩnh dùng điều khiển từ xa mở khóa xe, ngồi vào ghế lái.

Chiếc Chery QQ này cô lái đã được bốn năm, không mới không cũ. Nhưng va chạm một lần có thể bị hư hỏng, khởi động ba bốn lượt mới bắt điện. Mất bao lâu mới lấy được xe, nào ngờ Hạ Tử Nhược còn chưa kịp lái ra khỏi bãi, trước đầu xe đột nhiên có một bóng người vụt qua.

Người này xuất hiện quá đột ngột, buộc cô phải cua gấp. Vì thế, trong phút chốc mọi buồn bực trong đầu cô không còn sót lại chút gì, hoàn toàn trống rỗng. Cô tức giận ra sức đạp phanh, lốp xe cao su ma sát với mặt đường phát ra một tiếng " két" chói tai, sau đó lưu lại dấu phanh ngắn, đầu xe màu đỏ dừng trước thân người một centimet.

Không sai, chỉ cách vẻn vẹn một centimet là thảm kịch tai nạn ô tô đã xảy ra.

Không đợi trái tim Hạ Tử Nhược vì hoảng sợ rớt ra khỏi lồng ngực, cửa xe đã bị ai đó mở ra -

Hoắc Quý Ân cứ như thế cúi người ngồi vào ghế phụ.

Người đàn ông đó lúc này không phải nên ung dung nằm giải rượu trong phòng tổng thống ư? Sao lại thản nhiên chui vào xe của cô? Đã thế còn bày ra bộ dạng không muốn sống ở đây.

Hạ Tử Nhược dần dần siết chặt tay lái, trong đầu còn đang mụ mị vì màn hết sức nguy hiểm vừa rồi, ngoài miệng đã nghiến răng nói: " Hoắc Quý Ân, anh bị bệnh à?".

Anh thực sự đã bị bệnh, nếu không sao anh phải giả say để cô gái này đưa mình về phòng. Nếu không sao anh phải chuẩn bị trước một nghìn bông hồng trắng để trong phòng định bụng làm cô kinh ngạc. Nếu không sao anh vừa ra khỏi nhà hàng đã đuổi Trình Huyên đi. Tiếp theo lại tự tiện xông vào phòng thay quần áo nữ phát hiện không có ai, sau đó ra bãi đỗ xe chặn cô lại.

Lời vừa đến miệng, nhưng rốt cuộc Hoắc Quý Ân vẫn kìm nén tâm trạng, nhíu mày hỏi: " Hạ Tử Nhược, em cứ như thế đem tôi ném cho người phụ nữ khác, thích lắm sao?".

Quả là một người mặt mũi ngang ngược, Hạ Tử Nhược thật sự chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, không thể không cười giận dữ: " Vậy anh muốn tôi phải thế nào? Chẳng lẽ tôi và Trình Huyên phải tranh nhau tranh thủ tình cảm, sỉ nhục nhau một trận?".

Hoắc Quý Ân ngước mắt dừng trên mặt cô giây lát. Bỗng nhiên, anh nở nụ cười, vô cùng hứng thú. Cửa sổ xe rõ ràng đóng chặt, nhưng không biết có một cơn gió từ đâu thổi tới, đem một bụng bất mãn của anh thổi rơi rớt phân nửa.

" Em ghen à?". Không giống lần trước, lần này anh không dùng câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

Lọ dấm chua bị đánh đổ trong dạ dày, còn bị người ta ngửi thấy vị chua, Hạ Tử Nhược cảm xúc lẫn lộn, khẩu khí càng không tốt: " Anh mau xuống xe đi".

Thấy cô dùng giọng điệu lạnh nhạt để che giấu trái tim chật vật lúng túng, Hoắc Quý Ân không muốn tranh cãi với cô. Anh quyết định nhắm mắt, dựa lưng lên ghế: " Tôi mệt rồi, em đưa tôi về nhà đi".

Không gian trong xe quá nhỏ, hai chân người đàn ông này quá dài không thể duỗi ra, đành cuộn tròn, thân hình cao to cũng hơi co lại, vừa nhìn đã biết tư thế không hề thoải mái. Cho dù đã nhắm mắt, trên khuôn mặt đẹp trai không chút tì vết ấy vẫn duy trì vẻ lạnh lùng không thay đổi.

Bộ dạng chống đối này của anh, rơi vào mắt Hạ Tử Nhược, cô có cảm giác phổi của mình nhanh chóng bị cơn giận chọc sắp nổ: " Quý Đình có nhiều tài xế như vậy, anh tùy tiện gọi một cái là được".

" Anh mau dậy đi, đừng ngủ trong xe của tôi".

" Hoắc Quý Ân! Hoắc Quý...".

Bất luận cô đuổi anh đi như thế nào, anh đều không trả lời, nhìn bộ dạng, chắc ngủ thật rồi.

Hạ Tử Nhược nhất thời không còn cách nào khác. À không, nói chính xác, cô không biết phát tiết tâm trạng của mình như thế nào. Giống như một quả bóng nhét đầy tức giận. Rõ ràng nở căng đấy nhưng lại không thể nổ tung.

Nắm tay lái giằng co một lúc, cuối cùng cô cam chịu số phận đạp chân ga.

Tới gần Tết âm lịch, không ít người ngoại tỉnh trở về quê, trên đường phố vắng người và xe hơn, lộ vẻ trống trải. Hơn nữa, cả một ngày tuyết rơi không ngừng, đèn đường đan xen đèn neon rọi lên đám tuyết, phản chiếu ánh sáng trắng thẩm thấu trong veo. Cả thành phố như được mạ một quầng sáng không chân thực. Ngay cả người đàn ông ngồi bên ghế lái cũng bị tiêm nhiễm ánh sương mù mông lung. Tướng mạo của anh xuất chúng, từng mảng sáng lướt qua gương mặt ngủ yên ổn, hiển hiện ngũ quan tuấn tú sinh động.

Nhưng vào một buổi đêm tuyết sáng long lanh, trong chiếc xe ấm áp yên tĩnh như thế này, tâm trạng Hạ Tử Nhược dù thế nào cũng không vực nổi sự nhanh nhẹn. Từ gương chiếu hậu, cô lặng lẽ thu hồi ánh mắt, suốt quãng đường lái xe rất nhanh. Trên đường chính rắc đầy tuyết tan, mặt đường trơn trượt ẩm ướt, thi thoảng phanh gấp sẽ vô cùng kích thích. Dù vậy, Hoắc Quý Ân không hề hoảng hốt, thừa lúc Hạ Tử Nhược nhất thời không để ý, anh đã cài dây an toàn lên.

Phanh " két" một tiếng, chiếc xe dừng vững vàng trước cổng Lệ Cảnh Loan.

Lúc này, không cần ai đuổi, Hoắc Quý Ân mở mắt ra. Không ngờ, trước khi bước ra khỏi cửa - Anh bỗng rút chiếc chìa khóa bên tay lái.

Xe lập tức tắt máy, Hạ Tử Nhược giật mình vì hành động bất ngờ này của anh. Không đợi cô mở miệng, cửa xe bên ghế lái bỗng bị Hoắc Quý Ân mở ra.

" Xuống xe". Anh nói.

Vì khuất sáng, gương mặt anh chìm trong bóng tối, chỉ có giọng nói là trước sau như một... Cường thế, không chút mệt mỏi. Hạ Tử Nhược ngạc nhiên ngước mắt lên, nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ngoài xe: " Tôi không xuống. Anh trả tôi chìa khóa đây".

Cô tưởng rằng chiến tranh lạnh suốt quãng đường tới đây, rốt cuộc không ai thiếu nợ ai, mỗi người một ngả. Ai ngờ, kịch bản của Hoắc Quý Ân và cô không giống nhau. Dường như, anh nghỉ ngơi dưỡng sức cả đoạn đường, cuối cùng chờ cho đến khi tới cửa nhà, anh mới chính thức ra chiêu.

Anh buông ánh mắt không coi ai ra gì, cầm lại chìa khóa sang tay kia, sau đó không để Hạ Tử Nhược kịp có phản ứng, anh hơi cúi người, túm một tay cô khoác lên cổ mình, một tay vòng sau lưng cô, một tay nâng chân cô lên, cứ như vậy ôm cả người cô ra khỏi ghế lái.

" Đồ khốn, anh thả tôi xuống". Hạ Tử Nhược nôn nóng, đây là cường bạo cướp đoạt dân nữ mà.

" Không thả". Anh khốn nạn đấy, ai bảo đây là địa bàn của anh, không ai có thể ngăn cản anh phạm tội.

Cô bất đắc dĩ đành ôm lấy cổ anh, đấm mạnh anh hai cái: " Hoắc Quý Ân, chúng ta phải nói cho rõ ràng".

Hoắc Quý Ân không ngó ngàng ôm cô đi qua cổng lớn vào trong biệt thự, nét mặt không biểu lộ gì đặc biệt. Nhưng cánh tay anh, rõ ràng tăng thêm sức lực: " Có lời gì vào nhà hãy nói".

"..."

Từ bờ môi phả ra làn khói trắng, quấn lấy khí lạnh, vô tình làm mê hoặc mắt người. Tuyết đọng trong đình viện được người giúp việc quét sạch, mặt đường bóng loáng, hiện một lớp ẩm ướt.

Mặc dù ôm người lớn, Hoắc Quý Ân vẫn đi lại vững vàng, dáng người cao ngất, thắt lưng thẳng tắp, tiến thẳng vào phòng khách, lên cầu thang xoay tròn, vào phòng ngủ của anh. Nếu như bỏ qua màn chào hỏi thím Lưu đang trợn tròn mắt, mở miệng nhưng không thể thốt ra một tiếng nào biểu hiện vẻ ngạc nhiên, thì toàn bộ động tác của anh đều gọn gàng, có thể nói là hoàn mỹ.

Nhìn chiếc giường lớn trước mắt, phối hợp cùng tiếng chân đạp cửa cái " rầm " của Hoắc Quý Ân, tín hiệu nguy hiểm nào đó đột nhiên xông vào đại não của Hạ Tử Nhược. Dây thần kinh đang căng thẳng tột độ bỗng bị chặt đứt, theo phản xạ có điều kiện duỗi chân đạp một phát. Chính lúc này thoáng một cái, đèn bàn bị đạp đổ, ánh sáng trong phòng ngủ trở nên lộn xộn.

Vẫn không có cách nào ngăn cản Hoắc Quý Ân ra tay, ném cô xuống chiếc giường lớn.

Thân thể bị mất trọng lượng trong giây lát, Hạ Tử Nhược vẻ mặt hoảng hốt đang định ngồi dậy thì bị hơi thở dịu dàng phủ phục.

Trong chớp mắt, cô bị Hoắc Qúy Ân nhấn hai vai, đè lại xuống giường.

Anh cúi thấp người về phía cô, khuỷu tay chống lên giường, đệm giường rất mềm, khuỷu tay anh hơi hạ xuống, hai tay chống đỡ không cao lắm.

Hai bên cách nhau một centimet?

Hay chỉ nửa centimet?

Nhưng trong bầu không gian nhỏ bé này, là sự xao động mập mờ chưa từng có.

Cô không kịp tránh đi, anh liền hơi cúi đầu, khẽ chạm vào môi cô: " Hạ Tử Nhược".

Giờ phút thì thầm gọi tên cô, ánh mắt, giọng nói của Hoắc Quý Ân hết thảy đều biểu lộ vẻ dịu dàng nhu hòa. Cuộc giằng co kéo dài như vậy mà chấm dứt. Toàn bộ cảm xúc bị đánh bại bởi nỗi xúc động khó kiềm chế ấy. Tất cả hòa hợp trong nụ hôn nông mà triền miên đó.

Môi anh mang theo cảm giác lành lạnh, nhẹ nhàng hút lấy, nhưng kích thích Hạ Tử Nhược đột nhiên tỉnh táo. Cô bất ngờ quay đi, ánh mắt nhìn ga giường trắng tinh bị khuỷu tay anh đè lên tạo thành những nếp nhăn nhỏ.

" Chúng ta bây giờ... được coi là quan hệ gì?". Chần chừ một lát, cô đưa ra câu hỏi.

Đôi môi mềm mại bị thu lại, Hoắc Quý Ân không để tâm xem tiếp tục hôn như thế nào. Ngón tay thon dài của anh lướt qua gò má cô, đầu ngón tay vẽ hình lên đôi môi tuyệt mỹ của cô, cuối cùng dừng trên chiếc cằm thon nhọn, nghiêm nghị nhìn cô.

" Quan hệ của chúng ta là...". Anh thoáng dừng lại, trong tai Hạ Tử Nhược chỉ còn lại tiếng nhịp tim mình tăng tốc. Cô không cách nào kiềm chế khát vọng khó mở lời nằm sâu trong tim.

Đúng lúc này, Hoắc Quý Ân lại cười như không cười, tiếp tục nói: " Quan hệ giữa chúng ta là ông chủ với nhân viên".

Đây là lời cô từng nói, bây giờ anh nhất định trả lại cho cô.

Hạ Tử Nhược giật mình, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trong ánh sáng không tỏ không mờ, cô ngây người nhìn anh. Nhưng chỉ sửng sốt giây lát, cô liền kịp phản ứng - rõ ràng đã bị người đàn ông này trả thù.

Đúng là một kẻ lưu manh có thù tất báo!

Hạ Tử Nhược giơ tay bóp mạnh cánh tay anh một phát, giọng nói mang theo ý khiêu khích, cùng một chút hờn dỗi chính cô cũng nhận ra: " Hoắc tổng, anh và toàn bộ nhân viên nữ đều như vậy sao?".

Vẻ phiền não trên mặt cô lập tức bị ánh mắt anh thu được, Hoắc Quý Ân cúi đầu liền rút ngắn khoảng cách cuối cùng giữa hai người không còn khe hở. Anh khẽ cọ vào tai cô.

" Không, chỉ mình em thôi". Anh đáp.

Trái tim Hạ Tử Nhược chấn động, không biết vì câu đối thoại giản lược này. Hay do cơn tê dại rõ nét bên vành tai kéo tới. Cô chỉ cảm thấy phảng phất có một dòng điện nho nhỏ, thổi qua cơ thể.

Cảm xúc mềm mại ấm áp bên vành tai nhanh chóng biến mất. Một giây sau, môi Hoắc Quý Ân một lần nữa đặt lên môi cô. Nụ hôn bị thúc ép gián đoạn đã trở lại, mang theo ham muốn chiếm hữu suồng sã hơn so với lúc trước. Môi lưỡi lại từng chút từng chút dây dưa khắp nơi, hút lấy, giữa răng môi thấp thoáng tiếng "chụt chụt", như móng vuốt của con mèo nhỏ cào lên dây thần kinh mẫn cảm của Hạ Tử Nhược.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Hoắc Quý Ân buông lỏng khuỷu tay đang chống trên giường, bao phủ hoàn toàn cơ thể cô. Anh giữ hai tay cô, gần như nuốt hết môi lưỡi cô. Trong ánh sáng yếu ớt, màu mắt anh càng thêm sẫm. Rõ ràng chỉ là một nụ hôn, nhưng giống như hòa hợp, quấn quýt thành một thể. Áo khoác trên người chưa cởi bỏ, hơi ấm trong phòng hết sức dồi dào, Hạ Tử Nhược cảm thấy toàn thân như muốn thiêu cháy, hô hấp trở nên đứt quãng.

Như cảm nhận được sự nóng bỏng của cô, hoặc do nóng hơn cô, đôi môi Hoắc Quý Ân không thu lại, bàn tay lần lượt cởi bỏ quần áo cô. Bàn tay anh nóng hổi, không một chút lạnh, nhưng Hạ Tử Nhược vẫn không tự chủ được thoáng run rẩy. Trên người chỉ còn lại chiếc áo len hơi mỏng, cô bắt đầu cảm nhận được sự căng thẳng chưa từng có, toàn thân căng cứng không thành hình.
Bình Luận (0)
Comment