Ai Nói Tôi Không Biết Yêu

Chương 6

Anh chỉ điềm tĩnh và nói: “ Cô ngồi xuống cùng tôi, tôi không có thói quen ăn cơm một mình”.

“ …”. Vẻ mặt Hạ Tử Nhược vừa tức giận vừa buồn cười.

Nhưng tay cô vẫn bị tên đại ma đầu nắm chặt, không rút ra được, bỏ mặc không xong. Trong khoảnh khắc ngắn ngủn ấy, cô nghĩ tới rất nhiều phương pháp khiến anh phải buông móng vuốt. Ví dụ như cầm chiếc ly chân dài, hắt rượu vang lên mặt anh. Hay hét lên một tiếng thật to: “ Đồ lưu manh”. Nhưng cuối cùng, từng việc từng việc một đều bị cô gạt bỏ.

Nơi đây là S, là nơi cô làm việc, trên người cô còn mặc đồng phục nhân viên, cô không có đủ khả năng để từ bỏ. Người đàn ông kia thực sự rất thâm hiểm, lại chọn một nơi như thế này để đàm phán cùng cô, cô im lặng oán thầm.

Hoắc Quý Ân dù bận rộn vẫn tỏ ra ung dung khi thấy gương mặt cô đỏ lên vì tức giận. Cho đến khi cô cương quyết ngồi xuống lần nữa, anh mới buông tay ra.

Hạ Tử Nhược không có cảm giác ngon miệng, đành chống cằm nhìn anh ăn. Đúng hơn là nhìn chằm chằm vào những chiếc đĩa anh đang ăn, hy vọng đồ ăn vơi với tốc độ càng nhanh càng tốt. Nhưng Hoắc Quý Ân vẫn ăn uống vô cùng tao nhã, không nhanh không chậm, ngay cả nhai nuốt cũng không phát tiếng vang, có vẻ như thực sự thích thú hưởng thụ đồ ăn.

Ăn được một nửa, anh đột nhiên nhíu mày, dừng động tác: “ Quản lý Hạ, cô đi lấy cho tôi bảng khiếu nại khách hàng”.

Người này không phải muốn khiển trách cô đấy chứ?

Thần kinh của Hạ Tử Nhược vừa được nới lỏng bỗng chốc căng thẳng, trong đầu nhớ xem mình có thất lễ với vị khách quý kia không, ngoài miệng đã hỏi han theo phản xạ có điều kiện:“ Anh muốn khiếu nại tôi?”.

“ Đầu bếp”. Hoắc Quý Ân đáp.

Cuộc đối thoại thuộc phạm trù công việc, cô gác bỏ bực tức mà tỏ ra quan tâm: “ Đồ ăn không hợp với khẩu vị của anh à?”.

“ Là không hợp với khẩu vị của cô”. Anh chỉ vào món tôm hùm nướng kiểu Pháp chưa hề động đũa để trước mặt Hạ Tử Nhược: “ Đồ ăn do cô gọi, nếu cô không ăn, chỉ có thể chứng minh tay nghề của đầu bếp không tốt”.

“…”. Cô cam chịu số phận cầm lấy chiếc dĩa, dự tính nếu tối nay cô không ăn hết chiếc đĩa đó, đầu bếp sẽ bị chôn sống.

Nhà hàng S mở đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên có một vị khách mời nhân viên cùng ăn cơm, nhất là vị khách này có thân phận tôn quý, tướng mạo bất phàm. Đừng nói đến nhân viên phục vụ khi đi qua không quên liếc nhìn về phía Hạ Tử Nhược bằng ánh mắt ý vị thâm trường, đến cả đám người trong nhà bếp cũng không kiềm chế được mà lén lút chuồn ra xem náo nhiệt.

Giám đốc Mã không thể vắng mặt, ông ta đi đến hàn huyên vài câu cùng Hoắc Quý Ân: “ Hoắc tổng, ngài có vừa lòng với bữa tối không ạ?”.

Hoắc Quý Ân đơn giản vuốt cằm: “ Đồ ăn và phục vụ không tồi”.

“ Sau này mong ngài chiếu cố nhiều hơn”. Giám đốc Mã ngày thường hay trách mắng nhân viên, nhưng cư xử với khách hàng lại không giống thế, ông ta khúm núm đưa cho Hoắc Quý Ân một chiếc thẻ, tươi cười nói: “ Đây là thẻ VIP của nhà hàng S, hoan nghênh ngài đến thường xuyên”.

“ Cảm ơn”.

Hạ Tử Nhược không biết nên nói gì, nếu đại ma đầu thường xuyên lui tới, có phải cô nên lo lắng đổi việc? Nói xấu chung quy vẫn là nói xấu, cô vẫn còn việc chính chưa làm kia kìa.

“ Hoắc tổng, cảm ơn bữa tối của anh”. Nói xong, cô thành thạo đưa tờ hóa đơn tới trước mặt Hoắc Quý Ân: “ Chi phí của anh tổng cộng hết bốn ngàn hai trăm tệ. Quét thẻ, hay trả tiền mặt ạ?”.

Một bữa tối tiêu tốn hơn nửa tháng lương của Hạ Tử Nhược, đối với Hoắc Quý Ân mà nói, chính là chín trâu mất một sợi lông – chẳng đáng kể gì. Anh dùng thẻ tín dụng để trả tiền, sau đó còn hào phóng rút trong ví da ra một nghìn tiền mặt kẹp vào tờ hóa đơn: “ Quản lý Hạ, đây là tiền boa của cô”.

Hạ Tử Nhược khẽ ngơ ngác.

Người đàn ông này thích dùng tiền để chặn miệng cô?

… Đủ rồi đấy.

Cô hỏi: “ Anh coi tôi là khách của anh hay vẫn là nhân viên phục vụ?”.

Nét mặt nghiêm túc của cô gái, rơi vào mắt Hoắc Quý Ân khiến anh bỗng nhiên mỉm cười, một nụ cười hờ hững: “ Là tôi quên, tối nay cô là khách của tôi”.

Khi Hạ Tử Nhược đang không chắc chắn có phải mình đã nhìn thấy môi anh cong lên thành một nụ cười rất đẹp hay không thì Hoắc Quý Ân đã thu lại tiền boa, đứng dậy rời đi.

Anh vừa bước ra khỏi cánh cửa xoay của nhà hàng, Khương Bình đã đứng chờ đằng sau.

Khương Bình thay anh kéo cửa sau xe, hỏi: “ Đưa ngài về Lệ Cảnh Loan ạ?”.

“ Ừ ”.

Bóng đêm dần dày đặc, qua giờ cao điểm, dòng xe cộ trên đường thưa thớt, chiếc Bentley màu đen chạy một mạch, hướng khu biệt thự thành tây chạy tới.

Hoắc Quý Ân khép hờ mắt suy nghĩ, quay đầu nhìn cảnh đêm xẹt qua ngoài cửa sổ, thần thái chuyên chú lãnh đạm. Điều này khiến Khương Bình cảm thấy lúng túng, bình thường Hoắc tổng ở trên xe không phải xem văn kiện thì chợp mắt giây lát, hiếm khi thấy ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ như bây giờ.

“ Cuộc nói chuyện giữa ngài và quản lý Hạ vừa rồi không được thuận lợi sao?”. Khương Bình thân thiết hỏi. Anh ta đã một lần được lĩnh giáo tính cách quật cường của Hạ Tử Nhược, rất sợ Hoắc tổng đã bị cô gái ấy chọc tức.

“ Không, rất thuận lợi”.

“ Vậy ngài…?”.

“ Tôi đang suy nghĩ…”. Hoắc Quý Ân đặt tay lên gối, gõ nhẹ theo tiết tấu, giống như có chút đăm chiêu, lại như tâm huyết dâng tràn: “ Rốt cuộc, quản lý Hạ đã từng yêu chưa?”.

Khóe miệng Khương Bình giật mạnh, anh ta đột nhiên không hiểu mạch suy nghĩ của ông chủ: “ Hay là tôi điều tra giúp ngài?”.

“ Không cần”. Hoắc Quý Ân phục hồi tinh thần, có một số vấn đề anh không nên quan tâm.

Bất động sản trên danh nghĩa Hoắc Quý Ân có ở vài nơi nhưng anh vẫn ở Lệ Cảnh Loan.

Hồi đó, ngôi biệt thự ba tầng biệt lập này được anh mua lại đầu tiên. Bởi vì lúc ấy, chủ nhà vội vã bán tháo, cho nên giá cả thấp hơn thị trường. Nhưng anh nhìn trúng nơi đây không phải xuất phát từ lý do đầu tư mà bởi vì mặt sau của căn biệt thự là rừng núi. Mỗi mùa thu, cây phong trên núi sẽ nở rộ một màu đỏ sẫm hơn lửa. Tuy Hoắc Quý Ân không thích màu sáng, nhưng đối với màu đỏ ấy lại có chút thích thú.

Ngôi biệt thự mang phong cách châu Âu đơn giản. Tất nhiên, cách dùng từ “ đơn giản” là đối với Hoắc Quý Ân, còn với người khác lại chính là xa hoa. Chiếc Bentley chậm rãi tiến vào chiếc cổng sắt lớn chạm khắc, dừng ở sân trước viện đình.

Hoắc Quý Ân vừa bước ra khỏi xe, thím Lưu liền chạy tới đón: “ Hoắc tiên sinh đã về”.

“ Vâng, giáo sư Liễu đi rồi sao?”. Anh nới lỏng cà vạt.

Thím Lưu khom lưng, giúp anh lấy đôi dép lê ở tủ giày ra, đặt bên chân: “ Giáo sư Liễu đi được một lúc rồi. Ông ấy nói, việc vẽ tranh của Hoắc tiểu thư gần đây tiến bộ rất nhiều”.

Giáo sư Lưu là một họa sĩ bậc thầy, trước kia Hoắc Quý Ân dùng không ít quan hệ mới khiến ông ta thay đổi đem đam mê mỹ thuật thu nhận em gái anh làm đệ tử. Nhưng lúc này, Hoắc Quý Ân đối với chuyện đó không cảm thấy hứng thú, anh hướng về phía thím Lưu gật gật đầu, thay dép lê đi vào phòng khách.

Đèn phòng khách sáng trưng, Hoắc Đình Đình ngồi xếp bằng trên chiếc thảm lông cừu Ba Tư, tựa sô pha, trong tay ôm chiếc bàn vẽ. Không biết do cô vùi đầu chăm chú vẽ tranh, hay cho chiếc điện thoại áp bên tai, ngay cả anh trai về cũng không phát hiện ra.

Hoắc Quý Ân nheo mắt liếc nhìn cô, mặt không lộ vẻ hờn giận: “ Sao em không vào phòng tranh để vẽ?”.

Đột nhiên nghe thấy tiếng nói truyền đến dọa Hoắc Đình Đình nhảy dựng lên, cô giống như một con thỏ sợ hãi, ném bàn vẽ trong tay lên chiếc bàn trà “ loảng xoảng”, rồi che bức tranh gốc lộn xộn lại. Bấy giờ cô mới buông ống nghe xuống, ngửa đầu nhìn Hoắc Quý Ân cười hì hì: “ Bệnh nghiện sạch sẽ của anh lại tái phát”.

Nhưng cuối cùng động tác của cô vẫn bị chậm, Hoắc Quý Ân vẫn thấy được hình ảnh người được phác họa lộ ra trên bàn trà, sắc mặt u ám: “ Em lại lên cơn bệnh si mê đấy à?”.

Lập tức bị vạch trần, Hoắc Đình Đình dứt khoát nói thẳng: “ Anh quản em chặt vậy, không được gặp Hạ Tử Bằng, đến vẽ anh ấy cũng không cho. Hơn nữa, đây là bài tập của em, cuối tuần phải nộp cho giáo sư Liễu rồi”. Nói xong cô liền nghiêm mặt, vươn cổ, bày ra tư thế đối đầu với Hoắc Quý Ân.

Kể từ khi bị anh trai phát hiện cô và Hạ Tử Bằng hẹn hò, hai anh em không có một ngày bình yên, không ba thì lại năm ngày đối đầu gay gắt một lần.

Nhưng hôm nay bầu không khí có điểm không giống thế.

Hoắc Quý Ân dễ dàng tha thứ việc cô náo loạn, chỉ buông một câu: “ Xem ra em cũng có tiền đồ”.

Chiến hỏa không phải bắt đầu phẳng lặng đấy chứ? Vẻ mặt Hoắc Đình Đình bối rối, mở to mắt, hỏi: “ Anh, anh đã thông suốt? Không phản đối chúng em kết giao nữa à?”.

“ Em suy nghĩ nhiều quá đấy”. Anh chỉ cho cô một tháng mà thôi.

Hoắc Đình Đình hiển nhiên không nhận ra ý nghĩa sâu xa của câu nói đó, lại càng không hiểu tâm tư của anh trai, nhưng không chiến tranh là tốt rồi. Cô nhếch miệng cười để lộ hai lúm đồng tiền: “ Hi hi, em đã nghĩ rất nhiều. Em cũng muốn anh nhanh chóng tìm bạn gái. Đến lúc đó em sẽ là cố vấn tình yêu cho anh”.

“ Em tự quản chuyện của mình đi, anh không cần”. Hoắc Quý Ân mặt không chút thay đổi, nói xong liền xoay người lên lầu”.

Hoắc Đình Đình thấy thế nhảy trên thảm, vươn cổ, hướng về phía bóng dáng cao lớn trên chiếc cầu thang xoay tròn hô to: “ Hay để em giới thiệu cho anh mấy cô bạn học nhé?”.

Em gái học đại học năm hai ít hơn anh mười tuổi, bạn học của cô…. quá non đi. Hoắc Quý Ân không quay đầu lại, tung một câu: “ Có đứa em gái như em, anh chịu đủ rồi”.

“ Được rồi, em biết anh thích con gái có hương vị và thông minh”. Hoắc Đình Đình lẩm bẩm nhún vai.

Một câu trêu chọc vô thưởng vô phạt, nhẹ hơn gió, khẽ khàng tiến vào tai Hoắc Quý Ân, màng nhĩ anh hơi rung động. Bước chân anh vô thức dừng lại.

Người con gái có hương vị…

Anh nhớ tới một đôi mắt.

Một đôi mắt trong veo lạnh lùng, tươi sáng, trầm tĩnh, một đôi mắt khiến anh không diễn tả nổi.
Bình Luận (0)
Comment