Mùa đông ở thành phố A ngày càng lạnh lẽo, bầu trời vẫn còn chút âm u, sương mù dày đặc, một vài tia nắng yếu ớt.
Mấy ngày nay, Tùy An Nhiên bị cảm nên chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm. Thông thường cũng là vì tác dụng phụ của thuốc cảm, nên cô mới có được giấc ngủ ngon. Nhưng cứ đến nửa đêm thì lại tỉnh giấc, sau đó rất khó có thể ngủ lại.
Tùy An Nhiên ôm chăn ngồi dậy, đưa tay tắt đi báo thức, cô cứ ngồi như vậy một lúc lâu, mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa, tiếng mưa rơi tí tách vang lên trong khoảng không yên tĩnh.
Cô lười biếng không muốn rời giường, đưa tay cầm lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, mở weibo ra.
Tài khoản "Tùy ngộ an nhiên" này của cô cũng không có quá nhiều người theo dõi, vào lúc rạng sáng như thế này, chính là thời gian người người đang tiến vào mộng đẹp, đương nhiên không có ai như cô nửa đêm không ngủ bò dậy lướt weibo giết thời gian.
Tất cả các dòng trạng thái trên weibo đều dừng lại trước hai giờ sáng, cô chỉ mới lướt một chút là đã đọc hết.
Dừng một lúc, cô vào trang weibo của Thời Ngộ dạo một vòng.
Bài đăng của anh vẫn dừng lại vào mấy ngày trước, chính là vào hôm anh gửi tin nhắn riêng cho cô, sau đó thì không có tin tức nào mới nữa.
Tùy An Nhiên thỉnh thoảng lại vào xem trạng thái hoạt động của anh, và nó luôn trong tình trạng offline.
Ngày hôm trước, trong tin nhắn riêng của cô xuất hiện bài chia sẻ của anh về dự báo thời tiết liên quan đến đợt không khí lạnh đang tiến vào thành phố, nhưng sau khi cô nhắn lại "Cám ơn" lại không thấy anh đáp lại.
Cô nghĩ có lẽ anh chỉ tùy tiện chia sẻ mà thôi.
Bên ngoài mưa vẫn đang rơi, Tùy An Nhiên ngồi trên giường ôm chăn nghe tiếng mưa rơi rả rích như có như không, cô lần nữa cầm điện thoại lên, phát một dòng trạng thái.
Tùy ngộ an nhiên: Bên ngoài mưa rồi sao.... Hình như tôi nghe thấy tiếng mưa rơi rồi.
Sau khi đăng xong, cô lại thấy có chút nhàm chán, đặt điện thoại sang một bên rồi buồn bực chui vào trong chăn.
Thế nên, khi Tùy An Nhiên nghe thấy tiếng "Đinh" quen thuộc vang lên, người cô giật bắn lên.
Cô lấy điện thoại từ trong chăn ra, thấy phần thông báo hiện lên cô có một bình luận chưa đọc.
Tùy An Nhiên chợt phát hiện bản thân có chút hưng phấn, cô mong chờ người bình luận sẽ là... anh.
Nhưng nghĩ lại, cảm giác loại ý nghĩ này của mình thật bệnh hoạn.
Rốt cuộc cô vẫn nhấn vào.
Thời Ngộ: Mưa rồi.
Tuy chỉ vẻn vẹn hai chữ thôi, nhưng vì người bình luận là anh, nên hết thảy đều trở nên khác biệt.
Tùy An Nhiên hô hấp có chút khẩn trương, cảm thấy nơi cổ họng hơi ngứa, khẽ ho khan vài tiếng mới thấy thoải mái hơn, cô lập tức trả lời bình luận: "Nam thần, anh ngủ không được à? Hay là đã ngủ dậy rồi?"
"Xử lý công việc, thêm hôm nay nữa là đã hai ngày tôi không nghỉ ngơi rồi."
Hai ngày không nghỉ ngơi?
Vậy là, công ty rất bận? Khó trách anh không có thời gian lên weibo.
Tùy An Nhiên lưỡng lự hồi lâu mới trả lời: "Nam thần, bận rộn cách mấy thì anh cũng nên nghỉ ngơi đầy đủ."
Gửi xong, cô mới chú ý đến trạng thái hoạt động của anh, vẫn luôn trong trạng thái "Offline", cho nên không phải là anh không có ở đây, mà là anh đang ẩn đi tài khoản của mình.
Nhưng lần này, hình như anh thật sự không ở đây rồi.
Bình luận của cô gửi đi đã lâu, nhưng vẫn không nhận được phản hồi từ anh.
Trong lúc chờ đợi, Tùy An Nhiên dần dần cảm thấy buồn ngủ, bất giác cô đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Không biết có phải khi ngủ chập chờn không ngon giấc đều như vậy hay không, trong đầu cô luôn hiện lên những hình ảnh hỗn loạn, rất rõ ràng, nhưng lại như thực như mơ.
Những ký ức mơ hồ lúc bé, tiếng nói dịu dàng ôn nhu của mẹ, tiếng cười thoải mái của bố, thời thơ ấu ấm áp và hạnh phúc của cô, mang theo chút ẩm ướt của vùng sông nước Giang Nam, tựa như từng giọt nước len lỏi vào sâu trong giấc mơ.
Về sau, cô dần dần trưởng thành, hình ảnh ấm áp bỗng chốc bị tiếng tranh cãi của bố mẹ xé toạc.
Mí mắt Tùy An Nhiên run lên, giãy dụa như muốn tỉnh lại, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được cảm giác mỏi mệt, làm thế nào cũng không mở mắt ra được.
Đó là quãng thời gian tối tăm nhất của cuộc đời cô, thành tích học tập không ổn định, liên tục rơi hạng. Bởi vì khi ấy cô thường xuyên đi chung với Giang Mạc Thừa, nên bị chủ nhiệm lớp gắn mác yêu sớm. Cũng vì lý do đó, hình ảnh ân ái mà bố mẹ cô luôn diễn trước mặt cô cuối cùng cũng bị xé rách, và cuộc sống vẫn luôn ấm áp hạnh phúc của cô rốt cuộc cũng đã đến lúc hạ màn.
Những trận cãi vã không ngừng, đối chọi gay gắt, thương tổn lẫn nhau tiếp diễn hết ngày này qua ngày khác.
Nếu như chưa từng trải qua thì sẽ không hiểu được cảm giác tuyệt vọng cùng cực, tình yêu mà bạn vẫn cho rằng sẽ đi đến cuối đời cứ thế vỡ vụn trước mắt bạn, và hai người luôn thương yêu lẫn nhau lại công kích nhau như thù địch.
Ở trường, cô bị mọi người bàn tán. Về nhà, lại phải đối mặt với một đống hỗn loạn. Thậm chí, thân là mối liên hệ duy nhất giữa hai người, cô buộc phải trở thành người hòa giải và khuyên ngăn họ.
Nhưng cô một chút cũng không vui vẻ. Không có ai sẽ hy vọng gia đình của mình tan vỡ cả, nhưng trong một trận cãi vả của hai người họ, cuối cùng cô cũng nhịn không được mà ném đầy đồ trên sàn nhà, lạnh nhạt nói với bố: "Hai người, ly hôn đi."
Đã rất lâu cô không còn nghĩ đến những chuyện trước đây nữa rồi, nhưng hôm nay khi nhớ lại nó trong giấc mơ, vẫn cảm thấy đau thấu tim.
Ký ức kịch liệt như vậy bỗng chốc như cuộn băng tua đến người thiếu niên xuất hiện ngoài ý muốn kia, trong nháy mắt tất cả liền trở nên dịu dàng lại.
Lần gặp gỡ đó đã làm dịu hết thảy ký ức cả đời này của Tùy An Nhiên.
Ngôi chùa cổ kính, tiếng niệm kinh, người thiếu niên tuấn tú, bước lên những bậc thang...
Anh ghé mắt nhìn sang, con ngươi đen nhánh, mang theo ánh sáng, nụ cười treo trên môi, tất cả đều như một bức tranh thủy mặc, mà anh chính là người từ bức tranh bước ra.
Kinh động đến không gian và thời gian.
******
Nhờ vào đồng hồ sinh học của bản thân, mặc dù cô lần nữa chìm vào giấc ngủ, nhưng đến thời gian rời giường thường ngày, cô vẫn thức dậy đúng giờ.
Tay trái cầm chặt điện thoại, tay phải lôi kéo góc chăn, vẫn là tư thế trước khi cô ngủ. Nhưng, trên mặt... lại có cảm giác ươn ướt.
Tùy An Nhiên đưa tay lên sờ, chợt phát hiện bản thân mình đã khóc, dấu vết nước mắt vẫn còn đó, lại thêm hệ thống sưởi hơi khô hanh, nên mặt cô căng đến khó chịu.
Chỉ là một giấc mơ thôi mà cô cũng khóc thành như vậy....
Đợi đến khi tỉnh táo hẳn, Tùy An Nhiên nhìn về phía điện thoại ------- Vẫn như cũ không có chút tin tức gì.
Không biết có phải vì giấc mơ đó hay không, mà Tùy An Nhiên luôn có cảm giác cả người rệu rã, không nhấc nổi tinh thần, đến cả truyền đạt chỉ thị cho cấp dưới cũng mắc phải sai lầm.
Tình trạng này kéo dài đến buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, cô rót một cốc nước ấm để uống thuốc, vừa chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát thì nhận được điện thoại từ phía lễ tân.
"Quản lý Tùy, anh Ôn Cảnh Phạm vừa đặt trước năm phòng đôi bên khách sạn chúng ta, ba giờ chiều nay sẽ đến nhận phòng."
"Năm phòng? Anh ấy có yêu cầu gì khác hay không?" Tùy An Nhiên khẽ nhíu mày.
"Dạ có." Trương Mễ dừng chốc lát rồi nói: "Năm căn phòng đều phải ở cùng một tầng và nằm cạnh nhau. Anh Ôn dặn dò là chuẩn bị cho công việc."
Tùy An Nhiên nhớ lại bình luận của anh trên weibo, trong lòng có chút chua xót.
Mặc dù cô không biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng dựa vào những thông tin trên, cô nghĩ có lẽ anh đang gặp phải một số vấn đề phiền toái.
Trương Mễ đợi một lúc vẫn không thấy cô trả lời, đành lên tiếng nhắc nhở: "Quản lý Tùy, chị thấy sao ạ?"
Tùy An Nhiên hít sâu một hơi, xốc lại tinh thần: "Tạm thời giữ lại năm căn phòng ở tầng 6, chiều nay đợi anh Ôn đến chị sẽ đích thân dẫn anh ấy đi xem."
"Vâng ạ." Trương Mễ có chút do dự: "Quản lý Tùy, lúc anh Ôn gọi đến, câu đầu tiên anh ấy hỏi chính là "Hôm nay có phải chị trực ca không"."
Tùy An Nhiên ngẩn ra, đưa mắt nhìn về màn mưa vô tận ngoài cửa sổ, trong lòng chợt nóng lên.
******
Ba giờ.
Chiếc đồng hồ treo tường phía sau bàn lễ tân, vừa vặn chỉ đến số mười hai, một chiếc xe bảy chỗ chậm rãi dừng lại trước cửa khách sạn.
Cửa xe mở ra, người trên xe lục tục đi xuống.
Tùy An Nhiên ngẩng đầu nhìn sang-----------
Nhìn thấy một người đàn ông đang cất bước đến trước cửa xe, có lẽ anh ta đang báo cáo vấn đề nào đó, khẽ nghiêng người. Từ góc độ của Tùy An Nhiên nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy một góc ống quần của anh ta.
Tùy An Nhiên mơ hồ nhận thấy được gì đó, bước ra ngoài, đợi đến khi chỉ còn cách cánh cửa tự động một khoảng, người trong xe cuối cùng đã bước xuống.
Ôn Cảnh Phạm nét mặt lạnh lùng, trong nhóm tám người nam nữ trẻ trung, anh là người có vóc dáng cao nhất, dáng người thon dài, đến cả vẻ ngoài cũng đặc biệt bắt mắt.
Anh mặc một bộ vest màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác len dáng dài.
Anh đang chỉnh lại cổ tay áo, ngón tay thon dài, đặt trên cổ tay áo màu trắng càng tôn lên màu da trắng nõn. Hàng lông mi rũ xuống, vẻ mặt nghiêm túc, chuyên chú.
Tính cách lạnh lùng này của anh đúng là trước sau như một.
Tùy An Nhiên khẽ cong môi, nhưng không dám cười quá lộ liễu.
Có lẽ Ôn Cảnh Phạm đã nhận thấy cái nhìn chăm chú của cô, sau khi chỉnh sửa tay áo xong liền ngẩng đầu nhìn về phía này. Đôi mắt đen nhánh trong suốt, vài tia nắng rơi xuống càng làm cho gương mặt anh trở nên tuấn tú.
Nhưng thoạt nhìn tâm trạng của anh hình như không được tốt lắm, trên mặt phủ kín một tầng sương lạnh, cả người đều tản ra khí thế lạnh lẽo, không người nào dám đến gần.
Tùy An Nhiên đứng phía sau một lọ hoa to được làm từ sứ Thanh Hoa, vị trí cô đứng vừa vặn được lọ hoa che lại, nhờ đó cô có thể thoải mái quan sát những người đang đứng ngoài cửa mà không sợ bị họ phát hiện.
Hiển nhiên Ôn Cảnh Phạm cũng không phát hiện ra cô, rất nhanh liền dời tầm mắt đi.
Chiếc xe bảy chỗ chậm rãi rời đi, Ôn Cảnh Phạm quay người ra sau, đưa lưng về phía Tùy An Nhiên, nên cô không biết anh đang làm gì. Nhưng trông thấy đám thanh niên kia đồng loạt gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, cô đoán hẳn là anh đang phân phó công việc cho họ.
Tùy An Nhiên chỉnh trang lại quần áo, bước ra ngoài.
Ngay khi cô bước đến gần, Ôn Cảnh Phạm đã xoay người lại, vẻ mặt bình tĩnh như đã sớm trông thấy cô.
Tùy An Nhiên nghĩ đến câu nói trước khi cúp máy của Trương Mễ... Giờ phút này lại nhìn thấy anh ở ngay trước mặt, gương mặt điển trai khiến con tim cô lại một lần nữa loạn nhịp.
Đợi khi cô nhìn lên lần nữa, Ôn Cảnh Phạm đã đứng trước cánh cửa tự động, cứ như vậy nhìn cô, đáy mắt đong đầy ý cười.