Ai Nói Tôi Không Yêu Em

Chương 31

Còn phía bên này, sau khi Lục Dập Phương yên lặng cầu nguyện cho Tùy An Nhiên, mới ậm ờ hỏi Ôn Cảnh Phạm đang yên lặng ăn cơm: "Cậu chuẩn bị trở về tóm người à?"

"Chuyến bay tối nay." Ôn Cảnh Phạm bỏ đũa xuống, cầm cốc giấy lên uống một ngụm hồng trà, anh nhìn Lục Dập Phương qua làn khói trắng lượn lờ: "Còn nửa tháng nữa là năm mới rồi, cậu lại định không về nhà sao?"

Lục Dập Phương khẽ hừ một tiếng, thờ ơ đáp lại: "Tôi về đó làm gì?" Với người đã có công việc ổn định và độc thân như họ, năm mới trở về nhà chẳng khác nào chấp nhận những buổi xem mắt vô tận.

Vì Lục Dập Phương làm trong ngành giải trí, nên nhà họ Lục luôn lo sợ anh nhất thời nghĩ không thông mà thích ngôi sao nữ nào đó, chỉ cần anh về nhà và ở đó quá hai ngày thì ngay lập tức ngày thứ ba sẽ bị người trong nhà dùng "hôn nhân đại sự" để công chiếm.

"Vậy còn cậu, ông cụ nhà cậu vừa cố chấp vừa cổ hủ, nếu như Tùy An Nhiên không vừa mắt của ông ấy thì chuyện của hai người sẽ xem như đi toi."

Ôn Cảnh Phạm uống trà, gương mặt bị làn khói che mất, không thể nhìn rõ nét mặt của cậu ta. Cho đến khi Lục Dập Phương cảm thấy cậu ta sẽ không trả lời mình thì anh mới chậm rãi lên tiếng: "Cậu nói đúng, cho nên tôi cần chút thời gian. Trước khi ở bên cạnh cô ấy, tôi nhất định phải dẹp đi chướng ngại vật là ông nội."

Lục Dập Phương bật cười, không tiếp lời.

Về phần Tùy An Nhiên...

Sau khi nhìn thấy tin nhắn thoại được gửi đến, cô vừa uống cà phê vừa nhấn vào.

Qua điện thoại, giọng nói của Ôn Cảnh Phạm vang lên vô vùng rõ ràng: "Đợi tôi trở về."

Dưới sự kinh ngạc hoảng sợ, cà phê trong miệng chưa kịp nuốt xuống đã khiến cô ho sặc sụa.

Vất vả đợi cho cơn ho qua đi, cô mới đưa tay lên che gương mặt đang nóng bừng lên của mình, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Khi nãy, là ảo giác sao?

Nghĩ như vậy, cô liền nhấn vào nghe lại lần nữa.

Vẫn là giọng nói của anh, trong trẻo nhưng lạnh lùng, lời ít mà ý nhiều.

Cho nên... rốt cuộc anh đã dùng điện thoại của Lục Dập Phương để nói chuyện với cô từ lúc nào vậy!!!

Vừa nghĩ như thế, cô liền nhấn vào màn hình, kéo lên xem lại lịch sử tin nhắn, nhìn hồi lâu vẫn không tìm ra manh mối, nhưng khi ánh mắt cô nhìn thấy tin nhắn cuối cùng mà mình gửi đi... Cô cảm thấy hối hận muốn đứt ruột!

Lần này thì hay rồi.. Mối quan hệ của họ vốn đã trong trạng thái đóng băng, giờ đây lại rơi xuống không phanh rồi.

Cô vẫn còn nhớ nét mặt của anh vào ngày hôm ấy, khi anh nói câu nói đó, khắp người đều toát ra vẻ lạnh lùng, anh đứng ở nơi đó, yên lặng nhìn cô.

Cô không hiểu, cũng nhìn không thấu anh.

Nhưng cô biết rất rõ một điều, mọi khi anh nói chuyện đều là một bộ mặt như vậy, giọng điệu như vậy. Cho dù như thế thì cô vẫn không mảy may hiểu được ý tứ của anh.

Chẳng qua anh chỉ là thuận miệng hỏi, hay là đang thăm dò cô? Nhưng nếu như anh hiểu được tâm ý của cô, vậy thì tại sao không dứt khoát một chút...

Cứ như thế khiến cô muốn lùi cũng chẳng xong, vậy thì cô chỉ còn cách quyết đánh đến cùng.

Trên thế giới này có một thứ tình cảm khiến người khác đặc biệt gượng gạo---- Chính là tình bạn đã trên mức nhưng chưa phải là người yêu.

Vì là bạn bè, nên ai cũng không muốn đánh mất nhau, vì thấp thỏm không biết tâm ý của đối phương, nên vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, mỗi một câu nói đều phải suy nghĩ cả ngày, chỉ lo đi sai một bước sẽ thua cả ván cờ.

Tùy An Nhiên nghĩ mãi liền thấy đầu âm ỷ đau. Trong lúc đang xuất thần, cô đã uống sạch cốc cà phê từ lúc nào chẳng hay. Cô siết chặt chiếc cốc trong tay, ánh mắt dừng lại ở tin nhắn của anh... Trong lòng có chút chờ mong.

Phải chăng... thật sự có thể chạm tay vào?

Đợi mãi vẫn không thấy Lục Dập Phương gửi tin nhắn đến, cô liền tập trung tinh thần, tiếp tục xử lý công việc. Bận xong đợt này là cô có thể tranh thủ trở về thành phố S trước đêm giao thừa để cùng mẹ đón năm mới rồi.

Cô, nên về nhà rồi.

******

10 giờ tối, cô vừa đi tuần tra một vòng khách sạn quay trở về phòng làm việc, ngồi chưa được bao lâu, thì nhận được cuộc gọi từ tổng đài khách sạn.

"Quản lý Tùy, có một vị khách vip đã đặt trước một phòng ở khách sạn chúng ta, đang từ sân bay qua đây, bảo chúng ta thu xếp một phòng thương vụ."

Tùy An Nhiên lật vài trang sổ tay tuyên truyền của khách sạn, đáp lại: "Tầng 12 có một phòng, tôi xuống ngay đây."

Sau khi cúp máy, cô nhìn thời gian, đưa tay lên trán xoa nhẹ, rồi xoay người xuống sảnh.

Vị khách vip đến rất nhanh, Tùy An Nhiên xuống sảnh chưa được bao lâu, thì trước cửa khách sạn đã có 5 chiếc xe xếp hàng dài. Có một người bước xuống từ chiếc xe ở giữa, ông ta đưa tay mở cửa cho người ngồi ở ghế sau.

Tùy An Nhiên bước qua đó, khi đến trước cửa lớn, người đàn ông ngồi ở ghế sau cũng đã bước xuống. Người đó vận một bộ âu phục màu đen, bởi vì đưa lưng về phía cô, nên cô không nhìn được diện mạo của ông ta.

Chỉ có thể thông qua dáng dấp mà suy đoán tuổi tác của người đó, đại khái là một người đàn ông tuổi trung niên, có hơi phát tướng, nhưng may mà vóc dáng cao lớn, nên không ảnh hưởng đến khí chất trên người ông ta.

Trong lúc cô đang phỏng đoán, khi cúi đầu nhìn thấy biển số xe thì nụ cười dịu dàng trên gương mặt bỗng chốc trở nên cứng nhắc, đến cả ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.

Cùng lúc đó, người đàn ông vẫn luôn đưa lưng về phía cô đã xoay người lại. Trước tiên, ánh mắt ông ta dừng ở cửa khách sạn, không biết dặn dò gì với người đi bên cạnh, sau đó mới hướng bên này đi tới.

Tùy An Nhiên tiến lùi không xong, chỉ đành đứng im ở đó nhìn ông ta từng bước đi tới. Cho đến khi bị trưởng nhóm đứng ở phía sau đẩy nhẹ cánh tay thì cô mới tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, đi lên nghênh đón.

"Chào ông, tôi là Tùy An Nhiên - Quản lý đại sảnh của khách sạn Thịnh Viễn, rất vui được đón tiếp ông."

Người đàn ông đang đi chợt khựng lại, cúi đầu nhìn cô một lúc lâu, mới lên tiếng: "Ngẩng đầu lên."

Tùy An Nhiên kiềm nén cảm giác chán ghét trong lòng, ngẩng đầu lên cười với ông ta, đưa tay lên dẫn đường: "Xin hỏi ông muốn làm thủ tục nhận phòng sao? Xin hãy theo tôi sang bên này."

Dứt lời, cũng không để ông ta có cơ hội từ chối, trực tiếp đi thẳng về phía trước.

Trưởng nhóm và nhân viên phục vụ thấy Tùy An Nhiên hơi khác thường, liền đưa mắt nhìn nhau rồi theo lên trước.

Sau khi hoàn tất thủ tục nhận phòng, Tùy An Nhiên dẫn ông ta lên lầu, một đường im lặng đi vào thang máy.

Nhóm trưởng cũng nhận ra bầu không khí bất thường giữa hai người, bèn lên trước làm dịu bầu không khí, giới thiệu các thiết bị trong khách sạn và chức năng của chúng.

Đến tầng 12, Tùy An Nhiên bước ra ngoài, sau khi đưa ông ta đến tận phòng, cô giúp ông ta quẹt thẻ rồi cúi đầu đứng ngay ngắn cạnh cửa: "Đây là phòng của ông, chúc ông có những giây phút vui vẻ ở khách sạn."

Dứt lời, cô bèn đem thẻ phòng trong tay cắm vào ổ cắm thẻ, sau khi vang lên một tiếng "Tít", đèn trong phòng đều sáng lên, cả gian phòng sáng bừng như ban ngày.

Tùy An Nhiên đứng ngoài cửa phòng, sắc mặt trắng bệch. Cô mím môi, khẽ gật đầu: "Không quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa, nếu ông có vấn đề gì khác thì có thể gọi cho chúng tôi."

"An Nhiên." Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói có vài phần bất đắc dĩ: "Con không muốn gặp bố, chẳng lẽ còn muốn không nhận người bố này sao?"

Tùy An Nhiên vừa quay lưng định bước đi bỗng cứng đờ cả người, bởi vì cô đang đối mặt với trưởng nhóm và nhân viên phục vụ nên họ có thể quan sát rõ biểu cảm trên gương mặt cô.

Cô hít sâu một hơi, lúc xoay người lại trên môi liền mang theo một nụ cười mỉm: "Hiện giờ đang là thời gian làm việc, có chuyện gì thì đợi tôi tan việc rồi nói."

Cô vừa dứt lời, sắc mặt của Tùy Kinh Quốc chợt trầm xuống. Cô đan hai tay vào nhau, đặt úp trước bụng, kính cẩn cúi đầu chào. Chuẩn bị rời khỏi thì người quản gia đang đứng cạnh ông ta lên tiếng ngăn lại: "Vậy có thể làm phiền Quản lý Tùy 10 phút cùng chúng tôi đi kiểm tra phòng không?"

******

Tùy An Nhiên ngồi ngay ngắn trên sofa, đối diện cô là bố Tùy, người quản gia lấy cớ muốn ra ngoài hít thở không khí liền đi mất.

Tùy An Nhiên nhìn người bố đã 5 năm không gặp, câu đầu tiên chính là: "Ông làm phiền đến công việc của tôi rồi."

Tùy Kinh Quốc mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được lời nào. Ông đưa tay rót trà cho hai người, mới chậm rãi lên tiếng: "Bố đến thành phố A bàn chuyện làm ăn, tiện thể đến thăm con. Công việc của con, vẫn thuận lợi chứ?"

Tùy An Nhiên cụp mắt, không trả lời ông ta.

"Mẹ của con vẫn khỏe chứ? Bố nghe nói sức khỏe gần đây của bà ấy không được tốt..."

Mí mắt của Tùy An Nhiên khẽ rung lên, đôi tay đan vào nhau cũng vô thức mà run lên, cô ngẩng đầu nhìn ông ta: "Năm ấy, mẹ của tôi bị bệnh ông cũng không phải không biết, mấy năm gần đây bệnh vẫn luôn tái phát. Những chuyện này ông có thể hỏi tôi, nhưng xin ông đừng làm phiền mẹ tôi."

Tâm bệnh khó chữa, bất kể là mẹ Tùy hay là cô đi nữa, đều không thể chịu nổi thêm bất kỳ một cú sốc nào khác nữa.

Nghĩ ngợi, cô lại nói: "Vị kia ở nhà ông vẫn luôn nghe ngóng tình hình của mẹ tôi, phiền ông giúp tôi chuyển lời cho bà ta, không cần phiền bà ta nhọc lòng. Chúng tôi... sẽ không tạo thành uy hiếp gì với bà ấy đâu."

"Con hiểu lầm rồi, dì ấy cũng là thấy bố quan tâm đến hai người nên mới giúp bố đi hỏi thăm chút tin tức thôi..."

"Bây giờ người chung sống với ông là bà ta." Tùy An Nhiên ngắt lời ông, thấy sắc mặt ông có chút khó coi, giọng điệu cô mới dịu đi đôi chút: "Từ lúc người phụ nữ này can thiệp vào mối quan hệ của ông và mẹ, từ lúc hai người ly hôn, từ lúc ông từ bỏ quyền nuôi con, tôi ngỡ rằng ông đã biết trước, ngày chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một cách ôn hòa đã không còn nữa."

Tùy An Nhiên đứng dậy rời đi, lúc đưa tay ra mở cửa, cô hơi dừng lại, nhưng ngay sau đó liền dứt khoát đi khỏi.

Rất nhiều chuyện của năm ấy cô đã không nhớ được bao nhiêu rồi, cô cố ý quên lãng, mẹ cô cố tình trốn tránh, bây giờ cũng chỉ còn cảm nhận được đôi chút cảm xúc khi ấy, có bao nhiêu tuyệt vọng, có bao nhiêu tối tăm mà thôi.

Cô đi dọc theo hành lang khách sạn, ánh đèn nơi đây hơi tối, càng làm cho trái tim cô như ngâm mình trong mùa đông giá rét, từng đợt khí lạnh không ngừng gặm nhấm lấy nó.

Đang xuất thần, điện thoại của cô bỗng vang lên.

Cô nhíu mày nhìn qua, là mẹ Tùy gọi đến. Cùng lúc đó, mí mắt cô giật liên hồi, có một dự cảm chẳng lành xuất hiện, lan tràn một cách nhanh chóng.

Tùy An Nhiên bắt máy, nhưng không phải là giọng nói của mẹ cô.

"Xin chào, cô có phải là con gái của bà An không?"

Tùy An Nhiên cảm thấy tim mình rơi lộp bộp, cô cưỡng ép bản thân giữ bình tĩnh: "Chính là tôi."

"Là thế này, tôi là y tá của bệnh viện Nhân dân thành phố L, bà An bị ngất và ngã xuống do huyết áp cao, dẫn đến chấn thương não nhẹ. Nếu cô là người nhà của bệnh nhân, phiền cô đến đây một chuyến để nộp viện phí..."

Tùy An Nhiên cảm thấy đầu mình "ong" lên một tiếng, đại não như ngừng hoạt động, câu nói của người y tá không ngừng vang vọng trong đầu.

Cô loạng choạng, suýt nữa đã đứng không vững.

Cho đến khi đầu dây bên kia không ngừng hỏi xem cô còn ở đó hay không, cô mới lấy lại ý thức: "Tôi đã biết, tôi sẽ đến ngay đây."

Sau khi cúp máy, cô đưa tay ôm lấy đầu mình, liên tục nhắc nhở bản thân phải trấn tĩnh, một bên tự an ủi mình sẽ không sao đâu, một bên nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết.

Mẹ Tùy đang bị thương, việc chăm sóc cho mẹ đương nhiên không phải là chuyện một hai hôm, nên cô nhất thiết phải xin nghỉ phép để quay trở về. Nhưng bây giờ cô từ thành phố A qua đó, nhanh nhất cũng phải đến ngày mai mới đến được, trước lúc đó, cô cần phải tìm một người đến đó trước để chăm sóc cho mẹ cô.

Vừa nghĩ như vậy, cô liền mở danh bạ điện thoại ra xem, khi cái tên Ôn Cảnh Phạm đập vào mắt, cô chợt khựng lại, cơ hồ trong tiềm thức cô muốn ỷ lại vào anh.

Anh đang ở thành phố S, cách thành phố L rất gần....

Tay cầm điện thoại của cô đang phát run, đầu dây bên kia liên tục báo bận, từng tiếng "Tút tút" không ngừng vang lên.

Lòng cô gấp gáp như bị lửa đốt.

Không có người nhận, không có người nhận, không có người nhận....

Cô nhấn nút tắt, chạy nhanh về phòng làm việc, cố gắng bình tĩnh lại tiếp tục tìm người quen trong danh bạ điện thoại, đến khi nhìn thấy số điện thoại của một người hàng xóm, mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gọi đi.

Đúng thật là càng vào những lúc nóng vội thì sẽ càng loạn.
Bình Luận (0)
Comment