Độ sáng màn hình khá sáng, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt anh. Ánh sáng lạnh lẽo, anh lại mím môi khiến cả khuôn mặt nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều, đôi mắt ấy sâu không thấy đáy.
Thấy cô đứng im ở cửa, Ôn Cảnh Phạm bỗng cảm thấy mắc cười nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, hỏi một cách vô cùng tự nhiên: “Tắm xong rồi sao?”
Bên tay anh đặt một ly trà nóng chỉ còn một nửa, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt. Môi anh như được phủ lên một lớp khói trắng, cảm giác nhìn không được chân thật.
Nhiệt độ trong phòng ấm áp, cô đi chân trần cũng không cảm thấy lạnh. Nghe anh hỏi như vậy, cô cảm giác như anh luôn nhìn mình, bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
Cô thả ống tay áo của áo ngủ xuống, im lặng hồi lâu mới gật đầu nói: “Ừm, vừa tắm xong.”
Cùng lúc đó laptop vang lên âm báo, Ôn Cảnh Phạm liếc mắt nhìn qua, đưa tay kê lại laptop rồi ngồi thẳng người lại. Đồng thời anh đưa tay còn lại vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình nói: “Vậy qua đây ngủ đi.” Giọng nói anh rõ ràng lại có ý nghĩa sâu xa.
Ra giường, chăn mền và bao gối hôm nay dọn dép đã được thay mới. May mà ở nhà anh luôn có đồ dự phòng, chỉ cần thay mới là ổn rồi. Nhưng vào thời khắc này, anh lười biếng tựa lưng vào đầu giường, tư thế ấy, vẻ mặt ấy và cả ngữ điệu đó, dường như đang…mời gọi cô.
Tuỳ An Nhiên không thể không suy nghĩ nhiều, có rất nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô, mỗi một chuyện đều có bóng dáng của anh. Nhưng điều mà cô để ý là, khắp nơi đều là mùi thơm gỗ đàn hương, một mùi hương lâu đời.
Cô cúi đầu nhìn bàn chân của mình, nhìn thấy đôi chân giẫm lên ánh sáng của mình, lúc này cô mới nhớ ra: lúc vào phòng tắm cô quên tháo dép ra, nó đã bị ướt và đang được cô treo ở một góc bên cửa phòng tắm.
Cô nhìn đôi chân trần của mình, khẽ thở dài, ngại ngùng gãi đầu nói: “Trong nhà còn đôi dép nào nữa không anh? Em làm ướt đôi kia mất rồi…”
Ôn Cảnh Phạm dời mắt khỏi màn hình laptop, nhìn đôi bàn chân của cô, hàng lông mày hơi nhíu lại, khó mà phát hiện. Anh lập tức để laptop sang một bên, bước xuống giường.
“Trong tủ đựng giày dép có lẽ có, em mang tạm dép anh đi lên giường đi, anh đi lấy cho em.” Vừa nói anh vừa đi đến trước mặt cô, một tay anh đặt lên eo cô, tay còn lại nắm lấy tay cô, anh nhẹ nhàng nâng cô lên.
Tuỳ An Nhiên bị động bị anh vừa ôm vừa kéo, khi mọi chuyện xong xuôi, chân cô đã giẫm lên chân anh, khoảng cách giữa hai người cũng vì vậy mà thu hẹp lại.
Mùi hương sữa tắm trên người cô đã được thay thế bằng mùi hương thường này của anh, là một mùi hương rất nhẹ nhàng, chỉ cần ngửi qua sẽ không thể nào quên.
Anh cúi đầu nhìn cô, mặt cô đo đỏ, đôi mắt ấy sáng hơn bao giờ hết, giống như một viên ngọc quý đang phát sáng.
Sau khi Tuỳ An Nhiên đứng vững mới ngẩng đầu nhìn anh, vừa ngẩng đầu đã đối mắt với anh, cô ngây người nhưng không lập tức tránh né. Cô đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, ôm lấy anh.
Làm xong động tác này cô mới cảm thấy ngại ngùng. Ngón tay đặt ở phía sau ót anh khẽ động đậy, ngón tay thon dài đó lướt qua da anh, để lại cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Đôi mắt Ôn Cảnh Phạm như có lửa, yết hầu khẽ đảo. Sự giằng co như vậy chỉ xảy ra trong một khoảng khắc, anh nhanh chóng bình tĩnh lại, bàn tay đặt trên eo cô siết chặt hơn một chút.
Khoảng cách đến giường chỉ có mấy bước nhưng hai người lại đi rất chậm. Dù là động tác nhấc chân hay động tác đặt chân xuống đất của anh, cô đều cảm nhận rất rõ ràng, bởi vì cô đang giẫm lên chân anh.
Tuỳ An Nhiên bỗng nhớ đến một câu nói, một lời hứa của nhiều cặp đôi yêu nhau: “Sau này già đi, lúc chân em không thể đi được, anh sẽ là đôi chân* của em.”
*Chỗ này bản gốc để là “cây gậy” nhưng mình thấy không hợp lý lắm nên đã đổi thành “đôi chân”
Cô ngẩng đầu nhìn Ôn Cảnh Phạm, khuôn mặt anh dịu dàng, ngũ quan tinh tế, trong đêm tối ấm áp này càng động lòng người.
Mà anh…sẽ trở thành đôi chân của cô, giống như bây giờ vậy.
Ngoài những lời mà anh nói trên xe vào ngày hôm trước khi nhân giấy kết hôn đó, anh không nói thêm một câu thâm tình nào, nhưng nhất cử nhất động của anh đều khiến cô cảm thấy ấm áp, tinh tế.
Mà những chi tiết nhỏ nhặt này lại từng chút từng chút một, không một tiếng động phá vỡ phòng ngự trong tim người.
Sau khi đặt cô xuống, anh đưa tay cầm lấy ly trà đặt trên tủ đầu giường, chuẩn bị đi đến phòng khách: “Laptop em có thể dùng, anh đi đến bếp pha một ly trà táo đỏ.”
Tuỳ An Nhiên gật đầu, nhấc góc chăn cho chân vào trong. Thấy anh đã đi ra ngoài, cô nhìn quanh một vòng, điện thoại và laptop của cô đều đang sạc ở ngoài.
Thứ duy nhất cô có thể dùng để giải trí lúc này là cái laptop anh vừa dùng khi nãy.
Nghĩ như vậy cô ôm lấy laptop của anh.
Màn hình hiển thị trang weibo của anh: Thời Ngộ.
Mười mấy phút trước, anh đã đăng một trạng thái mới. Vậy nên bây giờ thông báo liên tục hiện lên.
Tuỳ An Nhiên bỏ qua những thông báo ở góc màn hình, đi đến trang của anh nhìn xem trạng thái mới, vừa nhìn qua đã khiến bản thân ngây người.
Thời Ngộ: Cách đây không lâu muốn thoát khỏi FA, hôm nay cuối cùng cũng đã đạt được ý nguyện rồi. Lãnh giấy đăng ký kết hôn, đưa cô ấy về nhà, sau này tôi và Phàm Hi đều được cô ấy chăm sóc rồi. Vô cùng vui vẻ, hôm nay sẽ trở thành một trong những ngày quan trọng nhất của tôi.
Chỉ một đoạn ngắn gọn đơn giản, không có lấy một từ hoa mỹ, thậm chí chỉ có một câu ngắn diễn tả tâm trạng “vô cùng vui vẻ” nhưng vì người viết là Thời Ngộ nên mọi thứ trở nên khác lạ.
Trước giờ anh luôn khiêm tốn, lại thêm tất cả nhận thức của anh ở ngoài đời thực chỉ thông qua giọng nói, vậy nên từng câu từng chữ của anh, trong đầu Tuỳ An Nhiên đều sẽ hiện lên giọng nói của anh khi đọc câu này.
Nếu như là anh nói thì…đoạn khi nãy sẽ phảng phất sự vui vẻ không hề che giấu. Âm cuối uyển chuyển, mỗi một câu nói đều trầm thấp mê hoặc, khiến người ta không thể cưỡng lại.
Có nhiều lúc Tuỳ An Nhiên nghĩ rằng nếu như không biết Thời Ngộ là Ôn Cảnh Phạm, vậy cô sẽ hình dung người đàn ông có giọng nói thu hút như vậy là người như thế nào?
Mặc dù cô đã suy nghĩ về vấn đề này rất nhiều lần nhưng vẫn không thể tưởng tượng ra được, bởi vì Ôn Cảnh Phạm chính là Thời Ngộ, Thời Ngộ chính là Ôn Cảnh Phạm, trong lòng cô, người hoàn hảo nhất, người phù hợp với hình tượng Thời Ngộ nhất chính là Ôn Cảnh Phạm.
Dù cho ở bất cứ điểm nào đi chăng nữa đều vô cùng hoàn hảo.
Ôn Cảnh Phạm pha xong trà liền bưng vào trong phòng, trên tay còn cầm một đôi dép. Thấy cô đang lướt mạng thì đặt tách trà qua một bên.
Tuỳ An Nhiên chỉ tay vào đoạn Weibo khi nãy, vừa cười vừa nói với anh: “Có thể đọc lại đoạn này cho em nghe được không?”
Ôn Cảnh Phạm nhìn theo ngón tay của cô, khẽ nhíu mày, hắng giọng nói. Giọng nói ấy, giống hệt như trong tưởng tượng của cô, trầm thấp dễ nghe, đi thẳng vào lòng người.
Cô đột ngột ngẩng đầu mới phát hiện khi nói anh luôn nhìn cô.
Cô từng nghĩ đến rất nhiều kiểu bắt đầu, 10 phút trước cũng vậy, cô cũng đang suy nghĩ về điều này nhưng cô lại không ngờ được…bản thân sẽ chủ động.
Khoảng cách của hai người rất gần, vậy nên cô chỉ cần ngẩng đầu đã có thể đạt được ước muốn rồi.
Môi của anh hơi lạnh, phảng phất hương thơm nhàn nhạt. Không biết là mùi hương của môi anh hay là mùi hương từ tách trà khi nãy nhưng mùi hương cô ngửi được tràn ngập sự ngọt ngào, vấn vương không thôi.
Tư thế này khiến cô hơi mệt nhưng lại không dám ôm lấy anh. Không cần đợi lâu, anh đã phát hiện và ôm lấy cô. Môi lưỡi quấn quýt, hô hấp của anh cũng dần nóng lên, anh khẽ cắn môi cô, nhìn cô hỏi: “Chuẩn bị xong rồi ư?”
Lúc anh nói những lời này, giọng nói của anh dường như có chút gấp gáp, lại trầm thấp, hơi khàn khàn khiến cô cảm thấy mình như đang giẫm lên những phím đàn, không ngừng rung động.
Môi hai người đang kề cạnh nhau, bởi vì anh mở miệng nói chuyện mà như có như không cọ sát môi cô. Sự tiếp xúc như có như không này càng khiến trái tim ngứa ngáy.
Tuỳ An Nhiên căng thẳng, nuốt nước bọt, cô muốn gật đầu nhưng động tác lại chậm chạp không thay đổi.
Đôi tay bị anh kéo đến trước ngực không kìm được, khẽ run lên, cô chớp mắt, không biết nên diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào.
Cảm xúc lúc này của cô vô cùng phức tạp, cô chưa chuẩn bị sẵn sàng nhưng nếu anh muốn…cũng không phải là không được.
Trong lúc cô đang băn khoăn, dường như anh hiểu được suy nghĩ của cô, ngón tay anh siết chặt lấy tay cô, đan tay vào nhau. Anh chà sát môi cô, cắn một cái rồi lùi về phía sau, khẽ nói với cô: “Hôm nay tạm tha cho em đó.”
Có lẽ là sự tôn trọng của anh dành cho cô đã khiến cô cảm động, cũng có lẽ là bởi vì cô là ngưởi chủ động hôn anh nhưng cuối cùng, lại không thể hoàn thành xong bước cuối cùng này.
Cô khẽ mỉm cười, đôi mắt cong cong, không hề che giấu nụ cười này.
Vốn dĩ Ôn Cảnh Phạm muốn rời đi, lại nhìn thấy nụ cười của cô bèn nắm lấy cằm cô hôn lên môi cô, mãi cho đến khi môi cô đỏ bừng như có lửa anh mới từ từ rời đi.
Ngón tay của anh đang nắm tay cô bất thanh bất động làm ra động tác đo đạc.
Lúc này, Tuỳ An Nhiên mới nhớ đến Phàm Hi, nhìn quanh không thấy bóng dáng của Phàm Hi, bèn quay sang hỏi anh: “Phàm Hi đâu rồi anh?”
Ôn Cảnh Phạm chậm rãi buông tay cô, im lặng hồi lâu mới trả lời: “Sau này nó sẽ không xuất hiện ở đây vào lúc chúng ta nghỉ ngơi nữa.”
…Ý đồ trong đó cũng thật rõ ràng quá đi mất.
Tuỳ An Nhiên giả vờ như không hiểu, “Uhm” một tiếng. Ôn Cảnh Phạm gấp laptop lại, đưa ly trà cho cô: “Uống vài ngụm đi rồi đi ngủ.”
Tuỳ An Nhiên nhận lấy, trà có màu sắc tươi sáng, mùi thơm, ngọt và rất ngon. Cô cầm nó trên tay, uống thêm vài ngụm cho đến khi thấy đáy mới đưa lại cho anh.
Mà cũng lúc đó Lục Tập Phương đang nhàn nhã xem bình luận Weibo.
Bánh bao sữa nhỏ buổi sáng: Chúc mừng Thời Ngộ đã thoát khỏi kiếp độc thân, chúc Thời Ngộ một đời hạnh phúc.
Trà sữa gạo Đài Loan: Shit, nam thần kết hôn rồi, cô gái cướp chồng ta kia, bà đây sống chết với ngươi!
Quả bưởi tươi mát: …Thời Ngộ đại nhân bình thường im hơi lặng tiếng, vừa lên tiếng đã doạ sợ người ta. Có phải qua hai người sẽ có thông báo của Weibo là anh đã lên chức bố không? Đúng lúc có thể tham gia chương trình XXXX!
Cúp hành tinh vũ trụ: Đừng có kết hôn liền gấp gáp giải nghệ! Nếu mà như tôi sẽ đào góc tường đó!
Đã nói sẽ là hạnh nhân của nhau mà: Có cảm giác đau buồn khó nói, đã yêu thích đại nhân 5 năm rồi. Cứ im lặng như vậy mà đã kết hôn rồi, cô gái đó kiếp trước chắc đã cứu cả hành tinh, quá may mắn rồi. Mỗi ngày đều có thể nghe giọng nói của đại nhân, nghe ở 360 góc độ khác nhau…Quan trọng là còn có thể nghe tiếng rên của đại nhân, chết tiệt, não tôi dừng hoạt động luôn rồi. P/s: Tuy là vô cùng ghen tị nhưng mà vẫn chúc mừng đại nhân.
Lục Tập Phương vui vẻ ngồi gặm dưa*, cảm thấy bản thân đang giữ một bí mật có thể hù chết mọi người. Hơn nữa, là một người không thể giấu nổi bí mấy, vào lúc kích động như vậy anh ta làm sao có thể ngồi im không chia sẻ gì cho mọi người biết được cơ chứ…
*gặm dưa: hóng chuyện
Thế là, anh ta lập tức chia sẻ: “Tôi sẽ không nói cho mọi người biết người kết hôn với Thời Ngộ là người lồng tiếng cho nữ chính “Cửu chuyển” đâu.”
Chỉ một câu như vậy thôi đã có thể khiến mọi người như phát điên cả lên.
Đậu đậu tôi là nấm: Vãi lìn, cả hai người đều có giọng nói hay? Mẹ nó, ai chấp nhận nổi chuyện này cơ chứ…
Quả bưởi tươi mát: Ôi vãi! Không cần biết đạo diễn Lục có cố ý tuyên truyền cho “Cửu chuyển” hay không, chỉ vì Thời Ngộ đại nhân mà tôi quyết định đi xem “Cửu chuyển”.
Đã nói sẽ là hạnh nhân của nhau mà: Aaaaaaa, điên mất thôi…
Cả Weibo đang sôi sùng sục vì hai người nào đó không hề hay biết gì, đang say giấc nồng.
Trong đêm tối, tiếng thở đều đặn, giống như bao đêm khác. Chỉ là đêm nay, người trong mộng đã nằm bên cạnh, cùng bạn đi vào những giấc mơ.
Tuỳ An Nhiên thật sự rất mệt nhưng nghĩ đến Ôn Cảnh Phạm đang nằm cạnh cô, là người chồng hôm nay vừa đăng ký kết hôn, từ nay về sau sẽ cùng nhau đi, mỗi một tế bào cơ thể như đang gào thét…không có cách nào ngủ được.
Không biết đã qua bao lâu, Ôn Cảnh Phạm khẽ động đậy, tiếng chuỗi tràng hạt va vào nhau kêu lách cách.
Tuỳ An Nhiên còn chưa đoán được anh sẽ làm gì thì tay của anh đã ôm lấy cô, giữ chặt cô trong vòng tay mình.
“Hửm?” Cô phát ra âm thanh nghi ngờ.
Ôn Cảnh Phạm không trả lời ngay, anh đeo chuỗi tràng hạt vào tay cô, cẩn thận vuốt v e, sau đó năm lây tay cô rồi giải thích: “Năm mà anh gặp em ở chùa Phạm Âm, anh đã xin và khai quang nó. Đây không phải là vật gì quá quý giá nhưng là thứ duy nhất anh có thể nghĩ đến, nó đã theo anh suốt bao nhiêu năm qua, có ý nghĩa rất đặc biệt.”