Mọi thứ đều thuận theo tự nhiên, không có ép buộc, nước chảy thành sông.
Cơ thể anh càng lúc càng nóng, như thể mang theo hơi nước nóng bỏng, áp sát vào da cô, khiến cô cũng nóng theo.
Hơi thở của đôi bên đều như ngọn lửa thiêu đốt nhau, từng tiếng từng tiếng thở giống như tiếng trống, đánh thẳng vào lòng người.
Cơ thể Tuỳ An Nhiên càng lúc càng căng, những ngón tay mảnh khảnh trên vai anh cũng vô thức co lại, những chiếc móng đâm vào da thịt anh.
Cô không biết điều đó và anh đương nhiên cũng không để ý.
Tuỳ An Nhiên ở dưới người anh giảm đi vẻ dịu dàng thường ngày, trong mắt nhuốm màu d.ục vọng giống như anh. Lúc này cô như hoa hồng nở rộ trong đêm tối, cành lá vươn dài, quyến rũ mê người.
Hương thơm của phụ nữ, có lẽ là nói đến người phụ nữ ở thời khắc này. Mỗi tấc da thịt đều toả ra hương thơm, như đang mời gọi, cám dỗ chết người.
Mĩ nhân kế, người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vua vì một nụ cười của người đẹp mà vung tay huỷ cả giang sơn, nhường nước cho người ta.
Vào khoảnh khắc này, Ôn Cảnh Phạm mới hiểu rõ tâm trạng của ông vua trong Phong hoả hí chư hầu*
Phong hoả hí chư hầu là một điển tích kể rằng Bao Tự không thích cười. Để làm nàng cười, nhà vua đã tìm đủ mọi cách chiều chuộng. Khi ấy, quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu cho chư hầu đến cứu. Chu U vương chợt nghĩ ra việc đốt lửa cho chư hầu đến để cho Bao Tự cười. Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật lên tiếng cười khúc khích. Chu U vương thích quá. Đến một thời gian sau, ông lại sai đốt lửa lần nữa và các chư hầu lại bị lừa để Bao Tự có được tiếng cười. Đến khi Thân hầu liên hợp nước Tằng cùng Khuyển Nhung đến, U vương vội đốt lửa gọi chư hầu, song các chư hầu nghĩ đó là màn trêu chọc của U vương nên không đến. Nhà Chu do đó bị bại.
Nếu đổi lại là anh, có lẽ anh cũng cam tâm tình nguyện.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, nuốt trọn những tiếng nức nở của cô. Người anh hơi hạ xuống, đôi mắt sáng như sao, lấp lánh trong đêm tối. Anh tựa vào người cô, không chút do dự, trước khi cô kịp chuẩn bị, anh đã tấn công vào thành, thành công chiếm được đất.
Đêm nay thuộc về anh và cô, một đêm khiến người ta mê đắm, không muốn tỉnh dậy.
- -
Bởi vì Tuỳ An Nhiên đang nghỉ phép ở khách sạn nên thời gian tới cô chuyển lực chú ý qua việc lồng tiếng, mỗi ngày trôi qua đều hết sức phong phú.
Năm cũ sắp hết, Ôn Cảnh Phạm cũng bận rộn hơn bao giờ hết. Vốn có thể dành chút thời gian buổi tối xử lý công việc nhưng mấy ngày nay không thể không dậy sớm đích thân đến công ty xử lý.
Vào những lúc như thế, Tuỳ An Nhiên sẽ tự mình đi đến phòng thu âm. Cô đã dần nhập tâm vào nhân vật hơn nên dù không có anh ở bên, cô vẫn có thể hoà nhập một cách nhanh chóng. Hơn nữa, có nhiều cảnh không cần phải hội thoại cùng Ôn Cảnh Phạm, chỉ cần lồng tiếng một mình là được. Dù là dưới tình hình gấp gáp như vậy vẫn có thể để dành cho cô một phòng thu âm riêng, đảm bảo môi trường thu âm yên tĩnh.
Hôm nay sau khi lồng tiếng xong, cô đợi Ôn Cảnh Phạm đón về nhà họ Ôn, Lục Tập Phương cùng đứng đợi với cô. Tuỳ An Nhiên vô tình nhắc đến việc cô cực kỳ đồng ý quay lại cùng mọi người lồng tiếng, không cần thiết phải có đãi ngộ như vậy. Lục Tập Phương do dự một lúc mới nói: “Không phải là đãi ngộ dành cho em mà là của Thời Ngộ.”
Tuỳ An Nhiên không hiểu.
Lục Tập Phương uống một ngụm nước, hắng cổ họng rồi mời nói: “Tuy rằng Ôn Cảnh Phạm khiêm tốn nhưng người nhận ra anh ấy cũng không phải ít. Chuyện đăng ký kết hôn của hai người gây ra động tĩnh lớn đến như vậy, có rất nhiều người muốn nhìn xem bà xã của Ôn Cảnh Phạm trông như thế nào…”
Tuỳ An Nhiên ngây người một lúc rồi mới bật cười. Tuy cô đã đoán ra được một phần nguyên nhân là như vậy nhưng nghe Lục Tập Phương nói ra cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Không nói đến việc bọn anh là bạn bè, chỉ nói trên góc độ là một đạo diễn và nhà sản xuất của “Cửu chuyển” …hận không thể để em nhanh chóng trở nên nổi tiếng. Không chỉ có thể tạo ra tin tức lớn mà còn có thể tăng lượt tương tác, em xem, em và Thời Ngộ lớn lên đẹp như thế, giọng nói lại hay như thế…nếu thật sự cùng ra mắt, không biết cướp mất bát cơm của bao người đó.”
Tuỳ An Nhiên gật đầu, bình tĩnh nhắc nhở: “Chủ đề lái đi hơi xa rồi…”
“Ha ha…” Lục Tập Phương thu lại vẻ mặt khi nãy, bày ra dáng vẻ tận tình khuyên bảo: “Em phải cố gắng khuyên Thời Ngộ, cơ hội kiếm tiền bày ra trước mắt không thể bỏ qua đâu.”
Tuỳ An Nhiên không còn gì để nói.
Cô càng tiếp xúc với Lục Tập Phương càng phát hiện “linh hồn thật sự” dưới lớp vỏ “đạo diễn thiên tài” có bao nhiêu hài hước.
“Ok, quay là chủ đề chính, nói đến Ôn Cảnh Phạm, cứ nhất quyết phải công bố chuyện kết hôn. Nhưng công bố xong lại để anh thu dọn tàn cuộc, anh không làm thì lại bị uy hiếp. Nếu anh không dành cho cậu ta một phòng thu âm riêng thì cậu ta liền huỷ hợp đồng.” Lục Tập Phương càng nói càng trưng là vẻ mặt như muốn khóc: “An Nhiên em biết không, anh chỉ quan tâm đến giọng của Thời Ngộ…nào có để ý đến chuyện tiền bạc!”
Tuỳ An Nhiên liếc nhìn Ôn Cảnh Phạm đi vào không một tiếng động, khẽ đá lông mày nhưng người trước mặt đang chìm đắm trong vở kịch mình tạo ra không hề tỉnh lại, ngược lại càng hưng phấn hơn: “Anh ấy không thiếu tiền…”
“Anh biết chứ! Không thì không cần phải sống chết phải kéo em vào! Tuy giọng của em cũng hay, cũng phù hợp, cùng với giọng của Thời Ngộ đều là bảo bối trong lòng anh, nhưng dùng người mới nguy hiểm biết bao chứ! Anh kể cho em nghe một bí mật, người cứ nhất quyết phải kéo em vào giọng nữ chính thật ra là Thời Ngộ, cậu ta cứ luôn ra ám hiệu, anh không thể nào làm lơ…” Lục Tập Phương hoàn toàn không biết bản thân sắp gặp nguy, “hức hức” vài tiếng, cả mặt biểu lộ vẻ xem thường: “Đừng thấy tiểu tử Ôn Cảnh Phạm dịu dàng, thật ra là cả một bụng đen tối. Em sớm đã bị cậu ta tính toán rồi…”
“Vậy cậu sớm cũng đã biết, từ lúc bắt đầu tôi cũng đã tính toán cậu.” Ôn Cảnh Phạm mặt không biến sắc vỗ vai Lục Tập Phương, thấy vẻ mặt lúc anh ta quay đầu lại nhìn tràn đầy sợ hãi, giống như gặp phải quỷ, anh cười, giọng nói dịu dàng hơn: “Để mình nghĩ xem, lần này…nên xử lý cậu như thế nào mới được.”
Lục Tập Phương “hì hì” vài tiếng, trực tiếp đưa cô đến trước mặt Ôn Cảnh Phạm: “Không cần nghĩ đâu, vặn đứt cổ đi cho gọn nè.”
Ôn Cảnh Phạm mỉm cười, nụ cười vô cùng dịu dàng nhưng lời nói ra lại khiến Lục Tập Phương như rơi vào hầm băng.
“Tối nay tôi sẽ về nhà họ Ôn, nghe nói ngày mai ông nội hẹn ông Lục đi đánh cờ, ngắm mai…” Nói tới đây anh liền ngừng lại.
Lục Tập Phương kêu “Ối” một tiếng, không dám lưu lại lâu hơn, bỏ chạy ngay lập tức.
*Lời của editor: Chỉ cần có mùi thịt là mọi người lại hứng thú nhỉ
Ôn Cảnh Phạm không hề gấp gáp rời đi, thấy nhân viên thu âm cũng đã rời đi, tranh thủ lúc chỉ có hai người, anh thong thả đi vòng qua sofa ngồi bên cạnh anh: “Hôm nay ổn không?”
Áp lực công việc của anh rất lớn, cả ngày hôm nay nếu không phải là họp thì cũng là xem báo cáo, đến tận bây giờ trên bàn làm việc của anh là một chồng văn kiện cao ngất ngưỡng. Chỉ là vừa đến giờ tan can ca, anh liền lập tức buông bút, cầm chìa khoá xe, đúng giờ tan ca.
Càng là một người bận rộn như anh càng không muốn công việc lẫn lộn với cuộc sống thường ngày, lúc làm việc thà rằng tập trung cao độ hoàn thành công việc. Hơn nữa hôm nay là một ngày rất quan trọng: Anh muốn dẫn cô về gặp ông nội.
“Cũng được, tiến độ công việc rất nhanh.” Cô lật đến trang đã đánh dấu đưa cho anh xem.
“Không cần cố gắng đẩy nhanh tốc độ, lịch chiếu của “Cửu chuyển” là kỳ nghỉ hè, vẫn còn rất nhiều thời gian. Hơn nữa, phía đầu tư của “Cửu chuyển” rất thoả mái, tiền đầu tư cũng chưa dùng hết.” Ý của anh là…không cần tiền kiệm tiền cho Lục Tập Phương.
Tuỳ An Nhiên thấy anh tạm thời không có ý định rời đi, cô lật qua lật lại cuốn kịch bản, đưa cho anh một tờ giấy in chữ cô đã kẹp trong đó, nhìn anh với vẻ mặt cực kỳ mong chờ: “Lục Tập Phương nói bài hát chủ đề của “Cửu chuyển” anh đã thu xong rồi, em vẫn chưa được nghe, có thể hát lại cho em nghe không?”
Ôn Cảnh Phạm không hề nhìn tờ giấy đó mà lại nhìn cô chăm chú, hỏi: “Muốn nghe?”
Tuỳ An Nhiên gật đầu như gà mổ thóc: “Cực kỳ muốn…”
Bài hát chủ đề của “Cửu chuyển” thu âm chưa được bao lâu, chưa được phát hành, vẫn còn đang xử lý hậu kỳ. Nếu không phải hôm nay cô phát hiện, sợ là rất lâu sau cô mới được biết anh là người hát bài hát chủ đề của “Cửu chuyển”.
Anh khẽ cong khoé môi, gật đầu đồng ý: “Em muốn nghe anh sẽ hát cho em nghe.”
Tuỳ An Nhiên bị thái độ thành thật, nghiêm túc doạ cho sợ, hoài nghi hỏi anh: “Anh muốn thu âm?”
“Muốn.” Anh vừa kéo cửa vừa nói: “Có bản thu âm, khi nào em muốn nghe đều có thể nghe, anh nói đúng không?”
Câu cuối anh nói mang theo vẻ mặt nghiêm trọng không phù hợp với nụ cười trên mặt của anh, không hề che giấu…trêu ghẹo cô.
Tuỳ An Nhiên bất lực, cô nhớ đến mấy ngày trước…
Những tình tiết của “Cửu chuyển” đã bước vào giai đoạn tình cảm, có rất nhiều lời thoại mang đầy cảm xúc, những lời đối thoại cảm động lòng người, những câu nói chỉ cần không cẩn thận liền khiến lòng trở nên mềm mại. Lúc cô cùng anh lồng tiếng liền chìm đắm trong đó, sau khi ra khỏi phòng thu âm…mỗi lần nhớ lại, trong lòng không nhịn được lại muốn anh một lần nữa đọc lại những lời đó.
Anh cực kỳ kiên nhẫn, cô muốn nghe anh liền không ngại mà nói lại, nhưng cũng có những lúc anh qua loa không muốn đối thoại, anh liền làm vẻ mặt nghiêm túc, ngay lúc cô tưởng anh có lời muốn nói…anh không nói gì nữa.
Nói đi cũng phải nói lại, cô vẫn đi đến phòng bên cạnh ngồi xuống, đeo tai nghe, chăm chú lắng nghe.
Có lẽ không có ai có thể chìm đắm trong giọng nói của anh hơn cô, giọng nói cứu rỗi cô…ai cũng không có được cảm nhận sâu sắc như cô.
Tuỳ An Nhiên chỉnh lại bản lồng tiếng, sau khi cô biết người hát bài hát chủ đề của “Cửu chuyển” là anh thì luôn muốn được nghe bản live một lần, do đó cô đã nhờ Lục Tập Phương sao chép một bản, không ngờ nhanh như vậy đã có tác dụng.
Ôn Cảnh Phạm thử giọng lại một lần, lại điều chỉnh sơ qua tai nghe. Anh hắng giọng, nói: “Có thể rồi, chuẩn bị bắt đầu.”
Giai điệu vừa vang lên, đôi mắt mơ màng của anh như bừng tỉnh, xuyên qua lớp kính nhìn cô, sau đó chuyển ánh nhìn sang tờ giấy, môi anh khẽ động, có lẽ là đang đếm nhịp.
“Một kiếp hồng trần, vài lần trói buộc
Một sợi tơ hồng, cửu trùng quyến luyến
Nhớ lại quá khứ, nhớ lại hình dáng chuyển thế của nàng
Một đoá hoa sen, nở bên sông Thanh Thuỷ
Từng độ nàng trong quãng thời gian ngắn ngủi
Sau khi em chuyển kiếp, ta tìm kiếm nàng trong cửu trùng lạnh lẽo
Trước khi quy y cửa Phật, ta nguyện thắp sáng ngọn đèn trường sinh cho nàng
Ta nguyện chuyển kiếp nhập ma để dẫn hồn cho nàng
…”
Giọng anh trầm thấp, mang theo chút thê lương, giống như từ thời cổ đại, bạch y (áo trắng) tung bay, thế gian dù có bao náo nhiệt, anh vẫn một mình say rượu, cô độc qua đời. Cảnh vật hữu tình lướt qua, phiến lá bay bay, chỉ có một trái tim tìm kiếm cô độc lại lạnh lùng tồn tại.
Tuỳ An Nhiên nghe đến say sưa, bị cuốn vào những hình ảnh mà giộng hát anh vẽ nên. Phải chăng người hát bài hát đó, trái tim từng vỡ tan, từng đau đớn.
Dù là những vị thần thượng cổ cũng có những lúc vượt quá khả năng của họ. Chứng kiến nhiều kiếp luân hồi của người anh yêu, trong không gian bao la rộng lớn, anh tìm kiếm cô hết lần này đến lần khác. Và sau đó...lại bắt đầu làm quen cô ấy và dẫn cô vào tình yêu. Mỗi một kiếp đều khác nhau, điểm duy nhất giống nhau là nàng sẽ không bao giờ nhận ra chàng. Câu đầu tiên của mỗi lần gặp gỡ luôn là: “Chàng là ai?”. Anh dành cả cuộc đời để yêu cô nhưng cô trước giờ vẫn không nhớ được anh…
“Nhân thế thay đổi, ta vẫn bước vào thế giới mới để tìm nàng
Nhất thế cửu độ, chiếc váy cưới của nàng vì ai mà may lại vì ai mà mặc?
Hướng về phía Bắc, biển cả sẽ dẫn độ cho hồn nàng
Đi khắp thế gian, chín lần chuyển kiếp tìm kiếm để tìm lại sự sống cho nàng
…”
Cho đến khi kết thúc những giai điệu cuối cùng, Tuỳ An Nhiên mới tỉnh giấc, cô chớp mắt để gạt đi nước mắt, khi cô sắp định kết thúc thu âm, cô nhìn thấy đôi môi anh khẽ động, bên tai là giọng nói ban nãy còn chan chứa tình cảm bây giờ lại nhẹ nhàng của anh: “Nhân sinh cửu chuyển, một đời cửu độ. Mơ về lục triều*, đời đời cùng nhau.”
*lục triều (6 triều đại): là một danh từ dùng để chỉ sáu triều đại trong các thời kỳ Tam Quốc (220–280), Lưỡng Tấn (265–420), và Nam-Bắc triều (420–589) trong lịch sử Trung Quốc.
Tuỳ An Nhiên bổng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt anh có mỗi tia sáng ánh trên màu mắt đen huyền, khiến cô như muốn say trong ánh mắt đó.
Cô tắt ghi âm, cô nhận thấy giọng mình hơi run: “Tại sao lại đặt tên là Thời Ngộ?”
Ôn Cảnh Phạm ngưng lại, cầm chai nước được đặt ở một bên, vặn nắp, nhấp một ngụm rồi khẽ nói: “Em từng nói giọng anh rất hay, em nhớ không?”
Tuỳ An Nhiên gật đầu.
“Lúc đặt tên anh nhớ đến cái sảnh nhỏ ở phòng tiếp khách của chùa Phàm Âm, có một cô gái đang ngồi chép kinh Phật…” Anh nói một cách thong thả, giọng nói phảng phất ý cười, có chút hoài niệm, nhẹ nhàng như gió xuân.
Anh chuyển ánh mắt nhìn thẳng vào cô, giọng nói càng rõ ràng: “Lúc đó có một câu nói lướt qua đầu anh.”
Câu nói đó, anh không vội vã nói, chỉ cách một lớp kính cách âm im lặng nhìn cô.Tuy không có một động tác nào nữa, nhưng chỉ cần nhìn như vậy cũng đã khiến Tuỳ An Nhiên cảm nhận được sự dịu dàng từ sâu trong xương tuỷ của anh.
Cả hai người đều không động đậy, dường như sợ phá huỷ bầu không khí lúc này.
Anh lặng lẽ nhìn cô, cô ở ngoài, cũng im lặng nhìn anh. Trong ánh mắt hai người đều nhìn thấy được bóng hình đối phương.
Tuỳ An Nhiên tò mò chịu không nổi, hỏi anh: “Câu gì vậy anh?”
Ôn Cảnh Phạm dường như bật cười, trả lời: “Thời ngộ khuynh thành sắc*”
*“Thời ngộ khuynh thành sắc” có nghĩa là thời điểm gặp gỡ sắc đẹp khuynh thành.