Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 193


" Tự Cổ công chúa, người có sao không?" - Thập Hoan vội chạy ra ân cần hỏi thăm.
Tỳ nữ bên cạnh cũng bế đứa trẻ ra theo.

Vô cùng sốt sắng.
" Đừng có đưa nó đến gần ta!" - San Vy có hơi kinh sợ nói.
Quả thật, cho dù có cách một khoảng nhưng linh lực vẫn có thể cảm biến.

Đứa trẻ vừa ra ngoài, một cầu linh lực trắng bạch bao lấy thân nó rồi dần to ra, dường như muốn ép tới tấn công San Vy.
Sơ Mạn dùng linh lực tạo ra lá chắn bảo vệ cho cả ba người.

Sức mạnh của Huyền Y cũng không thể xem thường được, lập tức áp chế được linh lực to lớn kia, khiến nó quay trở lại thân thể.
" Đúng thật là Bạch Thiên Long!" - Hạ Thất Phượng cũng phải mang mấy phần kinh ngạc đáp.
Thiên Long có sức mạnh phổ độ chữa lành, quanh người đều toát ra khí tức dễ chịu khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Đứa nhỏ vừa đến, Trường An nói tỉnh là liền tỉnh lại, sắc mặt trong còn rất tốt.
Giang Anh Túc lúc này mặt còn đen hơn cả.

Cháu trai là Bạch Long chắc chắn có thể giữ chắc chân cho con trai bà ta ở lại hoàng cung, nếu bà ta biết sớm hơn thì đã không để cớ sự thành ra thế này.

Đúng là tức chết, lại để một thượng cổ thần thú rơi vào tay Hạ Thất Phượng.
" Ưm...oa...oa...ưm...ha...ha...ha" - Đứa trẻ đó xòe bàn tay nhỏ như muốn với lấy thứ gì phía trước, còn rất vui vẻ kêu lên mấy tiếng.
" Tiểu thế tử!" - Đến tỳ nữ bế đứa trẻ cũng kinh ngạc.
" Hồ đồ!" - Lam Phong lập tức nhắc nhở.
" Nô tỳ có tội, đứa trẻ này vẫn chưa thể đặt tên, nhất thời không biết phải gọi như nào, mong công chúa lượng thứ!" - Tỳ nữ đó sợ hãi đáp.
Thập Hoan nhìn thấy đứa con bản thân đứt ruột đẻ ra, suốt 6 tháng ròng là lần đầu thấy trên gương mặt nó có biểu tình vui cười, còn nghe được thằng bé kêu lên mấy tiếng, thật sự cảm thấy quá đỗi hạnh phúc.

Cô liền tiến đến bế đứa trẻ khỏi tay tỳ nữ, nhưng mà đứa nhỏ lại náo không thôi, tay cô giữ không được khiến nó liền rơi xuống đất.
" Con ơi!" - Thập Hoan sợ hãi kêu lên.
Nhưng lại không có gì xấu xảy ra cả.

Một đạo linh lực đã bảo vệ nó, giúp nó từ từ đáp đất.

Thằng bé không hề sợ hãi, vẫn cười như thế rồi dần bò về phía trước.
Dáng đứa nhỏ bì bạch bò đi lại còn cười, còn kêu lên vài tiếng thật sự đáng yêu.


Thân hình thằng bé tròn ủm, trên tay đeo một cái vòng vàng, thân chỉ mang yếm đao hình ảnh này trong cưng phải biết.
Hạ Thất Phượng không biết vì sao lại bước ra khỏi vòng bảo vệ tiến lên mấy bước rồi đứng đó.
" Tỷ đừng ra ngoài, thiên long khắc luôn cả tỷ đấy." - San Vy lo sợ nói.
Nhưng y không nghe, vẫn là đứng đấy.

Đứa trẻ ngày càng bò đến gần.

Nó dường như thấy y càng trở nên phấn khích hơn, bò cũng nhanh hơn, cuối cùng cũng đến được chỗ y.
Thằng bé từ từ đứng dậy.

Chỉ mới là lứa tuổi này chưa hẳn đã biết đi, chỉ là đang tập.

Dáng người nó lắc lư cố giữ vững, hai tay giơ giơ lên lấy thăng bằng, bước chân chập chững bước liên tiếp vài bước đến chân y rồi dùng tay ôm lấy gấu váy.
" A ừm...a...!" - Đứa trẻ rất vui vẻ kêu lên, vui đến mức nói nhiều phun mưa hết lên y phục của y, còn giơ giơ hai tay lên ra hiệu như muốn bế.
" To gan thật.

Làm bẩn y phục của ta còn đòi ta bế.

Trên đời này chắc chỉ có mình con dám làm thôi!" - Hạ Thất Phượng như trách mắng nhưng lại là một vẻ nuông chiều nói.
Y khom lưng bế đứa trẻ lên, đứa trẻ rất vui nói còn nhiều hơn, còn chủ động cạ chiếc má bánh bao vào mặt y sau đó hôn má y một cái, ôm chầm lấy y.
" Cũng biết cách lấy lòng đấy chứ!" - Thượng Vy từ bên trong đi ra nói.
Đứa trẻ dường như không làm hại tới y, còn rất hòa hợp.

Cứ cười suốt rồi lại nói rất nhiều, cứ nhảy cẫng cẫng trên người y.
" Lần đầu ta thấy trẻ nhỏ không sợ a tỷ!" - San Vy kinh ngạc nói.
Thập Hoan và Trường An suýt thì khóc lên rồi.

Mấy tháng nay thằng bé không nói chuyện cũng không có chút biểu cảm nào, rất sợ nó có bệnh gì đó.
Thằng bé bụ bẫm liên tục bám lấy y không thôi.

Sau đó còn tựa lên vai y nằm xuống mà nghỉ ngơi.
" Để ta, cực cho người rồi!" - Thập Hoan tiến đến muốn bế đứa bé cho y đỡ cực
Nhưng y ngăn lại, ra hiệu nhỏ tiếng đừng càn quấy.
" Vẫn chưa có tên đúng không?" - Y trầm ổn hỏi
" Vâng.


Hoàng đế và Hoàng Quý Phi có ban tên, nhưng mà thằng bé có vẻ không chịu.

Nếu gọi nó bằng tên đó nó sẽ phát ban, sốt mất mấy ngày." - Thập Hoan kính cẩn đáp.
" Là vì nó không muốn nhận cái tên không thuộc về nó, dù sao cũng không thể mang họ Thiên Mãn..."
" Ngươi là Lầu Thập Tử đúng không?" - Y cố gắng nhớ lại nói.
Cái tên này suýt thì cô ấy cũng quên rồi.

Vì tên không hay, tử chính là tử trong chết chốc chứ không phải màu tím, năm đó mẹ cô sinh khó suýt thì vào cơn thập tử, gia đình lại ít học nên lấy đó làm tên cho cô.

Sau này ở Tửu Hoa Lâu mới được y đổi tên lại thành Thập Hoan, Hoan trong hân hoan.
" Vâng ạ!" - Cô liền đáp.
" Vậy con tên Lầu Thiên Bảo, sẽ là A Bảo của Tam Kỳ!" - Y vui vẻ nói.
Đây là ban tên sao?
Đứa trẻ như có linh ứng, vòng linh lực khẽ phát ra ánh sáng, thằng bé cũng vui vẻ cười đùa.

" Con thích cái tên này sao? Thiên Bảo, Lầu Thiên Bảo, bảo bối của trời.

Đa tạ tiểu chủ ban tên, tiểu nữ ngàn lần đa tạ!" - Thập Hoan vội quỳ xuống cảm tạ.
" Đứa trẻ này, ngày mai lập tức theo Tửu Vy về Đông Kinh.

Tương lai nó sẽ là gia chủ đời tiếp theo của Tam gia.

Nên về để di nương giáo huấn từ sớm!" - Y nghiêm túc nói.
Thập Hoan kinh ngạc, không những ban tên mà y còn để cho con cô nối ngôi, trở thành một người đức cao vọng trọng vậy sao?
" Tiểu chủ không được.

Khảm Ngọc công tử cũng đã hoài thai rồi.

Đứa trẻ trong bụng người ấy mới càng xứng đáng hơn!" - Thập Hoan vội nói.
Rất có đạo lý.

Khảm Ngọc là đệ đệ dù chỉ là họ nhưng vẫn là thân thích hơn.


Lầu chỉ là một họ nhỏ, từ ngàn năm nay đã luôn ở Đông Kinh, căn bản không có gắn kết gì mạnh mẽ đến y.

Hai đứa trẻ này nhìn là có thể đoán ra, nếu y không có con thì ai sẽ có thể kế vị, hơn nữa y còn nói sẽ nhận con của Khảm Ngọc làm con nuôi.
" Đúng là có phần thiệt thòi cho đứa trẻ kia.

Nếu được thì sau này hai người các con thành thân đi, ta đỡ phải suy nghĩ..."
" Tiểu chủ!"
" Yên tâm đi.

Khảm Ngọc không tranh với đời, con của đệ ấy càng sẽ không tranh.

Giáo huấn từ nhỏ tốt thì sẽ không có chuyện.

Ta cũng không dựa vào thân thích để ngươi cảm thấy không đáng! Hơn nữa, ta nhận nó làm con, thành Thất nương của nó thì địa vị cũng không thua kẻ khác." - Y thở dài nói.
" Đúng là có gắn kết kì lạ.

Đứa trẻ này chỗ nào đặc biệt để người ưu ái đến vậy? Thiên Long không phải một khi Thiên Long Thiên Phượng, Phượng Yêu Long Yêu đồng loạt tái thế thì chính là kiếp cuối cùng của Phượng Yêu sao? Nó xuống đây là để diệt chết người đó!" - Tửu Vy khó hiểu hỏi.
" Thằng bé là bé trai trong song bào thai của Từ Dung!" - Y nhàn nhã đáp.
" Gì chứ? Từ Dung? Hai thai vị được người cứu giúp dùng 2 vạn năm linh lực đưa về vòng luân hồi đấy sao? Không thể nào, dù nhanh thế nào cũng phải 10 năm hơn nữa chúng mới có thể quay lại, hơn nữa phải chính người sinh ra mới được.

Người giành chúng về từ hồng hoang để trở thành thai vị của người mà! Hai đứa trẻ đó được bồi dưỡng bằng máu của người, linh lực của người, chúng muốn quay lại chỉ có thể từ người sinh ra thôi?" - Tửu Vy lại khó hiểu nói.
" Là bào thai ta dưỡng, ta lại cảm nhận không được?"
" Ta...ta không có ý đó!"
" A Bảo, còn là muốn đến trước để sau này có thể chăm sóc muội muội sao?" - Y quay sang nói với đứa trẻ.
" Ưm...a...a...a" - A Bảo đáp.
" Vậy là tốt rồi.

Sau này con phải bảo vệ tốt cho muội muội...!Bây giờ thì quay về bên mẫu thân của con đi.

Ngày mai bốn người họ sẽ đưa thằng bé về Đông Kinh, ngươi đi hay không đều tùy ngươi, tranh thủ chuẩn bị cho A Bảo đi!" - Y nói rồi đưa đứa trẻ vào vòng tay của Thập Hoan.
" Tiểu nữ xin nghe!"
" Không còn chuyện gì thì giải tán hết đi.

Tụ tập cả ở đây làm gì?" - Nhạc Vy cáu kỉnh nói.
Đám người cũng dần tản ra, chủ yếu là mấy vị hoàng tộc và đệ tử Giang gia.

Chỉ còn lại một ít cố chấp không đi, vẫn ở lại xem chuyện.
" Ngày mai về lại Phục Linh sơn, các ngươi muốn đi thì đi!" - Y nghiêm túc nói rồi quay lại bàn trà uống tiếp.
" Hả? Nhanh như vậy sao? Không phải là sẽ ở đây thêm ba ngày sao?" - Mấy đệ tử nháo nhào nói.
" Có nghe là muốn đi thì đi không mấy cái đứa này.


Mà ở lại đây thêm làm gì, muốn trốn việc à, Phục Linh sơn còn không biết bao nhiêu chuyện phải làm.

Các ngươi không tập luyện nghiêm túc thì sao hai tháng nữa có thể khảo thí thăng cấp." - Liễu Hạo cầm lấy quạt gõ đầu từng đệ tử mà nói.
" Khảo thí thăng cấp? Sư phụ, vậy là bọn con được thăng cắp thành thượng phẩm sao? Hay là phương diệc?"
" Yo! Mấy cái đứa này đúng là mơ mộng hão huyền, các ngươi tuy sống ở thượng sơn nhưng chỉ mới là đệ tử dự thính cùng lắm thì chỉ có thể xem là Phục Linh sơn đệ tử, đến khảo thí thăng cấp từ hạ sơn đến trung sơn còn chưa có thì đòi lên thượng phẩm thế nào?" - Giang Kiệt lên tiếng.
" Hả? Sao có thể vẫn còn là đệ tử dự thính.

Bọn ta không phải đã qua khảo nghiệm thạch để lên thượng sơn sao?"
" Thời điểm đó Phục Linh có biến loạn, tạm để các ngươi ở nơi an toàn.

Về thân phận còn phải do trưởng môn định đoạt lại.

Về sau, các ngươi sẽ dọn xuống nơi gần Hạ sơn mà sống.

Trải qua khảo nghiệm thì có thể sống ở đỉnh trung sơn." - Lam Lan phân tích.
" Hả? Thật sao? Ta còn tưởng.

Vậy trưởng môn, người định đoạt thế nào?"
" May mắn cũng là một loại năng lực." - Y nhàn nhã đáp.
" Vậy, chúng sẽ đều là Phục Linh sơn đệ tử, khảo thí lần này sẽ xét lên làm trung phẩm đệ tử...!Trưởng môn, người có cần chiếu cáo thông qua khảo nghiệm nhận thêm đệ tử không?" - Lam Lan nói.
" Một đã là đủ rồi.

Dù sao cũng chẳng nhà nào mong muốn đưa con mình cho phế nhân."
" Đợi đã, nếu là như vậy sau này đến thượng sơn lần nữa không phải lại bái sư sao? Bọn ta đều đã bái sư rồi mà!"
" Tùy các ngươi quyết định, đều không ép.

Trước đây chỉ vì an toàn cho các ngươi, lấy sư làm chuẩn mà bảo vệ.

Sau khi các ngươi xuống trung sơn thì sẽ trở lại chúng, xem như không có.

Để các ngươi về sau có thể tự do lựa chọn!" - Lam Lan đáp.
" Có điều.

Sơ Mạn tham gia với tư cách nào đây?" - Liễu Hạo trầm mặc nói.
" Đệ tử tự do!" - Y thẳng thừng đáp.
" Trưởng môn, người thật sự quyết định..."
" Từ nay ta sẽ là sư tôn của Lầu Thiên Bảo.

Ta phải bảo vệ thằng bé tốt!" - Y trầm tư tựa đầu vào cánh tay mà nói.
" Được, ta sẽ đi thông cáo một chút để người ngoài không dòm ngó đến tiểu thế gia." - Thượng Vy liền hiểu ý nói.

Bình Luận (0)
Comment