Màn đêm đã buông xuống, Vũ Văn Lan bước vào điện Cam Lộ, phát hiện Yến Xu vẫn đang ngồi trước bàn múa bút thành văn, chăm chú đến mức còn không biết là hắn đã đến.
Nhẫn Đông đành phải mở miệng nhắc nhở: “Chủ tử ơi, bệ hạ tới rồi ạ.”
Lúc này Yến Xu mới ngẩng đầu nhìn hắn, nàng vội vàng đứng dậy hành lễ: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Nói xong lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Ơ, mấy giờ rồi?”
“Đang giờ Tuất.” Vũ Văn Lan trả lời nàng, hắn có chút ngạc nhiên: “Nàng viết tiểu thuyết chăm chú tới mức quên cả thời gian à?”
Yến Xu gật đầu, nói: “Vì thần thiếp muốn viết xong cho nhanh ấy ạ, cho nên quên để ý thời gian luôn.”
“Hửm?” Vũ Văn Lan tò mò: “Lần này nàng viết về cái gì đấy?”
Dù sao cũng đã viết tới phần kết, Yến Xu cũng không cần giấu giếm, nàng hắng giọng nói: “Hôm nay thần thiếp viết về một kẻ ăn cháo đá bát xong bị báo ứng ạ.”
Vũ Văn Lan đã ngồi xuống bên cạnh, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe: “Nàng kể ta nghe thử xem.”
Yến Xu bắt đầu kể: “Nhiều năm về trước, có một người thư sinh nọ, bởi vì hoàn cảnh gia đình khốn khó cho nên từ nhỏ hắn ta đã phải thắt lưng buộc bụng, cuộc sống lận đận khốn khó đủ bề. Cũng vì lẽ đó, hắn ta lập chí nỗ lực đọc sách, mong ngóng trong tương lai mình sẽ trở nên nổi bật hơn.”
“Người thư sinh này cũng xem như giỏi giang, hắn ta đỗ một mạch từ thi huyện tới thi hương, kế đó còn chuẩn bị vào kinh tham gia kỳ thi mùa xuân. Trên đường vào kinh, hắn ta cũng gặp một vị thí sinh khác. Gia đình của người thí sinh này giàu có sung túc, tác phong hào phóng, cũng thích kết bạn bốn phương, nghe nói thư sinh này rất có tài hoa bèn ngỏ ý kết bạn đồng hành với hắn ta, suốt dọc đường không chỉ mời hắn ta ăn cơm mà còn ngồi chung thuyền đi chung xe, giúp hắn ta trả tiền lộ phí, tóm lại là vô cùng chu đáo.”
“Nhưng lòng dạ của tên thư sinh này cực kỳ hẹp hòi, hắn ta nổi lên lòng ghen ghét, thế là nhân lúc người thư sinh nhà giàu sơ suất đã trộm sạch lộ phí của người ta rồi chạy mất.”
Hửm?
Vũ Văn Lan không khỏi nhướng mày: “Sau đó thì sao?”
Nói thật, hắn nghe đến đây vẫn chưa đoán ra thân phận của người này, bởi thế không khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ lần này là một câu chuyện hư cấu?
Nhưng theo lẽ thường thì loại người lấy oán trả ơn này hẳn là sẽ không có kết cục gì tốt đẹp đâu nhỉ?
Yến Xu tiếp tục: “Chờ khi kỳ thi kết thúc, không ngờ tên thư sinh này lại đỗ cao, còn người bị hắn ta trộm lộ phí thì lại bất hạnh thi rớt.”
Vũ Văn Lan xuýt xoa một tiếng: “Chẳng lẽ người nọ không tố cáo hắn về tội trộm cắp sao?”
Yến Xu dùng ánh mắt nhìn kẻ chưa trải sự đời để nhìn hắn: “Thật ra tên thư sinh này đã có ý muốn trộm bạc ngay từ đầu rồi, cho nên hắn ta đã khai ra một cái tên giả, người bị hại có muốn đi tố cáo hắn ta thì cũng không tìm được người, hơn nữa càng không biết chuyện hắn ta đỗ cao.”
Vũ Văn Lan nhíu mày: “Lòng dạ của kẻ này xảo quyệt đến vậy ư? Thế sau đó thì sao?”
Yến Xu nói: “Sau này kẻ đó thuận lợi lên làm quan, còn người thư sinh giàu có kia thì buồn bã trở về quê nhà, những lần thi lại sau đó, tên thư sinh gian trá lợi dụng thân phận âm thầm chơi xấu, làm người này liên tiếp thi trượt, còn hắn ta thì càng bò càng cao, về sau còn thành trọng thần trong triều.”
Trọng thần trong triều?
Vũ Văn Lan sửng sốt, chẳng lẽ không phải là hư cấu?
Đối phương là quan viên trong triều ư?
Kẻ nào mà lại lòng lang dạ sói như thế, hơn nữa hắn còn chẳng hay biết gì?
Bởi vì không tiện hỏi rõ, hắn đành nói khéo: “Tiếp đó như thế nào?”
Chỉ nghe Yến Xu đáp: “Bởi vì nhiều lần thi trượt, người thư sinh nhà giàu kia cũng nản lòng thoái chí, quyết định đổi nghề làm buôn bán, cũng nhờ tính tình rộng rãi thích kết bạn của mình nên người này làm ăn rất tốt.”
“Còn tên thư sinh nghèo khi trước bởi vì am hiểu dùng mưu kế và luồn cúi cho nên con đường làm quan ban đầu rất thuận lợi, có điều về sau hắn ta bắt đầu trầm mê chốn phong trần, cuối cùng mắc bệnh hoa liễu rồi chết.”
Vũ Văn Lan: “…”
Kết cục này…
Đã hiểu, hắn biết là ai rồi.
Có điều… Hắn lấy làm lạ, vì sao nàng lại phải viết thêm một bộ truyện nữa cho Tạ Bồi?
Chẳng lẽ đây cũng là những chuyện mà Tạ Bồi trải qua khi trước?
Hắn thử hỏi: “Trẫm thấy người này hơi giống cái tên thương nhân thích ra vào lầu xanh hôm trước nhỉ.”
Yến Xu gật đầu: “Vâng, đúng là có hơi giống, bệ hạ có thể hiểu thành đây là cuộc đời thứ hai của hắn ta, nói tóm lại cả hai đều thích hái hoa bắt bướm ạ.”
【 Không cần nghi ngờ, chính là ông ta đó, chính là Thông chính sử Tây Nam Tạ Bồi của ngươi đó! Một kẻ lòng lang dạ sói nhất trong lịch sử luôn!!! 】
Vũ Văn Lan: “…”
Đúng là Tạ Bồi thật này.
Không ngờ khi còn trẻ ông ta đã làm ra chuyện thất đức như thế?
Hắn nghĩ nghĩ một lát lại nói: “Xem ra nhân phẩm của kẻ này không tốt lắm, kết cục lần này của hắn ta còn tàn nhẫn hơn so với lần trước nữa.”
Yến Xu hừ lạnh: “Người xấu cần phải chịu quả báo chứ ạ, nếu không người trong thiên hạ rủ nhau đi làm chuyện xấu hết thì sao? Tóm lại mặc kệ trong hiện thực như thế nào, kẻ ác trong tiểu thuyết của thần thiếp đều phải có kết cục mà bọn họ đáng phải chịu.”
【 Hừ, ta mà có vu oan cho ông ta thì ta gác bút không viết tiểu thuyết nữa! Dám đi cáo vua à? Ha hả, cho ngươi biết kết cục khi dám đấu với bà đây! 】
Vũ Văn Lan: “…”
Hắn biết ngay mà, thì ra là nàng đã biết chuyện xảy ra trong buổi chầu sáng nay, chứ khi không sao nàng lại viết cho Tạ Bồi chết thêm một lần nữa làm gì.
Hắn gật đầu nói: “Quyển tiểu thuyết này rất hay, Trẫm cảm thấy nên để cho thiên hạ truyền bá nó khắp bốn phương, khiến người đời hiểu được đạo lý kẻ ở ác thì sẽ gặp ác.”
Hai mắt của Yến Xu sáng lên, vội gật đầu nói: “Thần thiếp cũng nghĩ như thế đấy ạ, chi bằng sáng mai bệ hạ mang nó đưa cho Trâu học sĩ đi, nhờ ông ấy đưa cho tiệm sách bảo họ mau chóng xuất bản.”
Vũ Văn Lan nhướng mày: “Cần gì phải chờ sáng mai? Bây giờ cho người đi đưa là được ngay mà.”
Nói xong lập tức ra lệnh cho Phú Hải: “Tìm người mang bản thảo của Nghi tần đến trong phủ của học sĩ viện Hàn Lâm đi.”
Phú Hải bẩm vâng, lập tức ra ngoài tìm thị vệ.
Yến Xu: “???”
Sao người này còn gấp hơn cả nàng vậy nè?
Vũ Văn Lan chợt nhìn về phía nàng, hỏi: “À phải rồi, ban nãy nàng viết xong chưa?”
Yến Xu hoàn hồn, vội bảo: “Thưa chưa ạ, còn thiếu hai câu.”
Nói xong lập tức lao đến trước bàn, xoạt xoạt mấy bút đã viết xong kết cục.
Cũng đúng, chuyện báo thù đương nhiên phải càng nhanh càng tốt rồi.
Mấy chuyện khác cứ gác qua một bên, chờ Phú Hải dẫn theo thị vệ tới, nàng đưa xấp bản thảo vừa khô nét mực sang.
Chậc chậc, giờ chỉ cần chờ phản ứng của tên Thông chính sử Tây Nam lòng lang dạ sói kia thôi.
Hóng ghê á.
Vũ Văn Lan: “…”
Nàng ấy… nghiện cãi nhau với ông ta rồi à?