Song Hỉ ngồi canh tầm ba ngày mới chờ được tới hôm điện Cam Lộ vứt giấy viết thư.
Chờ người của điện Cam Lộ vừa rời đi, cậu ta lập tức cầm lấy đống giấy mà họ vứt chạy một mạch về điện Lan Lâm.
“Nương nương, những thứ này đều là giấy do điện Cam Lộ vứt đi đấy ạ, mời ngài xem qua.”
An tần lập tức nhìn sang, chỉ thấy trong túi chất đầy giấy đã qua sử dụng, có tờ bị vo thành một cục, có tờ thì bị xé thành từng mảnh.
Nàng ta lập tức gọi cung nữ thân cận tới hỗ trợ.
br>
Cả một đám người chia nhau ra, người thì vuốt phẳng người thì ghép các mảnh giấy vụn lại, chờ làm xong hết cũng đã tốn hơn nửa ngày.
Lúc này An tần mới phát hiện, trên giấy phần lớn đều là những hình vẽ lung tung, hoàn toàn không thể nhận ra là cái gì cả.
Cũng may còn có một tờ có viết một ít chữ, tuy rằng viết loạn cả lên nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đọc được.
An tần vội vàng xem sơ qua một lần, thấy bên trên hình như là một câu chuyện, đại khái kể về một trọng thần trong triều đình, người này bên ngoài luôn tỏ ra đứng đắn, mở miệng ra là lễ nghĩa liêm sỉ, không ai biết thực chất ông ta là một kẻ háo sắc hạ lưu, già đầu rồi mà còn đi dan díu với nha hoàn trong phủ. Sau này có người biết đam mê này của quan viên cho nên đã tặng cho ông ta rất nhiều cô gái trẻ xinh đẹp, dùng đó để đổi lấy chỗ tốt…
Đọc đến đây, An tần đột nhiên sửng sốt.
Lớn tuổi, đưa tiểu thiếp…
Cái, cái gì đây, chẳng lẽ là đang nói ông nội của nàng ta ư?
Giỏi cho một ả Lý Yến Xu! Thế mà lại dám bịa đặt chuyện về người nhà của nàng ta!
An tần tức giận xem tiếp, lại thấy ả ta viết rằng: Người quan viên này có một bí mật rất lớn, đó là thừa dịp con trai của mình không khỏe, ông ta đã ăn nằm với con dâu của mình suốt nhiều năm trời…
An tần sững người.
Ả… ả ta viết cái gì thế này???
Đúng là thân thể của chú hai của nàng ta không tốt thật, nhưng Lý Yến Xu viết vậy là có ý gì, muốn ám chỉ ông nội nàng ta tằng tịu với thím hai hay sao…
Lý Yến Xu, con tiện nhân nhà ngươi!!!
Không ngờ ngươi lại dám bôi tro trát trấu lên mặt người nhà ta như thế!
Nhưng mà câu chuyện này còn chưa kết thúc, nàng ta lại tiếp tục xem, phát hiện diễn biến tiếp theo là —— lão già này vốn có hai người con trai, rõ ràng là con trai cả ưu tú hơn, nhưng do mối quan hệ mập mờ với con dâu thứ cho nên ông ta suốt ngày thiên vị nhị phòng, chuyện này làm đại phòng cực kỳ bất mãn.
An tần sửng sốt.
Tuy nàng ta rất giận, nhưng không thể không nói quyển truyện này cũng có đôi phần chính xác.
Từ khi còn bé nàng ta đã nhận ra rằng, ông nội luôn rất ưu ái nhị phòng, thí dụ như mỗi khi có được của ngon vật lạ gì, ông ấy luôn lén cho em trai họ của nàng ta ở nhị phòng trước, mà nàng ta và em trai ruột thì chẳng nhận được thứ gì cả…
Còn nếu mẹ nàng ta xảy ra xích mích gì với thím hai, ông nội cũng luôn bảo mẹ nàng ta phải nhường nhịn, nói bà ấy là con dâu lớn trong nhà thì phải biết khoan dung một chút…
Đây là chuyện mà An tần vẫn luôn canh cánh trong lòng mãi cho đến nay.
Nhưng… nhưng mà sao Lý Yến Xu lại biết chuyện trong nhà của nàng ta được?
Ả ta chỉ là một con nhóc xuất thân từ nông thôn, hoàn toàn không có khả năng quen biết những quan lớn hay quý nhân ở kinh thành để hỏi thăm chuyện của phủ Thượng thư bộ Lễ nhà nàng ta!
An tần nghĩ nghĩ, đột nhiên nhìn về phía Liễu Địch, hỏi: “Ngươi có nói bậy về ta với người ngoài hay không?”
Liễu Địch hoảng sợ, vội vàng lắc đầu đáp: “Chủ tử minh giám, sao nô tỳ dám ạ? Cả ngày nô tỳ đều đi theo hầu hạ chủ tử, sao có thể ra ngoài nói xấu về ngài được, hơn nữa dù có thì nói với ai cơ?”
Đương nhiên An tần cũng biết việc này.
Liễu Địch lớn lên với nàng ta từ nhỏ, tính tình cũng thật thà nhất, nếu không nàng ta cũng sẽ không dẫn theo vào cung.
Nhưng nếu không phải Liễu Địch thì làm sao mà Lý Yến Xu lại biết chuyện nhà nàng ta?
Chẳng lẽ chỉ là tình cờ viết giống?
Liễu Địch không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy chủ tử nhà mình nhíu mày nghĩ tới nghĩ lui, nàng ta cũng cuống lên: “Chủ tử, có chuyện gì sao ạ?”
An tần bất ngờ ra lệnh cho nàng ta: “Bảo Song Hỉ tiếp tục đi theo dõi, nếu còn có giấy vụn thì phải nhặt về đây.”
Liễu Địch chỉ đành bẩm vâng rồi vội vàng chạy ra ngoài tìm người.
Mà ở trong điện, An tần càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Rốt cuộc chuyện của con ả Lý Yến Xu này là sao đây?
Ả ta có mưu đồ gì khi bịa đặt chuyện về nhà mẹ đẻ là phủ Thượng thư của mình?
~~
Lúc này trong điện Cam Lộ, Yến Xu vừa nghe “phát sóng trực tiếp” xong thì nhún vai một cái ——
Xin lỗi nha, “đồ ăn vặt” chỉ có bấy nhiêu thôi, chờ tới lần sau nàng sẽ quăng hẳn một quả bom lớn.
Có điều bây giờ còn chưa tới lúc, cứ tạm để An tần cuống cuồng như con kiến bò trên chảo nóng một thời gian đi.
Yến Xu vô thức ngân nga một bài hát dân gian, định bụng chuẩn bị đi viết tiểu thuyết tiếp.
Nào biết đúng lúc này, Phú Hải bất ngờ đi vào trong điện bẩm báo với nàng: “Nô tài tới báo cho nương nương một tin mừng đây, gia đình của Trung Nghĩa Bá vừa mới đến kinh thành đấy ạ.”
Yến Xu ngẩn người, qua một lát mới sực tỉnh lại, hình như những người mà ông ấy vừa liệt kê chính là cha mẹ, bà nội và em trai của nàng!
Ừ nhỉ! Hoàng đế đã phong cho cha của nàng thành Trung Nghĩa Bá trước mặt mọi người trong bữa tiệc Nguyên Tiêu rồi còn gì, cho nên người đến không phải người nhà nàng thì còn là ai nữa!?
Nói cách khác, cha mẹ đã đến kinh thành rồi ư?!!
Yến Xu lập tức phấn chấn lên: “Thật sao? Bọn họ đến lúc nào thế?”
Phú Hải vội đáp: “Mới đến sáng nay ạ, bệ hạ đã cho người đi đón tiếp rồi, lúc này Bá gia và người nhà đều đang sửa soạn trong phủ, bệ hạ muốn cho bọn họ nghỉ ngơi một đêm, đến ngày mai thì sắp xếp cho nương nương gặp phu nhân và lão phu nhân.”
“Ừ, được chứ, quá tốt rồi!”
Yến Xu vui vẻ đồng ý, lại hỏi thêm: “Chút nữa ta sẽ chuẩn bị một chút ngân lượng, không biết Phú tổng quản có thể tìm người đưa cho cha mẹ ta giúp ta được không?”
—— Tuy hiện tại đã có nhà ở và đồng ruộng, nhưng người nhà nàng chỉ mới đến kinh thành thôi, khó tránh khỏi việc cần tiền để mua sắm cũng như xã giao gì đó.
Không ai rõ tình hình tài chính trong nhà hơn nàng cả, cha nàng cứ thấy trong nhà dư dả được ít tiền là dùng tiền đó để giúp người khác ngay, cho nên nàng đoán hiện tại trong tay họ cũng không có bao nhiêu tiền.
Ai biết lại nghe Phú Hải cười nói: “Xin nương nương cứ yên tâm, bệ hạ đã phái người tặng tiền rồi ạ.”
Ớ?
Yến Xu sửng sốt, hoàng đế còn tặng tiền cho cha mẹ của nàng ư?
Hắn cẩn thận đến vậy sao?
Yến Xu chỉ đành bảo: “Thế làm phiền tổng quản thay ta cám ơn bệ hạ nhé.”
Nói xong lại gọi Nhẫn Đông mang một ít bạc vụn ra đưa cho Phú Hải, nói: “Tổng quản lại đây truyền lời cũng vất vả rồi, mau cầm chút bạc này đi uống trà đi.”
Phú Hải vui vẻ nhận lấy: “Cảm tạ nương nương ban ân.”
Nói xong lập tức cáo lui.
Cứ thế, Yến Xu an tâm chờ đến ngày mai để được gặp lại người nhà của mình