Kỳ thật mẹ đẻ Mai Ngọc Dương vốn là phu nhân nguyên phối với Mai tể tướng , ai ngờ thành hôn không lâu, Mai Triệu thông đồng với Di Đình quận chúa, mắt đi mày lại, Hoàng Thượng lại ban hôn.
Thân phận Quận chứ còn đó, mẹ đẻ Mai Ngọc Dương chỉ có thể từ nguyên phối xuống làm Nhị phu nhân, vị trí chính thê cũng phải nhường cho Quận chúa.Quận chúa lại sinh một nhi tử cùng một nhi nữ, bình thường luôn ức hiếp mẹ con nàng.Tuy nàng không phải nguyên chủ, nhưng chiếm dụng thân thể này, làm nữ nhi người ta, cũng không thể mặc kệ.
Mai Ngọc Linh biết uy hiếp có tác dụng, đứng dậy kiêu căng hơn: “Được rồi, bổn tiểu thư không rảnh nói những lời vô nghĩa với ngươi, ta cảnh cáo ngươi, thành thật mà ở vương phủ, đừng gây phiền toái cho Mai gia”
Mai Ngọc Linh rất kỳ quái, có điểm nghi ngờ
Nàng mới từ chối tiểu Nguyệt, Mai phủ lại đưa tới một người, giống như đã biết mọi chuyện, sao lại thế?
Giống như nàng, Dạ Lăng Chi Nguyệt không vui khi nghe Chu An báo lại, trong mắt đen lại lóe sáng: “Vương phi không cự tuyệt sao?”
Chu An lắc đầu.
“Mai gia lại im hơi lặng tiếng đem người vào, thật không xem bổn vương ra gì?”
Rõ ràng nữ nhân kia thông đồng cùng Mai gia, đủ biết nàng không an phận.
Nếu không phải ám vệ luôn theo dõi, thậm chí hắn cũng cho rằng nàng nàng cố ý không giữ tiểu Nguyệt.Dạ Lăng Chi nguyệt lạnh lung nắm ngón tay, Mai gia đúng là một cái gai độc.
Sau khi Bích Liễu tới, Mai Ngọc Dương mỗi lần đến nhà tiểu Nguyệt đều đề phòng nàng ta, nếu không nàng ta đến Mai gia thêm mắm dặm muối thì sợ rằng sẽ rất phiền.
Một lần hai lần còn có thể phòng, Bích Liễu rất nhạy bén, rất nhanh đoán được Mai Ngọc Dương có chuyện gạt mình.
Mỗi lần Mai Ngọc Dương ra ngoài dạo phố đều chỉ đem tiểu Yến giữ tiểu Hồng canh chừng Bích Liễu.Lần này Bích Liêu giả ngủ.Tiểu Mai cho rằng nàng ta ngủ rồi, cũng không phòng bị, chờ Mai Ngọc Dương ra cửa, nàng ta đi theo sau, cho đến khi họ đến một hộ gia đình bần hàn.Nàng ta chọc thủng cửa sổ, ngồi xổm dán lỗ tai nghe lén.Nàng ta vừa nghe thì biết trước giờ Mai Ngọc Dương đều đến đây chữa bệnh cho lão nhân kia “Nửa người trên của phụ thân ngươi đã hoạt động được, nhưng hai chân nhiễm lạnh quá nặng, không thể hồi phục nhanh được, ta sẽ châm cứu hai lần nữa sẽ đi lại được” Mai Ngọc Dương luôn châm cứu điều trị, phụ tử tiểu Nguyệt vô cùng cảm kích.
Bích Liễu ngoài cửa che miệng, Mai Ngọc Dương lại biết y thuật, sao có thể!
Tròng mắt nàng vừa đảo, không hồi vương phủ mà đến Mai phủ.
Mai Ngọc Linh nghe Bích Liễu nói xong thì nóng nảy: “Mẫu thân, Mai Ngọc Dương lại có bổn sự này, tại sao trước kia chúng ta không biết chứ”
Ánh mắt Di Đình quận chứa lóe lên, chất vấn Bích Liễu: “Ngoại từ y thuật, Mai Ngọc Dương còn có gì bất thường?”
“Tứ Vương phi hình như cố ky nô tỳ, ngày thường không để nô tỳ hầu hạ bên cạnh.
Nhưng mà nô tỳ cảm thấy so với lúc trước nàng ta trầm ổn hơn, ngày thường nô tỳ luôn lơ là việc cũng không thấy nàng ta nổi giận”
Bích Liễu còn bổ sung: “Đúng rồi, còn có một chuyện.
Nô tỳ nghe hạ nhân khác trong vương phủ nói, Tứ vương phí mấy ngày trước giáo huấn quản sự trong vương phủ, sau đó buộc Vương gia đổi người, quản sự kia còn ở trong phủ, rất sợ Vương phi, luôn trốn tránh nàng”
Di Đình quận chúa khảy ngón tay thon dài, biểu tình âm trầm: “Ồ, bổn quận chúa không biết nàng còn thủ đoạn như thế, chỉ sợ lúc trước ở Mai phủ, cố ý giả ngu hơi đùa bổn quận chúa”
Mai Ngọc Linh rùng mình: “Mẫu thân, nếu nàng không phải như chúng ta biết thì như thế nào cho phải: “Sợ cái gì?”
Di Đình quận chúa khinh miệt cười: “Cứ cho nàng thông minh tuyệt đỉnh, còn không phải chỉ do tiện thiếp sinh ra, sao so sánh cùng ngươi chứ? Hiện giờ Ngũ hoàng tử đã phong Vương gia, hắn lại là nhi tử duy nhất của Quý phi nương nương, chính là người có khả năng được lập Thái tử.
Không bao lâu nữa, chờ nữ nhi gả qua, sau này thành mẫu nghỉ thiên hạ, nàng còn phỉa quỳ xưng thần dưới chân con sao.”
Gương mặt lộ vẻ hung bạo cùng khắc nghiệt, Di Đình quận chúa nói: “Còn nữa, không cần con ra tay, trong vương phủ kia, vị kia cũng không phải đèn đã cạn dầu.
Có nàng ở đó, tứ vương gia không nhìn tới nữ nhân khác, Mai Ngọc Dương có thể gây ra sóng gió gì?”
Nhắc tới Ngũ Vương gia, gương mặt Mai Ngọc Linh đỏ lên: “Trì ca cá hẹn nữ nhi đễn Mạt Ly phường xem trang sức, nữ nhi sẽ không dừng bữa buổi tối”
“Con đó, đối với nam nhân phải biết bắt biết thả ra, đừng giao bản thân hết cho họ, cho dù là phu thê, cũng không nên tín nhiệm hoàn toàn.
“Ai da, nữ nhi đã biết” Mai Ngọc Linh đáp lời, trong lòng lại không nghĩ thế, hưng phấn ra cửa.
Bích Liễu cũng nhanh chóng tới Tịnh Chiếu các, vừa vào sân, thì thấy Mai Ngọc Dương ngồi trên ghế đá, vẻ mặt vô cảm nhìn nàng ta.
“Quỳ xuống!” Mai Ngọc Dương chớp mi, ánh mắt tàn nhãn nhìn chằm chằm nàng ta, làm cho Bích Liễu hoảng hốt.
Nàng ta không chịu quỳ, cắn môi dưới không phục: “Vương phi dừa vào đâu bắt ta quỳ?”
Mai Ngọc Dương nhìn ngắm hòn đá nhỏ, đôi mắt ma mị.
Bỗng nhiên ngón tay bắn ra, hai hòn đó không hề lệch hướng, đánh trúng vào ***** ** trên chân Bích Liễu, giây tiếp theo nàng ta quỳ mạnh xuống đất.
Bích liễu kêu to: “Vương phi làm gì vậy!”
“Bổn cung hỏi ngươi, vừa rồi ngươi tự mình ra phủ đã đi đâu?”
“Chỉ là ra ngoài đi dọa, việc nhỏ này Vương phi cũng muốn so đo sao? Không sợ truyền ra ngoài sẽ nói người ngược đãi hạ nhân thanh danh càng không tốt.”
Triệu Khương Lan cong môi bộ dáng mặc kệ: “Thanh danh? Thanh danh bổn cung cũng xấu rồi, cần nữa sao.
Người là tỳ nữ trong phủ, không được bổn cung cho phép lại rời phủ, ngươi theo dõi bổn cung sau đó đến Mai phủ”
Bích liêu không ngờ nàng lại biết, mở to mắt.