Mai Ngọc Dương ở gần đó, nghe vậy thì nhếch miệng cười.
Vương triều Bắc Thần dù có chuyện gì xảy ra thì từ bách tính đến hoàng gia đều nghĩ theo hướng khác.
Một y nữ như nàng cũng không biết trên đời lại có nhiều cái gọi là “Mấy thứ bẩn thỉu”.
Không lâu sau, Chiều Cách Đế phân phó các hoàng tử vào trong điện viếng thăm, nói với Thái hậu một chút, có cách nào làm Thái hậu tỉnh lại.
Các hoàng tử đi vào đều không có kết quả, đến Dạ Lăng Chi nguyệt hắn cũng không hy vọng.
Thế nhưng Mai Ngọc Dương lại quỳ xuống, một tay để lên tay của Thái hậu.
Động tác này làm Dạ Lăng Chi nguyệt nheo mắt, hắn như muốn hết lên năm cổ tay nàng: “Ngươi làm gì?” “Bắt mạch”.
Cơ hồ hằn muốn bóp nát cổ tay nhỏ bé của nàng: “Người điên à? Đây là Thái hậu, không phải chỗ người thể hiện y thuật mèo cào kia.
Nàng nhịn đau, hít sâu.
Nàng đưa tay khác dùng ngón tay cạy miệng Thái hậu, nhỏ giọng nói “Duỗi lưỡi".
Thái hậu không có ý thức, nghe được câu này ngơ ngác nhìn nàng.
Dạ Lăng Chi nguyệt kinh ngạc nhìn, Thái hậu lè lưỡi.
Mai Ngọc Dương xem đầu lưỡi đầy mảng trắng, nàng buông Thái hậu ra, nói khẽ với Dạ Lăng Chi nguyệt : “Ta có cách trị liệu, người tin không?”
Y lạnh lùng cảnh cáo: “Ghi nhớ thân phận của mình, đừng gây thêm chuyện cho bản vương” “Đó là tổ mẫu của người, người không muốn cứu người sao?”
Dạ Lăng Chi nguyệt bị nàng nói ngẩn người, thừa lúc hắn xuất thần, nàng không nói hai lời tới bên cạnh hô to: “Phụ hoàng, Thái hậu vừa nói muốn gặp người “Ngươi chán sống sao? Dạ Lăng Chi nguyệt trừng mắt nhìn, không thể tin được nàng dám khi quân?
Bộ dạng Thái hậu không hồi phục, một lát ăn nói thế nào đây.
Chiêu Cách Đế ngạc nhiên vội vàng vào trong, nhưng thấy Thái hậu như cũ, giận tải mặt: “To gan! Thái hậu gọi trầm khi nào.
.
Mai Ngọc Dương vì muốn nói chuyện một mình với Chiêu Cách Đế nghe thấy chất vấn mặt không đổi sắc: “Thưa phụ hoàng, Thái hậu đúng là có gọi, vương gia có thể làm chứng, nhưng gọi xong lại trở về bộ dạng này Dạ Lăng Chi nguyệt thật sự không muốn nói, trong lòng đã mắng chết Mai Ngọc Dương, đúng là không làm người khác bớt chuyện!
Thấy Chiêu Cách Đế có chút tức giận, Mai Ngọc Dương lập tức quỳ xuống: “Chẳng qua nhi thần có biện pháp chữ trị cho Thái hậu, mong phụ hoàng cho phép.
“Người có cách?” “Vâng, xin hỏi phụ hoàng, có phải Thái Hậu có thói quen thường xuyên dùng đan dược.
”
Chiều Cách Đế ử một tiếng: “Đan dược có vấn đề? “Trong đan dược chưa nhiều chu sa, dùng lâu sẽ tích tụ độc trong cơ thể” “Hoang đường, Thái hậu dùng đan dược đều do đạo trưởng Vụ Mân Sơn luyện chế, từng có tiên đạn cứu mạng Thái Hậu, đồ của hãn làm sao có độc được!”
Mai Ngọc Dương như không nhìn thấy Chiêu Cách để tức giận, nhàn nhạt phản bác: “Nếu thật sự là đồ cứu mạng, vì sao Thái hậu là thành ra như vậy? Ai có thể dám chắc cái gọi là tiên đạn kia do đánh bậy đánh bạ mà trúng?
Chiêu Cách Đế nheo mắt, mặt lộ vẻ không vui.
Dạ Lăng Chi nguyệt hít sâu một hơi, Mai Ngọc Dương điên rồi.
Vụ Mận Sơn đã hình thành từ khi Bắc Thần lập vương triều, nay đã có hơn trăm năm lịch sử, sao nàng có thể nghi ngờ được!
Nhưng nữ nhân này lại không hề có chút sợ hãi nào: “Phụ hoàng! Trước mắt, quan trọng nhất trừ hết độc tố trong người Thái hậu, nếu không sẽ càng ngày càng tệ đi, càng nguy hiểm tính mạng!” “Phụ hoàng hiếu thuận, cả nước nghe tiếng, Nhi thần nghĩ ngài nhất định sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào có thể cứu chữa Thái hậu ”
Chiêu Cách Đế nặng nề nhìn nàng: “Trầm dựa vào đầu tin người?” “Chẳng lẽ phụ Hoàng còn có cách khác, các thải y đã bỏ tay, sao không để nhi thần thử qua, vẫn hơn để ngài ấy cứ như hiện tại.
“Nếu như càng trở nên tệ hơn, ngươi nên làm thế nào?”
Dạ Lăng Chi nguyệt ép lại tức giận trong lòng, muốn nàng ngậm miệng: “Mong phụ hoàn chở trách, Vương phi mới học y thuật, tâm ý tốt, chỉ là nhi thân cũng không tin tưởng y thuật của nàng, không thử trên người Thái hậu.
”Mai Ngọc Dương không ngốc, cung kính cuối sát người: “Nếu phụ hoàng không tín nhiệm nhi thần, thì bệnh kia vô phương cứu chữa".