“Không tồi, ít là năm người, còn nhiều thì là mười người.
Muội đã đưa ra chú ý với Tam ca, còn có thể tìm được người đó hay không, còn phải tùy thuộc vào bản thân huynh ấy!”
Ánh mắt Dạ Lăng Chi nguyệt sáng quắc, nhìn chăm chăm vào nàng: ” Mai Ngọc Dương , y thuật của nàng rốt cuộc có từ đầu, đừng dùng những cuốn sách y thuật không rành mạch kia để lừa đối huynh với Lý Huyền !”
Nàng bĩu môi: “Trước đây khi ta còn nhỏ, có một ông lão thần thái như thần tiên đến sân sau nhà họ Mai tìm ta, nói rằng ta có tuệ căn, ông ấy nhìn chúng ta nên nhận muội làm đệ tử.
Thỉnh thoảng ông ấy đến dậy ta y thuật, khi ta trưởng thành liền đi khám bệnh cho mọi người.” “Nàng lại lừa gạt ta.”
Mai Ngọc Dương có chút kinh ngạc: “Huynh lại có thể bình thản chờ đợi Tam ca khỏe mạnh trở lại, nếu như huynh ấy thật sự khỏe lại, khẳng định thân phận thái tử sẽ được khôi phục, huynh là một hạt giống cho vị trí cho, chẳng lẽ lại không có chút tiếc nuối nào sao?”
“Táo bạo!” Dạ Lăng Chi nguyệt trừng mắt liếc nàng một cái, trong mắt không có sự tức giận.
“Tiếc nuối cái gì, ngôi vị thái tử vốn dĩ chính là của huynh ấy, huynh ấy đã bị đối xử một cách tàn nhẫn, như vậy còn không đủ công bằng”
nàng thoải mái nở một nụ cười tươi: “Thật ra bản tính của huynh rất thiện lương, như vậy thật tốt.
Ngàn vạn lần đừng giống như Ngũ đệ của huynh, nhất quyết không chịu thua kém bất kỳ một ai, cả ngày một bụng xấu xa.
Phải biết đủ mới có thể sống một đời an nhàn.” không biết vì sao Dạ Lăng Chi nguyệt nghĩ đến chuyện trước đây, vào lúc trước khi dùng bữa, Sở băng nhân dịp bốn bề yên lặng đã hỏi qua ý hắn.
Nàng khẽ hỏi: “Vương gia, hiện tại ngôi vị thái tử đó còn để trống, ngài có nghĩ muốn tranh giành không?”
Vào thời điểm Dạ Lăng Chi nguyệt nghe xong những lời đó kỳ thật cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng cũng không hề nói một lời trách mắng nào.
Hằn chỉ thản nhiên hỏi lại: “Nếu bổn vương không thể ngôi lên ngôi vị thái tử, Băng Nhi có cảm thấy thất vọng không?” sở băng đương nhiên nói không thất vọng, cũng không dám hỏi lại, nhưng ngữ khí lúc đó của nàng mang theo vài phần chờ mong.
Không ngờ đến Mai Ngọc Dương cũng có suy nghĩ như vậy, hắn còn tưởng rằng, nữ nhân nhà họ Mai đều không mang trong lòng sự tham lam.
Hắn không nhịn được mà hỏi:"Mai Ngọc Dương , Mai đại nhân không có đề cập qua vấn đề này với nàng sao? Mai Ngọc Dương nhún vai: “Trước kia thì không có, có thể là thấy ta quá ngốc nghếch, ông ấy luôn tin tưởng huynh, còn đối với ta thì không, đơn giản là lười nói với ta.
“Vậy hiện tại có nói ”
Nàng cười ha ha.
“Thật không dám dấu diếm, ta lấy cớ này chỉ để cho có lệ.
Bởi vì thái độ của cha đối với ta cùng Mai Ngọc Linh thật sự khác biệt một cách rõ ràng, đối với bản thân ta không tốt thì đã đành, nhưng khi mẹ ta còn ở nhà họ Mai cũng không được sống an nhàn là mấy.
Chính vì vậy lúc trước ta có nói với ông ấy, bảo ông ấy không cần thiết phải đặt trứng chim cùng một rổ, nhìn lại cũng thấy bố ta rất kiêng nể lão ngũ cùng trữ quốc công, Triệu An Linh đi theo cũng không có gì tốt đẹp, còn không bằng lựa chọn Tứ vương phủ làm nơi trú ngụ, chúng ta cũng sẽ có chỗ dựa cùng năng lực hơn” khỏe miệng Dạ Lăng Chi nguyệt khẽ giật giật, nữ nhân này đúng là nghĩ lung tung rồi làm liều: “Nàng như vậy chính là vu không bổn vương bất nghĩa, đạp lên người bổn vương một dã tâm to lớn?”
Về điểm này, nàng lại thanh cao, không hề để ý: “Ai da, đây chỉ là kế sách tạm thời.
Cha ta là người có thể lực, trong triều vẫn là người có tiếng nói, nếu huynh cùng cha tabắt tay với nhau, vậy lợi ích đối với chúng ta cũng không hề nhỏ ”
Sắc mặt hắn tối sầm xuống, không nhìn rõ biểu cảm: “Nàng cứ như vậy mà lừa cha mình?”
“Lừa ông ấy thì làm sao, cũng không làm mất miếng thịt nào của ông ấy.
Cái này còn không phải là vì giúp huynh sao”
Vẻ mặt hắn giống như có hứng thú, khóe miệng khẽ nhếch lên “Vậy sao? Nàng lại có thể lợi dụng cha mình để giúp đỡ ta?”
“Điều đó là đương nhiên rồi, ai bảo huynh là phu quân của ta, ta không giúp huynh thì giúp ai.”
“Thế mà ta lại không hề hay biết, Vương phi lại đối với ta tốt như vậy.”
Lông mi nàng rũ xuống: “Không có cách nào khác, nữ nhân lấy chồng như bát nước đổ đi, hiện tại ta là người của Tứ vương phủ, nhất định phải đặt vương phủ lên vị trí hàng đầu".
Nghe đến đó, sắc mặt Dạ Lăng Chi nguyệt bất giác hiện lên vài phần ôn hòa.
Nhưng rất nhanh, nàng bỏ thêm một câu: “Hơn nữa, ta nghĩ muốn cùng Vương gia ly hôn, giải thoát cho vương gia, chẳng qua là điều kiện chưa cho phép mà thôi.”
Hắn giận đến tái mét mặt: “Nàng muốn cùng ta ly hôn?”
“Cũng chỉ là nghĩ như như vậy mà thôi, cũng không thật sự ly hôn.”
Nàng cũng không phải là ngốc, sau khi nàng ly hôn cuộc sống ở nhà họ Mai có khác gì là đi vào đường chết, hơn nữa ngoài kia cũng không ai muốn kết hôn với nàng, thanh danh sớm đã bị hủy từ lâu, nàng không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này được
Dạ Lăng Chi nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Đến lượt nàng nghĩ muốn là được sao! Nếu có thể bổn vương hận không thể viết thư từ nàng, nữ nhân lúc nào cũng có suy nghĩ phản nghịch” Mai Ngọc Dương đồng quan điểm, gật đầu: “Đáng tiếc, phụ hoàng sẽ không đồng ý.
Nàng đứng dậy định đi về “Không quấy rầy vương gia nghỉ ngơi, ta đi trước".
Vừa mới đứng lên, cơ thể nàng liên mềm oặt, Dạ Lăng Chi nguyệt không thể đỡ nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ngã xuống đất.