Khi tới nơi, vốn dĩ thị vệ của Dạ Lăng Bắc Sơn định tiến lên đẩy xe lăn, nhưng Mai Ngọc Dương lại không muốn đi gần hai người kia nên nàng chủ động đứng ở phía sau Dạ Lăng Bắc Sơn nói: “Để ta.”
Ánh mắt Sở băng chú ý tới cảnh tượng này, trong tiềm thức luôn không thích Mai Ngọc Dương cùng Dạ Lăng Bắc Sơn có bất kỳ quan hệ nào.
Nghĩ thầm rõ ràng nàng ta cùng Dạ Lăng Bắc Sơn quen nhau trước, liền nhịn không được mà tiến đến ra vẻ thân thiết hỏi thăm hắn: “Tam ca cũng thích xem biểu diễn sao, đã lâu không thấy huynh xuất môn ”
Dạ Lăng Bắc Sơn không có đáp lại lời, Mai Ngọc Dương cười nhạo một tiếng: “Có liên quan gì đến cô?”
Sắc mặt Sở băng có chút thay đổi: ” Thiếp đây chỉ muốn quan tâm hỏi thăm một chút.
Hôm qua vốn dĩ muốn đến chào hỏi Tam ca, nhưng sợ huynh đang ngủ, nên Băng Nhi không muốn quấy rầy”
Từ sau lần tranh chấp trước, Mai Ngọc Dương không còn muốn để cho nàng ta chút mặt mũi nào: “Tam ca rất khỏe, cô đừng quấy rầy huynh ấy, đó chính là một điều may mắn của huynh ấy rồi” Dạ Lăng Chi nguyệt nghe thấy những lời như vậy sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, cảnh cao Mai Ngọc Dương : “Vương phi, chú ý đến những lời nàng nói".
“Phu quân, chú ý cách xưng hộ, nơi đây không có gì gì là Vương phi, chỉ có huynh đệ, phu nhân cùng tiểu thiếp”
Bọn họ đi ra bên ngoài nhất định không thể để lộ thân phận, hai chữ “Tiểu thiếp” là Mai Ngọc Dương cố tình nói để trêu tức Sở băng.
Nàng ta ủy khuất nhìn chăm chăm vào Mai Ngọc Dương, hàm rằng khẽ cắn môi.
Dạ Lăng Bắc Sơn cũng hạ thấp giọng nói, Dạ Lăng Bắc Sơn nghiêng đầu nhìn Mai Ngọc Dương , nói nhỏ: “Muội không thích nàng ta sao?”
“Đâu chỉ không thích, mà chính là chán ghét.
Tam ca, huynh nên cách xa nàng ta một chút, nữ nhân kia chẳng có gì tốt đẹp cả.
Nếu nàng ta tặng huynh thứ gì, nếu đã làm mất thì thôi, còn không ngàn vạn lần đừng mang theo bên người, đối với thân thể huynh khẳng định không có gì tốt đẹp cả.
Dạ Lăng Bắc Sơn cười ôn hòa.
“Được.”
Bởi vì có xe lăn lên không thuận tiện, bọn họ được an bài trong một căn phòng trang nhã.
Điểm tâm gồm trái cây cùng đủ mọi thứ, Mai Ngọc Dương thuần thục lấy đĩa hạt dưa, sau đó tách vỏ rồi đưa đến trước mặt Dạ Lăng Bắc Sơn : “Tam ca, cùng nhau ăn hạt dưa đi.”
Thói quen săn sóc người khác không phải sinh ra đã có mà là lúc trước có thời gian nàng ở Thịnh khiết cùng với vị bệ hạ kia nên hình thành.
Người nọ quen được hầu hạ, mọi chuyện đều là nàng làm hết cho hắn, cho nên giờ thành thói quen nhất thời cũng khó sửa.
Dạ Lăng Chi nguyệt thấy nàng đối xử tốt với Dạ Lăng Bắc Sơn như vậy, không biết vì sao trong lòng đấy lên một cảm giác khó nói.
Rất nhanh Sở băng liền ân cần bóc nho đưa đến bên miệng Dạ Lăng Chi nguyệt , giọng nói mềm mại: “Vương gia, ăn nho đi.”
Hắn cắn một miếng, giống như muốn hơn thua với người nào đó, vẻ mặt lập tức hiện ra sự thỏa mãn: “Thật sự rất ngọt”
Thật ra vũ đạo cũng không phải quá xuất sắc, bọn họ đều là những người lớn lên ở trong hoàng cung, còn cái gì gọi là kinh diễm tuyệt luân chưa thấy qua chứ.
Tuy nhiên Mai Ngọc Dương muốn đưa Dạ Lăng Bắc Sơn ra ngoài giải sầu, khiến cho tâm trạng buồn chán trong người hắn vơi đi, liền nhẹ giọng nói với hắn về mấy vũ nữ xinh đẹp, những nhạc công này nọ, tán gẫu vô cùng hào hứng.
Sở băng sớm đã nhận ra Dạ Lăng Chi nguyệt có chút không yên lòng, ánh mặt không khi nào không hướng về phía bên kia, trong lòng nổi lên một cơn căm tức.
Tam vương gia này cũng không biết tại sao lại vậy, vừa rồi nàng ta lên tiếng chào hỏi cũng không có phản ứng lại, luôn cùng Mai Ngọc Dương nói chuyện.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi giữa nàng ta và Dạ Lăng Bắc Sơn , Sở băng lại oán hận.
Nàng đang định nói gì đó để thu hút sự chú ý của Dạ Lăng Chi nguyệt , bỗng nghe được bên cách vách truyền đến tiếng bàn luận không lớn cũng không nhỏ.
Số căn phòng trang nhã ở lầu một không nhiều, vốn dĩ những căn phòng lịch sự đều ở trên tầng hai, bọn họ ngồi dưới lầu một cũng vì Dạ Lăng Bắc Sơn.
Mỗi căn phòng trang nhã chỉ cách nhau một bức mành, cũng không có kín, người ở phòng bên cạnh nói gì đều có thể nghe rõ hết.
Nhất là cách vách còn có người uống rượu, la lớn, âm thanh vô cùng ồn ào.
Một người đàn ông giọng khàn như gà trống nói: “Ai, người đã nghe nói chưa, thiên kim của Lâm thái úy lại chuẩn bị đính hôn, hơn nữa còn hứa gả cho trữ quốc công, nghe nói sinh lễ cực kỳ nhiều, đúng là nở mày nở mặt.”
“Nhưng có thể so sánh được với vị kia sao? Lâm tiểu thư thiếu chút nữa đã trở thái tử phi, nếu như không có chuyện bất ngờ xảy ra thì đã một bước lên trời, ai ngờ đến, chẹp chẹp."
Mai Ngọc Dương nheo mắt lại, theo bản năng liếc nhìn Dạ Lăng Bắc Sơn một cái.
Chỉ thấy biểu cảm trên mặt Dạ Lăng Bắc Sơn vô cùng thản nhiên, giống như những lời bọn họ nói không liên quan đến chính mình.
Nhưng động tác cần hạt dựa trên tay hắn dừng lại ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chén trà đặt trên bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.