Dạ Lăng Chi nguyệt hít sâu một hơi, trong tay bay ra một cây chủy thủ cắt đứt cho Lạc tần.
Mai Ngọc Dương bước nhanh tới đỡ lấy người, đặt nằm dưới đất.
“Còn có hơi thở không?”
Dạ Lăng Chi nguyệt qua thăm dò: “Tất thở rồi… Bà ấy chết rồi!”
Trong đầu Mai Ngọc Dương trống rỗng, không dám tin nhìn bà: “Làm sao lại thế, tại sao bà ấy phải tự vẫn?”
“Đây là cái gì?”
Trên bàn để một tờ giấy, phía trên dùng máu viết một hàng chữ.
“Tất cả mọi chuyện đều là do một mình thân thiếp gây nên, không liên quan đến An Vương".
Dạ Lăng Chi nguyệt nhíu mày thật sâu: “Lạc tần đây là nhận tội?
Thật sự chẳng lẽ là bà ấy, nhưng mà “Không, ta không tin, ta nhất định phải hỏi rõ ràng”
Mai Ngọc Dương dán lỗ tai lên ngực Lạc tần, ngón tay không ngừng dò mạch đập của bà ấy.
“Thân thể nàng còn có hơi ẩm sót lại, hình như còn có tiếng tim đập yếu ớt, có lẽ bà ấy còn có thể cứu được".
Vừa nói, nàng vừa quỳ xuống đất, hai tay đan vào nhau đặt ở vị trí ngực của Lạc tần.
Nàng nhanh chóng dùng sức ấn xuống, không ngừng kêu tên của Lạc tần, Dạ Lăng Chi nguyệt thiếu chút nữa nhìn ngây người.
“Nàng đang làm gì vậy? Bà ấy đã tắt thở, vẫn nên để cho bà ấy thể diện đi, bây giờ ta sẽ sai người báo cho phụ hoàng biết.”
Nhưng Mai Ngọc Dương lại tựa như không nghe được, không khẳng ấn vào ngực.
Tựa như lại nghĩ tới điều gì, nàng bỗng nhiên nâng cao cảm của Lạc tần, bóp mũi bà ấy, cúi người hướng về phía miệng của bà ấy mà hô hấp nhân tạo.
“Vương phi, nàng, nàng hôn bà ấy làm gì?”
“Không hiểu đừng nói bậy bạ! Ta đang hô hấp nhân tạo cho bà ấy” Mai Ngọc Dương nói xong tiếp tục ấn, Dạ Lăng Chi nguyệt thậm chí cảm thấy xương sườn của Lạc tần cũng bị nàng làm gãy.
Rất nhanh, Chiêu Vũ Đế và Dạ Lăng Bắc Sơn cũng đã chạy tới Chiêu Vũ đế thấy nữ nhân với sắc mặt dữ tợn kia thì cả kinh thất sắc, hoàn toàn không dám tin tưởng đây là người thương mà hắn đã từng ôm vào trong ngực.
Hằn run rẩy lẩy bẩy cầm bức thư được viết bằng máu: “Nàng đã nhận tội, thì ra thật sự là nàng…"
Trong lòng Dạ Lăng Bắc Sơn càng nổi lên nghi ngờ: “Chuyện còn chưa tra rõ, Lạc tần tội gì phải tự vẫn".
“Hôm nay chứng cớ đều chỉ về phía nàng, có lẽ là nàng biết đã không cách nào vãn hồi, muốn thông qua cái chết của mình để ép trẫm bỏ qua cho phu thê lão đại.
Đáy mắt Chiêu Vũ đế chợt ươn ướt, thấy Mai Ngọc Dương còn đang không ngừng đè ngực bà ấy thì cảm thấy không vui, tự tay kéo nàng ra.
“Tứ vương phi, người còn đang làm gì, nàng đã chết rồi!”
“Chưa chắc, nhi thần muốn thử lại lần nữa.
Thân thể Mai Ngọc Dương yếu đuối, dùng tư thế quỳ một lúc lâu, trên đùi vô cùng đau xót, đổi tay lại càng đau hơn".
Dạ Lăng Chi nguyệt mang vẻ mặt phức tạp nhìn nàng: “Vương phi, nàng đã ấn hơn nửa canh giờ rồi, người chết không thể sống lại, cần gì phải cưỡng cầu".
"Thân thể của bà ấy còn có nhiệt độ, tim đập còn có thể cảm giác được, dù là chỉ có một cơ hội cũng nên thử một lần.”
Mai Ngọc Dương tùy ý để mặc mồ hôi nhỏ từng giọt từng giọt từ trán xuống nhưng vẫn không chịu đứng lên.
Người bên trên như là cũng không nghĩ tới nàng sẽ có cố chấp như vậy, đều đang im lặng không lên tiếng nhìn động tác của nàng.
Lại qua khoảng chừng một nén nhang, Chiêu Vũ đế thật sự đã mất hết kiên nhẫn, nhịn đau buồn và thất vọng muốn sai người đi vào nhặt xác.
Ai ngờ Lạc tần trên mặt đất bỗng nhiên họ khan một tiếng, lập tức có hồ hấp trở lại.
Mai Ngọc Dương thở một hơi thật dài, ngã ngồi dưới đất, một chữ cũng không nói ra được.
Chiêu Vũ Đế vội vàng đi tới, ngồi chổm hổm xuống đỡ Lạc tần dậy.
Sắc mặt của Lạc tần vẫn hết sức tái nhợt, bà ấy giống như là không phát ra được thanh âm nào vậy, chỉ có hai hàng lệ lần dài trên má biểu đạt tất cả.
“Lạc tần à, nếu như phạm vào sai lầm lớn, nàng cứ chính miệng thẳng thân với trẫm mới phải, có lẽ trẫm còn có thể nể tình năm xưa cho nàng một cái mạng, cần gì phải tự sát".
Bà ấy đau đớn lắc đầu một cái, chỉ tờ giấy kia khoát tay lia lịa nhưng mà làm sao cũng không nói ra lời, sốt ruột vô cùng.
Dạ Lăng Chi nguyệt tiến lên một bước: “Phụ hoàng, ý của Lạc tần có phải nói, bức thư máu này không phải do bà ấy viết hay không?”
Nghe thấy hắn nói như vậy, Lạc tần lập tức dùng sức gật đầu một cái, Chiêu Vũ Đế trợn to hai mắt: “Không phải nàng viết, là có người ép nàng viết, còn muốn để cho nàng chết nhưng với cái cớ là tự vẫn?”.