Một đêm này Dạ Lăng Bắc Sơn cũng không ngủ được, ngược lại là Dạ Lăng Chi nguyệt vẫn đang nằm mơ.
Trong mơ, lúc đầu Mai Ngọc Dương đang cùng cười nói với hắn, thế nhưng khi Dạ Lăng Chi nguyệt ở xa xa gọi nàng, nàng liền đi tới chỗ của hắn.
Hắn gọi nàng mấy tiếng, nhưng nàng hoàn toàn không quay đầu lại, mà người ở xung quanh giống như từng người từng người bỏ đi, chỉ còn mỗi mình hắn ở nơi hoang vu.
Dạ Lăng Chi nguyệt mở choàng mắt.
Dạ Lăng Chi nguyệt nhìn tẩm điện trống rỗng, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự cô đơn.
Động tác của hắn đi trước nhận thức một bước, đột nhiên nhấc chân đi ra ngoài, không tự giác mà đi về phía Tịch Chiếu các.
Hắn suy nghĩ, quay lại cầm lấy thứ gì đó để lên người.
Bên ngoài Tịch Chiếu các, có ám vệ nhận ra bóng dáng của Dạ Lăng Chi nguyệt vừa muốn hành lễ đã bị hắn đưa tay cản lại.
Dạ Lăng Chi nguyệt đi vào trong phòng của Mai Ngọc Dương như vào chỗ không người.
Nữ nhân ở trên giường hình như có hơi nóng, hai cái chân đều không an phận để ra ngoài, đại khái là quá buông lỏng, ngón chân lười biếng duỗi khiến hắn có hơi muốn cười.
Mai Ngọc Dương hơi nghiêng đầu, ngủ cực kỳ yên lòng.
Hắn khó lắm mới thấy được một khắc mà nàng yên lặng như vậy, nhìn đến xuất thần, qua một lúc lâu mới nhớ tới mình đến để làm gì.
Động tác của hắn nhẹ nhàng kéo chiếc chăn mềm của Mai Ngọc Dương lên để lộ ra hai chiếc chân nhỏ của nàng.
Nhờ ánh trăng có thể lờ mờ thấy được chỗ đầu gối của nàng có hai khối máu ứ đọng.
Dạ Lăng Chi nguyệt lấy Ngọc Dung Cao mang theo người ra, lấy một chút lên tay, thay nàng xoa lên vết thương.
Khi còn bé, bọn hắn rất nghịch ngợm, thường xuyên bị Chiêu Vũ Đế hạ lệnh phạt quỳ trong sân.
Quỳ chính là cả ngày, đầu gối thường xuyên bị thương.
Ngọc Dung Cao là thuốc chuẩn bị từ nhỏ đến lớn, xoa lên một chút, ngày hôm sau liền có chuyển biến tốt.
Có lẽ là động tác của hắn rất nhẹ, Mai Ngọc Dương cũng không tỉnh lại nhưng cũng có thể có lúc thấy hơi đau, nàng không thoải mái hừ hai tiếng.
Rất nhanh hắn nghe được nàng gọi tên của mình: “Dạ Lăng Chi nguyệt ".
Lẽ nào nàng còn đang nằm mơ sao? Còn mơ thấy hắn nữa? Khóe miệng của Dạ Lăng Chi nguyệt nhếch lên, không khách khí ngồi xuống ở bên giường của nàng cúi xuống, cúi người muốn nghe xem nàng đang nói cái gì.
Ai biết được nàng trở mình, mặt cọ vào vạt áo của hắn.
Có lẽ là cảm thấy không thoải mái nên mơ mơ màng màng mở mắt.
Dạ Lăng Chi nguyệt sững sờ, lập tức muốn bỏ đi, có điều lại không thành.
Bởi vì Mai Ngọc Dương nhìn hắn một cái, ồ lên một tiếng: “Lại nằm mơ thấy người rồi?”
Giọng điệu này của nàng không hề vui vẻ tý nào, chỉ có thể nghe ra mấy phần ghét bỏ: “Hừ, đồ nam nhân cặn bã".
“Gọi ai là nam nhân cặn bã.”
Dạ Lăng Chi nguyệt trừng nàng.
Mai Ngọc Dương rất có sức mà phản bác lại: “Đương nhiên là huynh, không chỉ cặn bã, mắt còn mù nữa.
Khoé mắt của hắn giật giật, nghĩ muốn ngăn miệng nàng để nàng không thể nói chuyện, thế nhưng nàng nhẹ nhàng duỗi tay, một giây sau hung hăng nhéo một cái trên cánh tay của hắn.
Dạ Lăng Chi nguyệt vừa muốn hỏi nàng làm gì, liền nghe nàng cười một tiếng: “Không đau.
Quả nhiên là mơ, còn rất chân thực nữa.”
Đương nhiên không đau rồi, nàng nhéo chính là bản vương đấy! khiến cho người ta ngoài ý muốn là, nàng không lập tức buông tay hắn ra, giống như thích thú mùi hương trên ngón tay của hắn, còn đưa lên mũi của mình để hít, rồi nhắm mắt lại.
Bàn tay của hắn thuận theo tự nhiên bao trùm hơn nửa khuôn mặt của nàng, khiến giờ phút này biểu tình của nàng có hơi trẻ con.
Dạ Lăng Chi nguyệt nhìn một chút, vừa muốn cười thì ngón tay của hắn giật nhè nhẹ, ngón trỏ đụng phải môi của nàng, mềm như vậy sao.
Quỷ thần xui khiến, hắn đưa đầu tới, muốn hôn lên đôi môi kia.
Ngôn Tình Sủng
Nhưng thời điểm hắn sắp hôn lên, trong thân thể bỗng nhiên có thứ gì đó chuyển động kịch liệt, cảm giác đau đớn thấu xương xẹt tới.
Dạ Lăng Chi nguyệt vô lực che kín ngực, tay túm lấy cổ áo của nàng.
Lần này Mai Ngọc Dương đã hoàn toàn tỉnh.
Nàng không dám tin nổi mà nhìn hắn, lúc này lại nhéo mình một chút, cảm giác được đau đớn mới một lần nữa nhìn nhắn.
“Đã trễ như vậy người đến chỗ của ta làm gì?”
Đau đớn vừa rồi giống như là ảo giác, từ từ biến mất.
Hắn mất tự nhiên ném một hộp thuốc: “Thứ này rất tốt với vết thương ở đầu"
“Huynh không thoải mái à?”
Mai Ngọc Dương thấy động tác gối.
“Vừa rồi tim đột nhiên hơi đau, có điều bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”
Dạ Lăng Chi nguyệt đến chuyện cánh tay trước đó, nhịn không được giải thích: “Ta… Lúc trước ta cũng không phải cố ý ném nàng.
Là cánh tay của ta đột nhiên không có sức lực, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa"..