Dạ Lăng Chi nguyệt tiên tay cầm quả táo ở trên bàn đặt lên đầu nàng, chỉ chỉ bức tưởng ở trong viện.
“Đi đến đó đứng”
“Huynh muốn làm gì?”
“Bảo nàng đi thì đi đi, đừng hỏi nhiều như vậy.”
Mai Ngọc Dương nghi ngờ đi đến, Dạ Lăng Chi nguyệt không biết tìm ở đâu ra cây cung, nhằm thắng về phía nàng.
“Này, huynh sẽ không lấy ta ra làm bia ngắm chơi chứ.”
Nàng ra vẻ muốn đi, Dạ Lăng Chi nguyệt uy hiếp nàng.
“Nàng không để ta luyện tập, nói không chừng ta sẽ thua bởi lão Ngũ, còn thua rất khó coi đấy".
Mai Ngọc Dương tức muốn chết.
Tên cẩu nam nhân này sao đột nhiên lại ấu trĩ rồi.
Nàng chống nạnh đứng ở tại chỗ: “Ta ngược lại muốn xem thử, huynh có được hay không".
Đại loại là Dạ Lăng Chi nguyệt cảm thấy làm như vậy không quá thú vị, lại lấy ra một miếng vải đầu dài bịt mắt lại.
Mai Ngọc Dương thấy thể lập tức luống cuống: “Huynh điên à, có phải là muốn giết chết ta rồi để vị Trắc phi kia của huynh lên đúng không!”
“Nàng thật ồn ào.”
Dạ Lăng Chi nguyệt cau mày, buông ngón tay ra, một mũi tên nhỏ dài lao ra khỏi lòng bàn tay của hắn, thẳng tập cắm vào bên trong quả táo.
Dạ Lăng Bắc Sơn đi theo ở bên cạnh, nhẹ nhàng thở ra, có chút trách cứ nhìn Dạ Lăng Chi nguyệt: “Lão tứ, lần sau tuyệt đối không thể hồ nháo như vậy.”
Dạ Lăng Bắc Sơn hiếm khi nghiêm túc như vậy, Dạ Lăng Chi nguyệt sửng sốt một chút, nhẹ nhàng nhìn qua Mai Ngọc Dương đã đổi sắc mặt, bỏ đi khuôn mặt tươi cười.
Là hắn quá mức tự tin, cho là tuyệt đối sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng lỡ may thất thủ thì đúng là sẽ rất nguy hiểm.
Dạ Lăng Chi nguyệt mím môi.
“Đệ đã biết rồi, Tam ca vẫn là rất quan tâm đến vương phi".
“Nàng ấy là đại phu của huynh".
Dạ Lăng Chi nguyệt nói khẽ: “Tất cả bệnh nhân đều nên quan tâm đến đại phu của mình".
“Thật sự chỉ là quan tâm bình thường của bệnh nhân với đại phu sao?”
Dạ Lăng Chi nguyệt đột nhiên hỏi.
Đôi mắt của Dạ Lăng Bắc Sơn thâm thuý, nhìn không ra cảm xúc.
Mai Ngọc Dương hoàn toàn không biết bọn họ đang ở đây phun trào sóng ngầm, nàng thở phì phò chạy về đây đánh gãy bầu không khi ngắn ngủi vi diệu: “Vương gia, huynh muốn luyện kỹ thuật thì lần sau có thể đổi sang thứ khác hay không.
Ta rất dễ bị run chân đấy.”
“Đồ nhát gan”
“Có điều tài bắn cung của huynh khá tốt, cuộc đi săn mùa thu phải thật tốt biểu hiện đấy.
Nghe nói người đứng nhất năm nay sẽ được khen thưởng một viên ngọc Càn Khôn Châu.
Ta muốn nó.”
Rất nhiều người không biết được, Càn Khôn Châu ngoại trừ vô cùng khó tìm thấy thì còn là thuốc dẫn cực kì hiếm thấy Dạ Lăng Chi nguyệt buồn cười, lườm nàng: “Nàng muốn thì ta phải cho nàng sao?”
Mai Ngọc Dương sững sờ.
Đúng rồi, coi như hắn thật sự đạt được thứ nhất, đồ vật quý báu như thế, Dạ Lăng Chi nguyệt cũng sẽ không cho nàng.
Có Sở băng ở đấy, thứ đồ tốt này nào có chỗ đến lượt nàng chứ.
Không cho coi như xong.
Nàng buồn buồn ngồi xuống.
ngôn tình ngược
Dạ Lăng Chi nguyệt không cười nữa.
Nữ nhân này xảy ra chuyện gì vậy, đang nói chuyện liền tức giận, hắn chẳng qua đùa một câu thôi.
Ngược lại Dạ Lăng Bắc Sơn nhìn nàng một cái, giật mình.Nàng giống như rất thích Càn Khôn Châu?
Rất nhanh, cuộc đi săn mùa thu đã đến trong sự mong chờ của mọi người.
Năm nay có Mai Ngọc Dương bồi nói chuyện, Dạ Lăng Bắc Sơn cũng không cảm thấy buồn nữa, không từ chối mà có mặt.
Giống như những năm qua, hoàng thân quốc thích thích dẫn theo gia quyền đi tới bài săn ở ngoại ô kinh thành, nhìn trên đài Ô uyên ương ngồi không ít người.
Chiêu Vũ đế ngôi ở vị trí chủ trì ở trên cao, trái phải là hoàng hậu và Lan quý phi.
Thật ra không phải lần đầu tiên Mai Ngọc Dương tham gia loại này.
Trước kia lúc nàng ở Thịnh khiết, nàng cũng từng bồi quân trái qua.
Vị quân vương trẻ tuổi kia thậm chí còn có mấy lần đưa nàng vào bãi săn, tay nắm tay dạy nàng đi săn.
Thấy Mai Ngọc Dương có hơi thất thần, Dạ Lăng Bắc Sơn cho là nàng thấy nhàm chán, lấy lạc đưa cho nàng.
“A, đều bóc xong cả rồi.”
“Ta đã để cho người khác bóc trước đó rồi.”
Hai người tùy ý nói chuyện.
Lan quý phi ở xa xa nhìn thoáng nhìn nhi tử nhà mình, trên người mặc trang phục thợ săn, phong thái hiên ngang, lại nhìn Dạ Lăng Bắc Sơn ở trên xe lăn, đắc ý cười.
Trong lòng bà ta vui vẻ, huống chi từ trước đến nay không coi hoàng hậu tốt tính ra gì, liền ra vẻ tiếc nuối nói một tiếng: “Nhìn Sơn Vương điện hạ có quan hệ rất tốt với Tứ vương phi".
Hoàng hậu chỉ liếc qua chỗ của bọn họ, cũng không đáp lại.
Chiêu Vũ đế ngược lại là cười: “Gần đây tính cách của Sơn nhi thân thiện lên không ít, không giống với lúc trước, không thích ra khỏi cửa”
“Đúng vậy.
thần thiếp nói, thật đáng tiếc cho … Sơn Vương điện hạ, lúc trước ở trên bãi săn bắn phong quang nhường nào, haizz sao lại sinh bệnh như vậy chứ.”
Trên mặt Chiêu Vũ đế hiện lên đau thương: “Đủ rồi, lời này về sau đừng nói nữa".
Hoàng hậu ở bên cạnh mặt không đổi sắc, ngón tay lại năm chặt lại..