Bạch Tiểu Thố vừa kêu liền lập tức thu hút sự chú ý của Vũ Văn Tinh.
di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Tay của ngươi thế nào rồi?" Vũ Văn Tinh hơi híp mắt, môi mỏng mím chặt, vẫn dùng sức bắt được tay của Bạch Tiểu Thố không buông ra.
Con thỏ ngu xuẩn này có phải bị thương ở đâu rồi hay không?
"Vương Gia phu quân, chàng buông tay, tay của ta bị chàng nắm đau quá!" Bạch
Tiểu Thố kêu càng thêm thảm thiết thê lương, mắt phiếm hồng cầu khẩn Vũ
Văn Tinh "Tay của ta phỏng rồi, bị chàng cầm như vậy, thật sự rất đau!"
Nàng đã nói buông tay rồi mà, tại sao hắn lại không chịu buông tay chứ, đáng ghét!
"Để cho Bổn vương xem một chút!" Nghe vậy, giữa hai lông mày Vũ Văn
Tinh xuất hiện vẻ lo lắng, vội vàng buông tay ra. Ngón tay thon dài
lạnh lẽo nắm thật chặt cổ tay mảnh khảnh của Bạch Tiểu Thố, lật qua lât
lại xem xét tình trạng vết thương của nàng.
๖ۣۜdiễnđàn๖ۣۜlêquýđôn
Chỉ thấy trên bàn tay nhỏ bé trắng noãn đầy vết nước phồng màu đỏ, có một ít bị hắn cào nát rồi, chảy ra nước màu vàng.
"Vương Gia phu quân, đừng trừng ta...... Ta chỉ là..... không cẩn
thận mới biến thành như vậy!" Bạch Tiểu Thố nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt
tối tăm của Vũ Văn Tinh, bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nuốt nước miếng cúi đầu nhỏ giọng nói ra.
diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Lúc ấy tình huống quá gấp gấp, nàng ngay cả mình làm sao bị phỏng cũng
không biết? Nhưng người bị phỏng là nàng mà, tại sao hắn lại tức giận
chứ? Chẳng lẽ hắn còn đang tức giận chuyện nàng đốt cháy phòng bếp của
hắn sao?
Vũ Văn Tinh trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thố đang cúi đầu
nhận lỗi, mắt phượng bốc lửa hận không trừng ra được một lỗ trên người
nàng mới cam tâm.
Hoangdung-Die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Vì sao con thỏ ngu xuẩn này có thể ngu xuẩn như vậy, phỏng nghiêm trọng như thế, vì sao không nói với hắn một tiếng?
"Bạch Tiểu Thố, tại sao bị thương mà không nói?" Hung hăng hất cổ tay Bạch
Tiểu Thố ra, Vũ Văn Tinh lạnh lùng cắn răng nói "Nếu Bổn vương không
đến, ngươi liền vĩnh viễn không xử lý vết thương của ngươi hả?"
Đáng chết, vì sao hắn phải tức giận? Thậm chí muốn trực tiếp bóp chết con thỏ vừa ngu xuẩn vừa dại dột này luôn?
di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
"Không đâu, chờ chàng rời khỏi, ta đi ra ngoài tìm thuốc cho mình liền, vết
thương nhỏ này sẽ lành rất nhanh, Vương Gia phu quân......" Bạch
Tiểu Thố lặng lẽ giương mắt liếc Vũ Văn Tinh một cái, nhìn thấy sắc mặt
dọa người của hắn lại sợ hãi cúi đầu, giọng nói so với trước kia càng
nhỏ hơn giống như tiếng muỗi kêu.
Má ơi, người bị thương là nàng mà. Nhưng tại sao Vương Gia phu quân nhìn qua so với nàng bị thương còn dọa người hơn hả?
Bạch Tiểu Thố lui về phía sau từng bước một, thậm chí có kích động muốn nhấc chân bỏ chạy.
Nghĩ sao làm vậy, Bạch Tiểu Thố đã chuẩn bị xong nhanh chân chạy trốn. Ngay
lúc đó Vũ Văn Tinh cũng bước ra bước đầu tiên, cổ tay mảnh khảnh của
nàng bị hắn nắm thật chặt lần nữa.
dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
"Bạch Tiểu Thố, ngươi muốn chạy trốn sao?" Từ trong lỗ mũi Vũ Văn Tinh phát
ra một tiếng hừ lạnh, tiếp đó không nói hai lời nhanh chóng lôi kéo Bạch Tiểu Thố ra khỏi phòng. Đêm hôm khuya khoắc gọi Mạc Thanh mời đại phu
tới giúp nàng xử lý vết thương, còn nàng thì đã nằm ngủ ngon ở trên
giường rồi.
Kết quả chính là hai bàn tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Thố bị băng gạc bao bọc y chang bánh chưng, thứ gì cũng không thể cầm.
dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Sau đó, Vũ Văn Tinh dẫn Bạch Tiểu Thố vẫn cúi gằm đầu trở về phòng, vén vạt áo trường sam lên, ngồi ở trên ghế không nói tiếng nào, sắc mặt vẫn là
dọa người như vậy.
Bạch Tiểu Thố ngoan ngoãn đứng trước mặt của
hắn, giống như một cô gái nhỏ làm sai việc gì đó đang chờ đợi lửa giận
của Vũ Văn Tinh.
๖ۣۜdiễnđàn๖ۣۜlêquýđôn
Nói thật, Bạch Tiểu Thố cảm thấy vô cùng khó tin đối với chuyện Vũ Văn Tinh thay nàng tìm đại phu chữa trị vết thương. Dựa theo hiểu biết của Bạch
Tiểu Thố đối với Vũ Văn Tinh, đúng lý ra hắn nên không nói hai lời rồi
phất tay áo bỏ đi, căn bản sẽ mặc kệ sống chết của nàng.
"Bạch
Tiểu Thố......" Qua thật lâu, Vũ Văn Tinh phiền não mở miệng, chỉ
kêu tên nàng, rồi kế tiếp liền không nói thêm lời nào.
Đáng chết, hắn muốn nói cái gì đó? Trực tiếp mở miệng hỏi nàng có đói bụng hay không?
Không, hắn mới không hỏi, làm như vậy chẳng phải đã ném luôn mặt mũi của Vương gia hắn rồi sao!
"Vương Gia phu quân, sao chàng không đi...... nghỉ ngơi đi?" Bạch Tiểu
Thố muốn nói lại thôi, sợ mình nói sai rồi lại bị Vũ Văn Tinh mắng.
๖ۣۜdiendanlequydncm
Sao nàng lại khổ như vậy? Muốn làm cái gì đều phải nhìn sắc mặt của tên Vương Gia biến thái này.
"Ngươi đây là đang muốn đuổi Bổn vương đi sao?" Nghe vậy, mặt Vũ Văn Tinh lập
tức tối đen, không vui gầm nhẹ "Bạch Tiểu Thố, nơi này là vương phủ của
Bổn vương. Bổn vương thích ở nơi nào thì ở nơi đó, ngươi đừng hòng
quản!"
diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Đối với việc Vũ Văn Tinh rống giận, Bạch Tiểu Thố chỉ là không đồng ý bĩu môi, ở trong lòng không vui phản bác.
Nơi này mặc dù là vương phủ của ngươi, nhưng đây là gian phòng của ta mà, Vương Gia biến thái!
Bạch Tiểu Thố thỉnh thoảng nhìn lén Vũ Văn Tinh, lại nhìn thấy trên bàn có để một hộp đựng thức ăn, không khỏi nuốt nước miếng.
diễn-đàn-lê-quý-đôn
Ưmh, ở trong đó bay ra mùi thơm quá, nhất định là có không ít món ăn ngon!
Nàng cũng đói bụng cả một ngày rồi, thật muốn ăn ngay món gì đó!
Thế nhưng cái tên Vương Gia biến thái vẫn ngồi ở nơi này, nàng có thể can đảm đi lấy đồ ăn sao?
Đáp án đương nhiên là không thể!
d∞đ∞l∞q∞đ
Lúc Bạch Tiểu Thố đang nhìn lén Vũ Văn Tinh, thì bên này Vũ Văn Tinh cũng
đang vụng trộm nghiêng mắt nhìn nhất cử nhất động của Bạch Tiểu Thố. Tự
nhiên thấy được bộ dạng thèm ăn mà không dám ăn của nàng.
Tức
giận trong lòng dần dần bị bộ dạng buồn cười này của Bạch Tiểu Thố làm
cho tiêu tán. Sắc mặt đen như mực của Vũ Văn Tinh cũng nhu hòa hơn, khóe miệng ở trong lúc lơ đãng hơi kéo lên.
๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương biết ngươi đói bụng, cố ý sai người làm một ít thức ăn nóng, ngươi muốn ăn không?" Giọng nói Vũ Văn Tinh nhu hòa trước nay
chưa từng có, giống như đã biến thành một con người khác. Làm Bạch Tiểu
Thố không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, miệng nhỏ nhắn mở lớn, mắt to trợn
tròn
Hôm nay hắn quá không bình thường rồi!